[KHẢI NGUYÊN] BẢO BỐI CỦA ÔNG TRÙM

18 giờ 30 phút, Vương Nguyên mặt trên người bộ lễ phục màu trắng. Đường may tinh tế tỉ mỉ tôn lên thân hình mảnh mai hoàn hảo của cậu. Vương Tuấn Khải ngược lại, anh mặc trên người một bộ âu phục màu đen trầm ổn nhưng không kém phần tinh tế.

Vương Tuấn Khải được Vũ Phong đẩy ra ngoài xe rồi đỡ anh ngồi lên, Vương Nguyên cũng đi theo bên cạnh. Hôm nay Vương Tuấn Khải không dùng bữa tối với Vương Gia từ sớm anh đã nói với Vong Phi cho người sang báo lại. Vậy nên việc Vương Tuấn Khải âm thầm rời khỏi Vương Gia cũng chẳng có ai biết.

Xe đi được một đoạn đường thì Vương Tuấn Khải nhận được điện thoại của Lý Thiên Trạch.

“Có chuyện gì sao?”

[Tối nay người đại diện của Vương Gia là Vương Lâm. Anh nên cẩn thận một chút.]

“Anh biết, 20 phút nữa ra phía sau của Dịch Gia đem theo đồ anh cần.”

[Được, không có việc gì nữa em tắt đấy nhé.]

Cuộc gọi kết thúc, Vương Tuấn Khải cũng nhìn Vương Nguyên nói.

“Một chút em đi chung với Vong Phi và Vũ Phong anh sẽ không đi chung với em. Nhớ cẩn thận, những bữa tiệc như thế này không ít người có ý đồ xấu.”

“Vâng em biết rồi, sẽ luôn chú ý.” Vương Nguyên gật đầu nói.

“Vũ Phong, Vong Phi hai cậu bảo vệ cho Cậu Chủ đừng để đám người ngoài kia đánh chủ ý lên em ấy. Còn có, gần đến Dịch Gia thì dừng xe lại để tôi xuống trước.”

“Vâng Thiếu Gia.” Vũ Phong vừa lái xe vừa nói.

Chiếc xe lái đến gần biệt thự của Dịch Gia thì dừng lại, cánh cửa xe mở ra, một bóng đen từ trong xe nhanh chóng bước ra ngoài thoáng cái liền biến mất.

Vương Nguyên đóng cửa xe lại, Vũ Phong cũng tiếp tục lái xe đỗ vào bãi đỗ xe gần đó của Dịch Gia.

Vong Phi mở cửa xe cho Vương Nguyên, cậu từ trên xe bước xuống đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Vương Nguyên lạnh nhạt đi vào, hai bên cậu Vũ Phong và Vong Phi cũng đi vào theo.

Vương Nguyên vào trong sảnh lớn, Dịch Dương Thiên Tỉ sớm đã có mặt ở đó mà đón tiếp cậu.

“Nguyên Nguyên cậu đến rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói.

“Quà của cậu.” Vương Nguyên đưa một hộp vuông về phía Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy quà, nhưng mà không vội xem chỉ đưa cho giúp việc đứng bên cạnh.

“Đem hộp quà này để lên bàn lớn cho tôi.”

Giúp việc bên cạnh nhận lấy hộp quà từ tay Dịch Dương Thiên Tỉ rồi cũng rời đi. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không quan tâm mà kéo Vương Nguyên vào trong.

“Nào Nguyên Nguyên, Vương Duệ đang ở bên kia cậu sang đó chung với mình đi.”

“Được rồi, thả tay mình ra đã nếu không bình giấm nhà mình sẽ đổ đó.” Vương Nguyên cười nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày một cái rồi cũng thả tay, quên mất Vương Tuấn Khải có tính chiếm hữu rất cao nếu để anh thấy cảnh này liền lao đến đấm cho Dịch Dương Thiên Tỉ một đấm đấy.

Mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ đến bàn ăn mà nhóm của Vương Duệ đang ngồi. Vương Duệ nhìn thấy Vương Nguyên đến rồi liền kéo cậu đến chỗ mình để cậu ngồi xuống.

“Bảo bối em đến rồi.” Vương Duệ cười nói.

Mã Gia Kỳ đối diện nhìn Vương Nguyên đang ngồi bên cạnh Vương Duệ kia thì khẽ cười, ngũ quan tuyệt mỹ như thế sao lại có quan hệ với tên trăng hoa Vương Duệ kia chứ.

“Không phải chứ? Anh Duệ nhà chúng ta rước được giai nhân rồi sao?” Mã Gia Kỳ trêu chọc nói.

“Ha ha nói gì vậy, đây là em trai anh đấy. Song sinh khác trứng.” Vương Duệ cười nói.

Vương Nguyên nhìn Mã Gia Kỳ một cái, nghĩ làm sao lại nói cậu là người của Vương Duệ vậy chứ?

“Nguyên Nguyên cậu ngồi đây với họ đi nhé, mình phải tiếp rượu mấy người kia.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Vương Nguyên gật đầu không trả lời, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng rời đi trước. Vương Nguyên nhìn một lượt những người ở đây, cậu không có quen biết ai cả ngoại trừ Vương Duệ, Vũ Phong, Vong Phi.

“Ấy, đám của Văn Gia vẫn chưa đến sao?” Ngao Tử Dật cầm miếng xoài vừa ăn vừa hỏi.

“Không biết, nghe đâu là đi cùng với Lão Đại.” Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh Mã Gia Kỳ nói.

Vương Nguyên nghe thấy hai từ Lão Đại thì khẽ nhìn sang Đinh Trình Hâm, Lão Đại mà cậu ấy nói chắc là Vương Tuấn Khải rồi.

Câu nói của Đinh Trình Hâm vừa dứt thì bên ngoài đã có một nhóm người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trên mặt đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.

Vương Nguyên quay lại nhìn người đàn ông kia một cái liền nhận ra ngay đó là Vương Tuấn Khải, hơn nữa còn đang đi về phía này.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên thì khẽ cười, anh vốn nghĩ đứa nhỏ này sẽ ở ngoài kia tung tăng ăn bánh ngọt chứ anh không nghĩ là đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn ngồi ở đây.

“Đến trễ rồi.” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt lên tiếng.

“Không dám đâu Lão Đại. Cơ mà thấy Lão Đại xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này thì thật là chuyện hiếm có nha.” Lưu Diệu Văn cười cười nói.

“Vốn dĩ không đi nhưng đành chịu thôi ai bảo Thiên Tỉ nó một sống hai chết muốn tôi phải đến chứ.” Vương Tuấn Khải nhún vai nói.

Thật ra anh vốn không muốn đi đâu nhưng vì là sinh nhật của Dịch Dương Thiên Tỉ còn có đứa nhóc kia cũng chạy đến đây rồi anh còn có thể yên tâm ngồi ở nhà sao.

Bình luận

Truyện đang đọc