KHÁN BẤT KIẾN NHĨ ĐÍCH ÔN NHU

Harry ngồi trên chổi bay, nhắm mắt lại, hưởng thụ niềm vui với ánh mặt trời và gió nhẹ thổi. Bay quả nhiên là ước mơ lớn nhất của con người a.

Draco cũng không bay thật cao, chỉ trong khu vực Slytherin, bởi vì không phải toàn bộ Slytherin đều có được năng lực thiên phú giống Draco và Harry cho nên làm thủ lĩnh năm nhất, cậu có trách nhiệm phải để ý mọi người.

Nhóm tiểu sư tử Gryffindor không bay tụ tập một chỗ như Slytherin, bọn họ có người bay rất cao, có người khoe khoang kỹ xảo bay, cũng có người bay thấp, hoặc là run rẩy bay chỉ cách mặt đất vài thước, tụ tập thành tốp năm tốp ba, phân tán khắp nơi.

“Ha, Malfoy, sao lại bay vòng quanh chỗ này a.” Ron Weasley lái chổi bay ngay trước mặt Draco rồi dừng lại, thật sự không nhìn ra đây là lần đầu tiên cậu ta bay.

Draco giả vờ cười, nhìn Ron: “Làm sao, muốn thua ta lắm à? Weasley.”

“Ta sẽ thua ngươi? Ha ha, ta là sư tử Gryffindor dũng cảm, nhất định sẽ không thua dưới tay độc xà Slytherin âm hiểm.” Ron lớn tiếng nói xong, quơ cánh tay tăng thêm khí thế của mình.

Harry ở một bên không khỏi có điểm hắc tuyến, đứa nhỏ này sao cảm thấy như não co rút hơn so với trong truyện a.

Draco không nhìn được cười theo đúng tiêu chuẩn của nhà Malfoy, toàn bộ lửa giận sau khi Ron Weasley nói câu kia biến mất một cách thần kỳ.

“Ngươi không phải muốn thi bay sao, chúng ta đây thử xem, rốt cuộc ai thắng!” Draco không trả lời như vậy, cậu đột nhiên không có cảm giác thắng lợi sau khi đả kích Gryffindor, thi với bọn họ chẳng khác gì hạ thấp thân phận mình.

Nhìn nhóm rắn nhỏ Slytherin vẫn đang tiếp tục bay, Harry cười nói với Draco: “Cậu đi thi đi, nơi này tớ để ý, yên tâm.”

Harry chủ yếu để ý nhóm rắn nhỏ Slytherin, đồng thời thỉnh thoảng cũng liếc nhìn trận đấu của hai người kia, nhưng mọi người dần dần chú ý tới cuộc đấu, chậm rãi tụ tập đến bên cạnh bọn họ, Harry liền cùng mọi người xem.

Bay số 8, quay 180o,... hai người bay rất phấn khích, theo sát nhau nhưng dần dần, tất cả mọi người đều có thể thấy Ron Weasley có điểm miễn cưỡng khi theo sát Draco, thần sắc trên mặt cũng ngày càng khẩn trương, mặt cậu ta dần dần trắng bệch.

Draco bay xoắn ốc vọt lên trên, rồi lại lập tức lộn người xuống dưới, thờ ơ nhìn Slytherin đang vỗ tay nhiệt liệt, không ai để ý sắc mặt Ron đã trắng bệch. Tiểu sư tử Gryffindor vỗ bờ vai cậu ta, thúc giục cậu ta thử một lần, tuyệt đối không thể để độc xà thắng.

Ron bắt trước động tác vừa rồi của Draco, bay xoắn ốc vọt lên cao, nhưng chưa đến độ cao vừa rồi của Draco, cái chổi già cỗi đã bắt đầu không chịu được, phát ra tiếng “Cạch, cạch”, đột nhiên, cả cái chổi cứ như vậy tan thành từng mảnh trên không trung, cán chổi trong tay Ron Weasley cũng vậy, khiến cậu ta rơi từ trên cao xuống.

Toàn bộ mọi người đang thờ ơ đều sợ đến ngây người, ngây ngốc nhìn Ron rơi từ trên cao xuống. Giáo sư Hooch đứng trên bãy cỏ gấp gáp bay tới nhưng đã muộn.

Harry và Draco nhanh chóng bay đến, đuổi theo Ron, hai người một trái một phải, bắt lấy Ron Weasley trên không trung, dùng sức kéo cậu chậm rãi rơi xuống.

Nhưng hai người hiển nhiên quên bọn họ cũng đang cưỡi chổi bay già cũ của trường học, không phải Nimbus của nhà Malfoy, nhất là Draco vừa còn vận động kịch liệt với cái chổi, lúc này chổi của cậu ta bắt đầu giống Weasley, thỉnh thoảng lại có vài nhánh bị rơi ra.

Lúc Gryffindor còn ngẩn người, nhóm rắn nhỏ thông minh lanh lợi đã phát hiện chổi của thủ lĩnh năm nhất không được bình thường, bọn họ cưỡi chổi cẩn thận bay xung quanh ba người, phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Cách mặt đất chừng mười thước, chổi của Draco rốt cục không thể chịu được, cứ như vậy rời ra. Cả người Harry gần như nằm dài trên chổi, một tay lôi Ron Weasley, một tay kéo Draco, tư thế này không duy trì được bao lâu.

Blaise Zabini và Pansy Parkinson lập tức bay đến bên cạnh Draco, Pansy kéo một bên tay Draco, Blaise bay đến bên kia, cẩn thận để Draco ngồi trên chổi của chính mình, lúc này Harry buông lỏng tay Draco, chuyên tâm kéo Ron Weasley. Cuối cùng có vài tiểu sư tử tỉnh lại, bay tới, nhưng vì bốn phía Harry đều là rắn nhỏ Slytherin nên băn khoăn, không tới gần.

Thả Ron Weasley lên mặt đất, cả người Harry cơ hồ mất hết sức lực, hai chân dường như đã không còn cảm giác, nằm dài trên mặt cỏ, cậu nhất thời không có khí lực đứng lên. Draco, Pansy, Blaise ngay sau đó cũng đáp xuống đất, nhìn thấy Harry nằm bất động trên cỏ, cả ba người hoảng sợ lảo đảo chạy tới.

“Harry, Harry cậu có sao không?” Thanh âm của Draco có điểm run rẩy.

“Không có việc gì, chỉ là không có khí lực thôi.” Hary động khẽ tay, hữu khí vô lực nói.

Draco nghe thấy Harry không có chuyện gì, hai chân cũng mềm nhũn, ngồi bệt xuống cỏ. Nhóm rắn nhỏ Slytherin nhanh chóng chạy tới, nâng hai người đứng dậy. Lúc này Ron Weasley được nhóm tiểu sư tử Gryffindor trợ giúp đi tới, nhìn Harry và Draco đứng giữa bầy rắn, mặt trắng chuyển sang hồng, rồi lại về trắng, nửa ngày sau mới thốt lên: “Tôi sẽ không cảm tạ cậu, Harry Potter, phản đồ của Hội Phượng Hoàng, cậu thực có lỗi với cha mẹ cậu.”

Hary nhất thời cảm thấy đau ở ngực, mặt lập tức trắng bệch ra, nhóm rắn xung quanh cậu cũng đen mặt, Draco tức giận vượt qua tay Crabbe và Goyle, đi đến trước mặt Ron Weasley, nói: “Ronald Weasley, ta lấy danh nghĩa Draco Malfoy thách đấu ngươi. Ngươi nhất định phải xin lỗi Harry.”

“Ta... Ta vì sao phải giải thích, ta nói là đúng sự thật, cậu ta là phản đồ của Hội Phượng Hoàng, cha mẹ cậu ta đều là Gryffindor, thế nhưng cậu ta lại phản bội bọn họ vào Slytherin, ta không có sai.” Thanh âm Ron Weasley to dần, càng nói càng cảm thấy mình đúng.

“Ngươi không tiếp nhận thách thức của ta?” Draco đã lười nói với người trước mặt, thầm nghĩ phải giáo huấn cẩn thận.

“Được, ta nhận lời thách đấu của ngươi.” Ron mạnh mẽ nói, quay đầu nhìn trái phải, “Seamus là trợ thủ của ta, còn ngươi?”

“Tôi, để tôi làm trợ thủ của Draco.” Harry chậm rãi đi tới, trả lời vấn để của Ron.

“Được, đêm này lúc 12 giờ, ở lầu ba, gian trưng bày phần thưởng, ta chờ ngươi, Ronald Weasley.” Draco nhìn Ron lạnh lùng nói.

“Ron Weasley!” “Harry Potter!” “Draco Malfoy!”

Ba người bị kêu tên lúc này mới nhìn thấy bà Hooch, giáo sư McGonagall và giáo sư Snape đang chạy tới.

“Ta ở Hogwarts nhiều năm như vậy... chưa từng có...” Bà Hooch thở phì phò nói, “Các trò thật sự quá to gan, đó không phải động tác các trò nên làm.”

“Các trò, sao các trò dám!” Giáo sư McGonagall tức giận nói, “Các trò sẽ té gãy cổ, sao dám làm vậy!”

“Quấy nhiễu lớp học, Gryffindor trừ 10 điểm.” Giáo sư trừ điểm khiến cho ba nam hài khẩn trương run lên, “Harry Potter, Kẻ Được Chọn vĩ đại, ngươi muốn thể hiện năng lực cứu thế sao? A! Một tháng cấm túc, ta hi vọng điều này có thể cho cái đầu toàn cặn bã của Độc dược nhớ kỹ.”

“Đương nhiên, còn có Draco Malfoy, chép 10 lần nội quy Slytherin, hi vọng điều này có thể giúp ngươi nhớ kĩ những điều một Slytherin có thể làm và không thể làm, chứ không phải giống Gryffindor hay xúc động vứt bỏ đầu óc mình đi.”

Đương nhiên giờ học bay này ngoài Harry và Draco bị phạt, vẫn còn một chút người khác bị ảnh hưởng.

“Giáo sư Snape, giáo sư Snape.” Đội trưởng Quidditch của Slytherin Marcus Flint hiện tại thường xuyên đi theo phía sau giáo sư Snape.

“Cậu Flint, lịch học năm sáu rất nhẹ sao, ngươi có thể thường xuyên chạy theo ta?” Giáo sư Snape đen mặt nói.

“Giáo sư, chỉ cần ngài phê chuẩn Draco Malfoy và Harry Potter gia nhập đội Quidditch, em tuyệt đối sẽ không chạy theo giáo sư nữa.” Kiên định khó có của Marcus dường như đã thiêu đốt hoàn toàn hơi thở băng lãnh của giáo sư.

“Ta nghĩ là học sinh năm sáu, ngươi hẳn hiểu nõ học sinh năm nhất không thể gia nhập Quidditch.” Trên mặt giáo sư Snape cơ hồ có thể nhìn thấy băng.

“Giáo sư, Slytherin đã liên tục thua Gryffindor trong Quidditch, năm nay chỉ cần có hai người kia, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Nghĩ đến sắp có thể giành được thắng lợi, Marcus Flint liền nhiệt huyết sôi trào.

“Ngươi...”

“Giáo sư, em sẽ lại đến xin ý kiến của giáo sư.” Thấy đã tới thời gian lên lớp, Marcus Flint dũng cảm cắt đứt lời Snape, kiên định nói: “Em sẽ luôn đợi giáo sư Snape đồng ý cho bọn họ gia nhập”

Bình luận

Truyện đang đọc