[KHẢI NGUYÊN] BẢO BỐI CỦA ÔNG TRÙM

Mọi người của Hắc Bang sau khi biết được Vương Nguyên chính là anh dâu của mình thì cũng chỉ biết tiếc nuối. Một mỹ nam tuyệt mỹ như thế lại rơi vào tay Vương Tuấn Khải rồi.

Vương Duệ ngồi một bên nhìn bọn họ tiếc nuối cũng chỉ cười khẽ, đứa nhỏ nhà mình mị lực vẫn là lớn như vậy.

“Đừng dùng ánh mắt tiếc nuối đó nhìn em trai bảo bối của anh nữa, cẩn thận Lão Đại của mấy đứa một đao lấy đầu mấy đứa đấy. Ha ha.” Vương Duệ cười nói.

“Không ngờ nha Lão Đại, anh giấu người kĩ như vậy?” Nghiêm Hạo Tường nói.

“Nói thừa, Lão Đại đã muốn giấu thì các cậu có lật cả cái thế giới này cũng chẳng đào được chút thông tin nào đâu.” Tống Á Hiên cắn miếng xoài nói.

Lúc này Vương Nguyên ở trong lòng Vương Tuấn Khải cũng cử động, cậu mơ mơ màng màng mở mắt thấy mình nằm trong lòng Vương Tuấn Khải thì kinh ngạc.

“Aaa, em…em sao lại ở đây?”

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

“Đừng có náo, em bị người ta đánh ngất ở ngoài vườn.”

“Á, em bị đánh ngất hả? Sao em không nhớ gì hết vậy?” Vương Nguyên vỗ vỗ đầu nói.

Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ của Vương Nguyên thì khẽ cười, đứa nhỏ này thật là làm anh càng ngày càng yêu không hết.

“Được rồi đừng vỗ đầu nữa. Nào, em làm quen với mọi người đi. Đều là người của Hắc Bang giống với Vương Duệ đó.”

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói thì cũng ngước mặt ra nhìn mấy người kia. Cậu nhìn họ hết một lượt rồi cũng lên tiếng.

“Chào mọi người tôi là Vương Nguyên.”

Mấy người Mã Gia Kỳ cũng lần lượt giới thiệu tên từng người cho Vương Nguyên biết, còn gọi cậu là anh dâu khiến cậu ngượng đến đỏ mặt mà quay mặt núp vào lòng ngực của Vương Tuấn Khải khiến mọi người bật cười ha hả.

Vương Tuấn Khải thấy bé cưng nhà mình ngại cũng xoa nhẹ đầu cậu một cái, chỉ là anh không biết được Vương Lâm ở gần đó đã quan sát hết mọi việc từ nãy đến giờ rồi.

Lúc này, Vương Lâm từ xa tiến tới hắn nhìn mấy người ở đây hết một lượt rồi liếc nhìn Vũ Phong và Vong Phi một cái mới lên tiếng.

“Vương Nhị Thiếu Gia, không phải cậu nói là đồng ý lấy Tuấn Khải sao? Sao lại chạy ra ngoài nằm trong lòng người đàn ông khác rồi?”

Vương Nguyên ngước mặt ra nhìn Vương Lâm, cậu lạnh nhạt nói.

“Chuyện của tôi không phiền Vương Tổng phải bận tâm nhỉ?”

“Nếu cậu thật sự không yêu em trai tôi thì từ bỏ đi, đừng có cái kiểu sáng thì nói yêu thương nó tối lại chạy đến đây nằm trong lòng người đàn ông khác? Cậu không thấy bản thân mình ghê tởm sao?” Vương Lâm khinh bỉ nói.

“Đại Thiếu Gia, ngài quá lời rồi thì phải?” Vũ Phong lên tiếng.

Đinh Trình Hâm nhìn cục diện rối loạn kia thì nhíu mày nhìn Vương Nguyên. Người đang ngồi trong lòng Lão Đại kia rốt cuộc có quan hệ gì với anh hai?

“Vũ Phong, Vong Phi, còn có cả cậu Đinh Trình Hâm. Chẳng phải các người trung thành với Vương Tuấn Khải lắm sao? Sao vậy, thấy người mà Vương Tuấn Khải chuẩn bị cưới vào cửa nằm trong lòng người đàn ông khác lại không hề nói tiếng nào mà dung túng cho cậu ta vậy?” Vương Lâm cười hắc lên nói.

“Đại Thiếu Gia đừng đi quá giới hạn.” Vong Phi nói.

“Ha, được là tôi đi quá giới hạn. Chuyện của các người tôi không quản nữa, nhưng tôi sẽ nói cho Tuấn Khải biết chuyện này.” Vương Lâm nói xong liền tức giận quay người bỏ đi.

Dù sao thì bọn họ cũng là anh em trong nhà, dù là không thích Vương Tuấn Khải cũng không muốn đứa em trai tàn tật kia của mình không biết gì mà bị Vương Nguyên cắm cho hai cái sừng to ở trên đầu như vậy.

Sau khi Vương Lâm rời đi, Đinh Trình Hâm mới lên tiếng.

“Vương Nguyên, anh với anh hai rốt cuộc là có quan hệ gì? Chuyện lúc nãy Vương Lâm nói là thật sao? Anh vậy mà lại ở sao lưng anh hai tôi làm chuyện này?”

“Đinh Trình Hâm, quản cái miệng của em lại.” Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

Có trời mới biết từ lúc Vương Lâm sỉ nhục Vương Nguyên anh đã phải kiềm chế bao nhiêu mới không lên tiếng đáp trả, cũng không thẳng tay đấm cho Vương Lâm một phát, bây giờ lại tới Đinh Trình Hâm.

“Anh là Lão Đại thì cũng như vậy thôi, chuyện của anh hai tôi phải làm rõ.” Đinh Trình Hâm lớn tiếng nói.

“Em trai anh thật hung dữ.” Vương Nguyên úp mặt vào lòng Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói.

“Bảo bối em có ngốc không vậy? Lão Đại là anh Tuấn Khải. Em không nhận ra giọng nói của anh ấy sao?” Mã Gia Kỳ vỗ nhẹ lên đầu Đinh Trình Hâm nói.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy mọi người đều cười thì nhìn sang Vương Tuấn Khải đang đeo mặt nạ kia. Đúng rồi ha, sao cậu lại không nhận ra chứ? Còn có cả Vong Phi và Vũ Phong đều không lên tiếng kia mà.

“Lão Đại là anh hai?” Đinh Trình Hâm tròn mắt phải.

“Phải thưa Tam Thiếu Gia.” Vũ Phong cười cười nói.

“À, aaa không đúng…ưm ưm…” Đinh Trình Hâm đang nói thì bị Mã Gia Kỳ bị miệng lại.

“Im lặng, anh biết em muốn hỏi gì nơi này nhiều người nhiều miệng không tiện.” Mã Gia Kỳ nói.

Đinh Trình Hâm gật đầu, Mã Gia Kỳ mới buông lỏng cánh tay của mình ra. Lúc này Đinh Trình Hâm mới nhìn Vương Nguyên nói.

“Anh dâu, em xin lỗi chuyện lúc nãy. Là em không biết nên mới trách lầm anh.”

“Không sao đâu, anh không để ý.” Vương Nguyên nói.

Mấy người của Hắc Bang ngồi hóng chuyện từ nãy đến giờ đều nhịn cười đến đỏ mặt, chuyện của Vương Tuấn Khải thật sự quá đặt sắc rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc