Trong khu rừng lớn của Thành Phố Kinh Bắc, trong một tòa dinh thự cao cấp mang phong cách Châu Âu thời thượng, một người đàn ông ước chừng 20 tuổi đang ngồi ở trên sofa thư thả đọc báo. Người đàn ông mắt phượng, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan tinh tế như điêu như khắc không có lời văn ý thơ nào có thể tả được vẻ đẹp kia của người đàn ông, nói đúng hơn người đàn ông kia có thể ví như một bức tượng thần tiên.
Phía sau người đàn ông là hai người mặc vest đen, nghiêm túc đứng sau lưng. Một người trong số đó hướng về người đàn ông nói.
"Thiếu Gia, chúng ta nên trở về Vương Gia rồi."
Vương Tuấn Khải đang đọc báo nghe thấy thì dừng lại, thần sắc không chút dao động chỉ liếc mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói.
"Ừm, Vũ Phong theo tôi đi, còn Vong Phi ở lại canh chừng Cậu Chủ đi. Nếu em ấy thức giấc hỏi tôi thì cứ nói tôi về Vương Gia rồi."
"Vâng Thiếu Gia." Vong Phi nói.
Vương Tuấn Khải rời đi, anh cùng Vũ Phong trở về Vương Gia. Vương Tuấn Khải từ sau khi gặp tai nạn đã không trở về nhà chính của Vương Gia mà dọn ra biệt thự riêng của mình ở sau hậu viện của Vương Gia ở. Từ khi gặp tai nạn đến nay Vương Tuấn Khải chưa từng đặt chân về lại nhà chính của Vương Gia.
Ở trên xe, Vũ Phong vừa lái xe vừa hỏi anh.
"Thiếu Gia, vẫn như mọi lần mà ngồi xe lăn sao?"
"Ừm."
Vương Tuấn Khải trả lời xong thì im lặng, vụ tai nạn kia 4 năm trước đã lấy đi đôi chân của anh. Lúc đó, bác sĩ ở trong nước đã nói anh vô phương cứu chữa, cả đời chỉ có thể làm người tàn tật. Vương Tuấn Khải khẽ cười sự đời, nhưng cũng bởi vì chuyện đó mà anh mới biết được một sự thật khó mà chấp nhận.
Liếc nhìn sắc mặt Thiếu Gia nhà mình lạnh nhạt như cũ, Vũ Phong cũng không nói gì thêm nữa sợ làm Vương Tuấn Khải không vui.
Về đến Vương Gia, Vũ Phong không trực tiếp lái xe đến nhà chính mà chạy thẳng đến sau hậu viện của Vương Gia vào bên trong căn biệt thự riêng biệt kia. Vũ Phong đỡ Vương Tuấn Khải ngồi qua xe lăn rồi từ từ đẩy anh đi vào nhà chính.
Ở bên trong nhà chính của Vương Gia, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ chỉ chờ duy nhất Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải ngồi trên xe lăn, mắt phượng khẽ quét qua một lượt sau đó mới nhìn đến Vương Tần đang ngồi ở trung tâm lạnh nhạt mở miệng.
"Ông nội."
Vương Tần khẽ gật đầu, Vương Tuấn Khải là đứa cháu trai ông thương nhất. Nhưng từ 4 năm trước, sau khi bị tai nạn mất đi đôi chân kia Vương Tuấn Khải như trở thành một người hoàn toàn khác. Dáng vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt của lúc trước hoàn toàn biến mất thay vào đó là dáng vẻ bất lực buông xuôi.
"Tiểu Khải, lần này ta một hai gọi con về đây là muốn hỏi con một việc. Triệu Thanh Nhiên của Triệu Gia trước đây từng có hôn ước với Vương Gia. Lúc trước con và con bé hòa hợp vui vẻ, ta muốn hỏi ý con như thế nào?"
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tần, anh khẽ nói.
"Ông nội, người ta không phải chọn con thì ông hỏi ý con làm gì? Hơn nữa, một kẽ tàn phế như con làm sao so được với anh hai?"
Vương Tần nhìn Vương Tuấn Khải không nói gì, quả thật Triệu Thanh Nhiên kia vì Vương Tuấn Khải bị liệt hai chân mà muốn kết hôn với Vương Lâm.
"Anh ba, anh tại sao lại phải nhường nhịn như vậy? Lúc trước anh không phải như thế?" Đinh Trình Hâm gắt giọng lên tiếng.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm là em trai anh nhưng theo họ mẹ. Người này, thanh tú thập phần, da trắng, mắt hồ ly, mũi cao môi đỏ, quyến rũ dịu dàng chỉ tiếc không bì được với bảo bối của anh.
"Chuyện nếu không có gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng có đòi sống đòi chết ép con đến đây." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
Vương Tần nhìn dáng vẻ anh buông xuôi tất cả thì đau lòng, đứa cháu này của ông lúc trước là thiên tài kinh tế, bây giờ lại như thế này ông thật không thể chấp nhận.
Vũ Phong đẩy Vương Tuấn Khải rời khỏi nhà chính về lại căn biệt thự nhỏ ở hậu viện, Đinh Trình Hâm nhìn thấy cũng vội đứng lên đuổi theo, trước khi đi còn không quên liếc người đàn ông ngồi bế bên cha và người phụ nữ kia.
Đinh Trình Hâm đuổi kịp Vương Tuấn Khải thì chầm chậm đi theo bên cạnh anh cằn nhằn.
"Anh hai, sao anh lại như vậy chứ?"
"Không phải vừa nãy còn gọi anh ba sao? Sao lại càn quấy gọi anh hai rồi?" Vương Tuấn Khải trầm tĩnh hỏi.
"Em mới không thèm gọi tên Vương Lâm đó là anh hai, dù sao cũng chẳng phải mẹ sinh ra mà." Đinh Trình Hâm lầm bầm nói.
"Được rồi, chuyện này về sau không cần nói nữa, hơn nữa anh cũng không có để ý dù sao anh và Triệu Thanh Nhiên cũng chẳng có quan hệ gì." Vương Tuấn Khải nói.
Đinh Trình Hâm đi bên cạnh nghe xong cũng vui vẻ gật đầu rồi chạy đi mất. Vương Tuấn Khải nhìn theo dáng vẻ của đứa trẻ kia cũng phải lắc đầu bất lực. Nói về Vương Gia, Vương Tuấn Khải để tâm đến cũng chỉ có Vương Tần và thằng nhóc Đinh Trình Hâm này thôi. Bởi vì hai người họ là thật lòng yêu thương anh, quan tâm anh.