"...Cảm ơn Đại học U đã mời tôi lần này, và cảm ơn tất cả các bạn đã tham dự cũng như lắng nghe."
Tạ Phong đứng trên bục giảng nói: "Cảm ơn."
Trên bậc thang trong giảng đường của Đại học U, Tạ Phong đứng trên bục lắng nghe tiếng vỗ tay từ khán giả bên dưới.
Những khuôn mặt trẻ trung, ngơ ngác với ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ và kính trọng làm Tạ Phong chợt nhận ra: ông thực sự đã già.
Vào mấy chục năm trước lúc còn trẻ, lần đầu tiên ông mặc bộ vest đứng trước một giảng đường lớn như thế này để thuyết trình, trong lòng sục sôi nhiệt huyết và căng thẳng tột độ. Lúc đó, ông cảm giác mình đã làm được điều lớn lao.
Nhưng giờ đây, ở ngưỡng gần 60 này, sau hàng loạt những trải nghiệm tương tự, từ danh tiếng đến học hàm, tất cả đều đã đạt đủ, nhưng cảm giác ban đầu ấy lại chẳng bao giờ quay về nữa.
Tạ Phong từng là người đầu tiên trong làng mình——thi đỗ đại học.
Ông có lòng tự tôn cao, từ nhỏ đã rất để ý ánh mắt của người khác, mang trong mình một sự tự ti khắc sâu tận xương tuỷ, gần như là bệnh lý.
Dù đã vào học ở ngôi trường danh giá nhất, dù đã luyện giọng chuẩn tiếng phổ thông đỉnh cấp nhất, thì ông vẫn luôn lo lắng người khác sẽ đào bới quá khứ của mình, sẽ khinh thường mình.
Ông từng nghĩ mình là người thông minh, nhưng khi đặt chân tới thành phố lớn, ông nhận ra còn rất nhiều người thông minh hơn mình.
Thế là ông bắt đầu cố gắng hơn để leo lên.
Khi nhận ra bản thân không thể leo lên một mình, ông bắt đầu dựa vào Chân Ảnh, dựa vào Hạ Mẫn để leo lên cao hơn, thậm chí không từ mọi thủ đoạn để đạt được điều đó.
Tạ Phong tự nhận mình đúng là thông minh, bởi vì khi bỏ qua lương tâm, mỗi bước đi hóa ra đều trở nên thật dễ dàng và nhanh chóng.
Ông chính là ví dụ thành công vượt mọi giai cấp. Người ta kính trọng gọi ông là giáo sư, chen lấn để được vào phòng thí nghiệm của ông, thậm chí tranh giành vì một lá thư giới thiệu do ông ký tên. Ông đã làm được.
Nhưng vào giây phút tiếng vỗ tay trong giảng đường dần lắng xuống, sau khi khán giả lần lượt rời đi, Tạ Phong đứng trên bục bỗng nhận ra thế giới trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Sự yên lặng khiến ông bất an.
Ông đã cố gắng leo lên đỉnh cao, đạt được giấc mơ cả đời mình. Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, ông nhận ra bên cạnh mình từ lâu đã chẳng còn ai nữa.
Tạ Phong đứng sững trên bục giảng. Một lúc sau, ông cúi đầu nhìn màn hình đen của chiếc máy tính, thấy khuôn mặt mình và những sợi tóc bạc ở hai bên thái dương phản chiếu.
Ông thở dài, theo bản năng định sờ vào bao thuốc trong túi nhưng rồi kìm lại.
Nghe tiếng bước chân đến gần, ông tưởng là một khán giả hay sinh viên nào đó còn ở lại để hỏi câu hỏi, nên vội vàng khoác lên khuôn mặt nụ cười nhã nhặn, lịch sự như một chiếc mặt nạ, ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay khi nhìn rõ người đang bước tới, cơ thể ông bỗng chốc cứng đờ, giọng nói run rẩy không kiểm soát:
"...Tiểu Tân?"
Tạ Dĩ Tân có gương mặt rất giống Chân Ảnh.
Thanh tú, điềm đạm, đôi mắt đen sâu tựa mặt nước yên tĩnh nhưng ẩn chứa cảm xúc nhạt nhòa, như thể nhìn thấu mọi ngóc ngách đen tối nhất trong tâm trí người khác.
Sự xuất hiện của Tạ Dĩ Tân khiến Tạ Phong bất ngờ và vui mừng.
Nhưng ngay giây sau, giọng Tạ Dĩ Tân vang lên một cách bình tĩnh: "Bao giờ ông rời khỏi London?"
Tạ Phong cứng người, sau đó nở nụ cười cay đắng: "Lần này là Đại học U mời cha, hai ngày nữa sẽ có buổi thuyết trình cuối cùng, xong rồi cha sẽ đi."
Tạ Dĩ Tân không nói gì.
Anh quá hiểu Tạ Phong. Nếu chỉ vì chuyện của Hạ Gia Trạch, Tạ Phong chắc chắn không rời phòng thí nghiệm và các dự án của mình để bay sang London rồi.
Nhưng nếu là cơ hội đến thuyết giảng hàn lâm, mở rộng mối quan hệ, thì sự xuất hiện này lại hoàn toàn hợp lý.
"Lần này ý định tới London trao đổi của Tiểu Trạch là do cậu ta tự đề xuất, không phải ý của tôi."
Tạ Phong nhìn chăm chú vào mặt Tạ Dĩ Tân, giọng đầy cay đắng: "Từ sau khi con rời Mỹ, cha chưa làm gì cả."
Hàng mi Tạ Dĩ Tân khẽ rung.
Năm Tạ Dĩ Tân 17 tuổi, anh rời nhà đi học đại học, Tạ Phong chỉ nghĩ anh đang bồng bột thôi. Tính khí tuổi trẻ chắc chắn không chịu nổi hiện thực khắc nghiệt, chẳng mấy chốc kiểu gì cũng sẽ quay trở về.
Nhưng điều Tạ Phong không ngờ là Tạ Dĩ Tân đi một mạch nhiều năm, không hề về nhà dù chỉ một lần.
Khi đó, Tạ Phong đã bắt đầu nhận ra mình đang ngày càng già đi. Tâm khí và sức lực của ông không còn như xưa nữa. Hoặc có lẽ vì sự nghiệp gần như đã chạm đỉnh nên ông bắt đầu cảm thấy trống rỗng, bắt đầu hồi tưởng những ngày đã qua, và ao ước những thứ ông từng không mấy để tâm khi còn trẻ.
Tạ Dĩ Tân là con trai ruột của ông, mang trong mình dòng máu và họ của ông, nó khiến Tạ Phong muộn màng cảm thấy áy náy và muốn bù đắp điều gì đó.
Vì thế khi Tạ Dĩ Tân học tiến sĩ ở California, Tạ Phong đã chủ động tiếp cận giáo sư của nhóm nghiên cứu mà anh đang tham gia rồi đề xuất hợp tác dự án.
Ông đưa ra những điều kiện rất tốt, thậm chí ưu tiên rất nhiều tài nguyên cho phía California, ám chỉ mong muốn họ đối xử đặc biệt với Tạ Dĩ Tân.
Nhưng điều ông không ngờ là, ngay khi Tạ Dĩ Tân phát hiện ra những mưu tính này của ông, anh không chút do dự rời bỏ California – nơi anh đã sống nhiều năm – từ bỏ môi trường nghiên cứu đã quá quen thuộc với mình.
Anh dứt khoát chuyển đến London – nơi mưa nhiều quanh năm, gia nhập một nhóm nghiên cứu mới, đổi cả hướng nghiên cứu khiến Tạ Phong không còn cách nào can thiệp tới.
Bướng bỉnh, điềm tĩnh, dứt khoát – giống hệt Chân Ảnh.
Lúc ấy Tạ Phong mới nhận ra rằng, cái gọi là bù đắp của mình đến quá muộn, muộn đến mức không còn ý nghĩa gì nữa, vì Tạ Dĩ Tân căn bản không cần.
"Con đừng để tâm những lời hôm đó của Hạ Mẫn làm gì."
Tạ Phong nói: "Mấy năm nay tâm trạng bà ấy không ổn định, cha đã đề nghị ly hôn nhưng bà ấy lại làm loạn ở phòng thí nghiệm và trường học, cha... thật sự không có cách nào."
Ngữ điệu mệt mỏi đến mức khiến Tạ Dĩ Tân suýt bật cười.
"Tiểu Trạch nó... từ trước đến nay đều không ra hồn ra dáng gì cả."
Tạ Phong nhìn anh với ánh mắt mong chờ: "Nếu con muốn về nước, toàn bộ tài nguyên trong tay cha có thể dành hết cho con. Con có thể tiếp nhận phòng thí nghiệm của cha, những sinh viên của cha có thể làm các thí nghiệm và dự án mà con muốn. Nếu con cần một công việc liên quan đến giảng dạy, cha cũng có thể——"
"Đó là công sức các sinh viên của ông gây dựng bao năm nay. Tôi không có tư cách và quyền gì để lấy chúng đi mà không báo trước cho họ."
Tạ Dĩ Tân ngắt lời: "Đó gọi là trộm, và điều đó sẽ khiến tôi cắn rứt lương tâm."
Tạ Phong không thốt nổi lời nào.
Giọng Tạ Dĩ Tân điềm đạm, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc, châm biếm cái cách ngày xưa Tạ Phong đã trộm thành quả và cả cuộc đời của Chân Ảnh.
Tạ Phong khàn giọng, cất tiếng: "Quả nhiên... con vẫn không thể tha thứ cho cha."
Tạ Dĩ Tân đáp: "Người cần tha thứ cho ông không phải là tôi."
Câu trả lời khiến lòng Tạ Phong nặng trĩu. Ông nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của Tạ Dĩ Tân rồi thở dài: "Cha biết con không muốn nhìn thấy cha. Hôm nay đến tìm cha, chắc chắn con có chuyện cần nói. Cứ nói đi, cha sẽ làm cho con."
Dù là tiền hay tài nguyên nghiên cứu, bây giờ Tạ Phong đã sẵn sàng để cho đi tất cả, nhưng ông cũng hiểu rõ, Tạ Dĩ Tân sẽ không bao giờ yêu cầu những thứ đó từ mình.
Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc rồi nói: "Tôi hi vọng ông có thể thuyết phục Hạ Mẫn để Hạ Gia Trạch ở lại London, cho cậu ấy một lần được tự quyết định cuộc đời mình."
Tay Tạ Phong khẽ khựng lại rồi gật đầu: "Được."
Tạ Dĩ Tân đứng yên lặng tại chỗ, rất lâu không nói thêm câu nào, chỉ nhìn thẳng vào mắt Tạ Phong.
"Cha nói được thì sẽ làm được." Tạ Phong hiểu ý anh, liền bổ sung: "Chỗ Hạ Mẫn bên đó cha sẽ giải quyết, nhất định khiến bà ấy đồng ý. Con cứ yên tâm."
Tạ Dĩ Tân gật đầu.
Ánh mắt anh không lộ ra chút cảm xúc nào. Anh không nói gì thêm, thậm chí một lời tạm biệt cũng không, chỉ quay người lại rồi rời khỏi giảng đường.
Tạ Phong chăm chú nhìn bóng lưng của anh, lồng ngực khẽ phập phồng.
Một lúc lâu sau, ông không kìm được gọi với theo: "...Tiểu Tân!"
Bước chân của Tạ Dĩ Tân khựng lại.
"Một hai tuần trước cha có đi kiểm tra sức khỏe." Tạ Phong khô khốc mở lời: "Bác sĩ nói trong phổi cha có một khối gì đó đang phát triển. Lần này về cha phải làm sinh thiết* để xem tình trạng."
"Nhưng... tình hình có vẻ không khả quan lắm."
Ngay cả Hạ Mẫn, Tạ Phong cũng chưa nói chuyện này.
Ông không hiểu sao mình lại kể với Tạ Dĩ Tân chuyện này. Có lẽ vì đã quá lâu không gặp đứa con trai lớn, hoặc có lẽ ông nhận ra rằng sau lần chia tay này, ông và Tạ Dĩ Tân sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tạ Phong biết Tạ Dĩ Tân sẽ không tha thứ cho mình, chỉ mong anh nói một câu gì đó, kiểu như "giữ sức khỏe" bằng một giọng bớt lạnh nhạt hơn.
Nhưng Tạ Dĩ Tân không quay lại.
Anh đứng thẳng, quay lưng về phía Tạ Phong.
Một lúc lâu sau, Tạ Phong nghe thấy anh nhẹ giọng nói: "Chúc sự nghiệp của thầy thành công, Giáo sư Tạ."
Cơ thể Tạ Phong bỗng run lên.
Tạ Dĩ Tân tiếp tục rời khỏi giảng đường, bước chân rất khẽ, chỉ để lại một bóng lưng cho Tạ Phong.
-
Khi Tạ Dĩ Tân quay lại phòng thí nghiệm thì Tần Xán đang họp tuần với Jonathan, còn Hạ Gia Trạch thì đứng bên bồn rửa giúp Hác Thất Nguyệt chuẩn bị nguyên liệu để chạy gel.
Vừa thấy Tạ Dĩ Tân xuất hiện, Hạ Gia Trạch trợn tròn mắt, bật dậy như lò xo:
"Anh, anh..."
Miệng cậu nhóc mấp máy, mặt đỏ bừng bừng, trông như muốn nói gì đó nhưng lại không sao thốt nên lời.
Hạ Gia Trạch từ nhỏ đã là một người vô cùng mâu thuẫn.
Khi sống dưới những yêu cầu hà khắc của Hạ Mẫn, cậu ta thực sự từng căm ghét sự tồn tại của Tạ Dĩ Tân. Nhưng đồng thời, cậu ta cũng không thể che giấu sự ngưỡng mộ dành cho anh trai, luôn muốn đến gần để thân thiết hơn.
Mỗi lần tò mò không biết Tạ Dĩ Tân đang làm gì, Hạ Gia Trạch lại rón rén chạy đến cửa phòng anh để hóng. Và mỗi lần bị Tạ Dĩ Tân phát hiện, cậu nhóc lại hiện nguyên hình với biểu cảm lúng túng, bối rối và hoảng loạn quen thuộc.
Tạ Dĩ Tân đã quá quen với dáng vẻ này của cậu. Anh liếc nhìn thứ mà Hạ Gia Trạch đang cầm trong tay: "Cậu đang dùng pipet P1000. Lát nữa khi nạp mẫu, tốt nhất nên đổi loại có độ chính xác cao hơn."
Hạ Gia Trạch hít sâu một hơi, đổi sang một cái pipet khác rồi cắn môi, lí nhí hỏi: "Anh... anh với Tần Xán..."
Rõ ràng cậu nhóc là người hỏi, nhưng mặt lại càng đỏ hơn, cứ như lời sắp nói ra là thứ nóng bỏng sắp thiêu cháy đầu lưỡi: "Anh ta... anh ta bảo hai người là, là——"
Câu nói ngập ngừng mãi chẳng thành câu hoàn chỉnh, nhưng Tạ Dĩ Tân hiểu ngay.
Anh biết Tần Xán đã hỏi Hạ Gia Trạch về quá khứ của mình, nhưng không ngờ cậu cũng tiết lộ hết mối quan hệ của cả hai cho Hạ Gia Trạch biết.
Sau một thoáng sững sờ, Tạ Dĩ Tân bình thản gật đầu: "Ừ, đúng thế."
Hạ Gia Trạch lập tức thở hắt ra, động tác lắp đầu pipet vào hộp mạnh đến mức suýt xuyên thủng cả cái hộp. Cậu cắn răng: "Chuyện này... xảy ra từ khi nào?"
Tạ Dĩ Tân: "Trước khi cậu đến London, cũng được một thời gian rồi."
Cậu nhóc không kìm được nữa, đập mạnh đồ xuống bàn, chỉ vào Tạ Dĩ Tân mà gần như gào lên: "Hai người! Hai người làm sao có thể... Hai người đều là đàn ông mà!"
Tạ Dĩ Tân: "Vậy thì sao?"
Hạ Gia Trạch bị câu trả lời dửng dưng ấy chặn họng. Cậu ta lại lắp bắp: "Anh ta... anh ta có gì tốt? Rốt cuộc anh nghĩ sao vậy?!"
Tạ Dĩ Tân hơi nhíu mày.
Hạ Gia Trạch: "Nói mau!"
Tạ Dĩ Tân: "Chỗ nào cũng tốt."
Cậu nhóc nhảy dựng lên: "Đấy là câu trả lời kiểu gì vậy?!"
Tạ Dĩ Tân thở dài một tiếng: "Mặt đẹp, tính cách tốt, dáng chuẩn, sờ vào rất sướng, bao dung được khuyết điểm của tôi. Cậu ấy luôn chủ động, phản ứng cảm xúc và giao tiếp đều rất kịp thời."
Hạ Gia Trạch: "...?!"
Tạ Dĩ Tân ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Thể lực cũng rất tốt, ừm."
Cậu nhóc ôm đầu hét lên một tiếng tuyệt vọng, che tai lại rồi nghiến răng: "Anh, hai người các anh... đúng là... đúng là——"
"Đúng là" mãi cũng không nói được gì cụ thể.
Tạ Dĩ Tân chẳng buồn để ý nữa, anh bật đèn kính hiển vi lên làm việc.
Hác Thất Nguyệt mang mẫu protein đã chuẩn bị xong bước tới, vui vẻ gọi: "Em về rồi đây! Này, Tiểu Hạ, em đi đâu đấy? Chị sắp chạy gel rồi, không định qua xem à?"
"Chị Thất Nguyệt... chị cứ tự chạy trước đi."
Hạ Gia Trạch quay mặt đi, không dám nhìn cả Tạ Dĩ Tân lẫn Hác Thất Nguyệt, vai run bần bật. Một lúc sau mới ồm ồm nói: "Em đau bụng... phải đi vệ sinh, chị đừng đợi em."
Tạ Dĩ Tân: "..."
Hác Thất Nguyệt bối rối: "Ờ ờ... vậy được."
Tần Xán vừa từ phòng của Jonathan bước ra thì suýt đụng vào Hạ Gia Trạch.
Cậu nhóc đang dụi mắt liên tục, bước thẳng mà không để ý đường.
Vừa ngẩng lên thấy mặt Tần Xán, cậu ta lập tức trố mắt ra nhìn.
Tần Xán chưa kịp phản ứng thì Hạ Gia Trạch, như thể không chịu đựng nổi thêm nữa, bỗng hét lên một tiếng "Hức!" đầy tủi thân——Rồi cậu nhóc quay đầu, lao như bay về phía cuối hành lang.
Tác giả có lời muốn nói
Nhật ký của Tiểu Hạ: Thứ ba, trời nắng, hôm nay là ngày đen tối thứ hai trong cuộc đời tôi.
Cặp vợ chồng trẻ của chúng ta cuối cùng cũng chuẩn bị dính lấy nhau làm bánh rồi. Sắp kết thúc rồi nha!