KHÁN BẤT KIẾN NHĨ ĐÍCH ÔN NHU

Ngày đó, bầu không khí ở Hogwarts tràn ngập cảm xúc vui sướng chờ mong, tâm tư mọi người đã sớm bay tới bữa tiệc chào đón hai trường còn lại, dù là giáo sư hay học sinh đều không có tâm tư đi học, ngay cả giờ Độc dược của Severus cũng trở nên dễ chịu hơn.

Lúc chiều, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Lucius cùng Chúa tể Hắc Ám nổi tiếng Lord Voldemort dưới sự đưa đón của một nhóm quan chức của Bộ Pháp thuật tới Hogwarts, bọn họ ở đây cùng Dumbledore và các học sinh Hogwarts nghênh đón giáo viên cùng học sinh đến từ Beauxbatons và Durmstrang.

Dumbledore híp mắt mỉm cười đi qua tiếp đón mọi người, thân thiết nói: “Tom, trò rốt cuộc nhớ tới Hogwarts, hoan nghênh trò.”

“Hiệu trưởng Dumbledore, thầy quả nhiên là đã nhiều tuổi rồi, ngay cả tên cũng không nhớ rõ.” Voldemort đẹp trai choáng váng mỉm cười trả lời Dumbledore lại khiến cho Lucius bên cạnh ông không khỏi run lên, hai người này có tính là lão hồ ly đụng xà kịch độc không? Quên đi, hai người bọn họ gặp nhau nào khác gì sao chổi đụng địa cầu, một nhân vật nho nhỏ như ông đứng bên không lên tiếng là an toàn nhất.

“A, Tom à, tuy rằng thầy lớn tuổi nhưng tên của trò, thầy còn nhớ rất rõ.” Khóe miệng Dumbledore vẫn cong lên như cũ nhưng cảm giác lại có chút co rút, “Nhưng mà Tom à, tên có pháp thuật, không phải trò muốn đổi liền đổi được.”

“Đúng, tên quả thật có pháp thuật, điểm ấy em đồng ý.” Voldemort gật đầu, rất thản nhiên nói với cụ, “Cho nên sau khi đăng ký chính thức ở Bộ Pháp thuật, em chỉ còn tên Lord Voldemort này, các loại khế ước khác của em cũng dùng tên này, còn Tom mà thầy nói, em thật sự không biết.”

Nhìn Dumbledore cứng đơ, khóe miệng Voldemort lại càng cong, ông nói với Dumbledore: “Dù thế nào, thầy vẫn là Hiệu trưởng Hogwarts, hôm nay thầy thay mặt cho phù thủy cả nước Anh, chẳng lẽ thầy không thể đổi bộ quần áo khác tử tế hơn được sao?” Lời của Voldemort khiến người trong Hogwarts nhất thời toàn bộ rời tầm mắt về phía Dumbledore, nhìn áo chùng toàn sao với trăng của cụ, cùng với trên râu còn thắt nơ bướm, mọi người không hẹn mà gặp cùng cảm thấy lời Voldemort nói rất chính xác. Giáo sư McGonagall thậm chí còn có suy nghĩ muốn ép Dumbledore đi thay một bộ quần áo bình thường mà mọi người có thể tiếp nhận, dù sao nếu mất mặt thì chính là mất mặt của Hogwarts nha.

“Ha ha, Tom, cái này trò không hiểu rồi.” Nụ cười của Dumbledore có chút miễn cưỡng, “Trò không biết rằng quần áo của thầy như vậy là rất ổn sao?”

“Em không biết.” Voldemort lúc này rất sảng khoái trả lời, cũng không quản câu trả lời của mình khiến nụ cười trên mặt Dumbledore càng thêm cứng ngắc, “Em nghĩ mọi người đều có mắt, người tử tế cũng sẽ không đồng ý với thẩm mĩ của thầy, Dumbledore, đối với thẩm mỹ không xong của thầy, em nghĩ Merlin cũng phải bó tay. Thầy tốt nhất là nghe ý kiến người khác, đổi bộ khác đi!”

“Ha ha, Tom, mọi người cứ chờ ở phòng nghỉ đi, Beauxbatons cùng Durmstrang 6 giờ tối mới đến.” Dumbledore cứng ngắc đổi đề tài, có lẽ cụ hiểu được tranh luận với Voldemort về phương diện thẩm mĩ, cụ chắc chắn sẽ thua.

Thấy Dumbledore nói sang chuyện khác, Voldemort cũng không nói nữa, dù sao lần này mặc kệ hai người đối đầu thế nào thì đều là đại diện của phù thủy Anh, đây cũng là nguyên nhân Dumbledore không thể cự tuyệt để ông vào Hogwarts. Bởi vậy, hai người chỉ có thể tạm thời bỏ ân oán.

“Được.” Voldemort quay đầu nhìn đông đảo quan chức Bộ Pháp thuật phía sau mình, nói với Dumbledore, “Vậy làm phiền Hiệu trưởng Dumbledore sắp xếp.”

Tiếng chuông tan học vang lên, Harry và nhóm Slytherin tự động dưới sự dẫn dắt của chủ tịch năm, về phòng ngủ cất cặp cùng sách giáo khoa, sửa sang lại, mặc áo chùng, theo thứ tự ra cửa, nhìn Gryffindor luống cuống tay chân chạy lên chạy xuống rối loạn, đương nhiên không thể khinh bỉ vài câu.

Giáo sư McGonagall nhìn Severus thoải mái đứng một bên, Slytherin đã dựa theo năm mà sắp xếp chỉnh tề, nhìn nhóm sư tử nhỏ nhà mình loạn hết lên, nhất thời tức giận, giọng cũng thêm nghiêm khắc.

“Ron Weasley, đội mũ của trò vào!”

“Cô Patil, gỡ cái đồ kỳ cục đó ra khỏi tóc!”

“Nào, theo tôi. Năm thứ nhất đi trước… Không xô đẩy…”

Trong lúc giáo sư McGonagall vội vàng uốn nắn Gryffindor, Severus đã sớm dẫn nhà Slytherin ra trước cổng, sắp xếp đội hình đứng bên ngoài lâu đài, phía sau bọn họ là Ravenclaw cùng Hufflepuff, mà Gryffindor sau một hồi điều chỉnh mạnh mẽ của giáo sư McGonagall cũng xếp thành một hàng.

Lúc này, sắc trời tối dần, ngẩng đầu là có thể thấy trăng sáng trên bầu trời, thời tiết tháng mười có chút lạnh, đứng bên ngoài lâu liền lạnh run lên.

Ước chừng 5 giờ 45 phút, Voldemort lúc này mới cùng Lucius dẫn quan viên Bộ Pháp thuật ra ngoài lâu đài, bọn họ cùng nhóm giáo sư Hogwarts đứng phía sau, mà lúc họ đến, vô số người trong Hogwarts liền quay đầu lại, đây thật sự là một cảnh hiếm thấy nha. Voldemort cùng Dumbledore ở chung vậy mà không tung Avada với nhau, lại còn mỉm cười nói chuyện phiếm, thoạt nhìn tựa hồ ở chung rất vui vẻ, có thể nói cảnh này đã khiến vô số người rớt cằm.

Gần sáu giờ, không một ai phát ra bất cứ động tĩnh gì, hết thảy là yên lặng. Harry chờ đến mức không còn kiên nhẫn, cậu không có quá nhiều hứng thú với hai trường pháp thuật kia, đều cùng là người, có gì khác so với cậu đâu, đều là hai mắt một mũi một miệng. Có khi, giờ Dương Tiễn xuất hiện, Harry còn hứng thú hơn.

Lấy tay nên che, Harry ngáp một cái thật to, nhìn trời đã sắp tối đen, không kiên nhẫn nói thầm: “Sao còn chưa tới, bọn họ chẳng biết quý trọng thời gian gì cả!”

Severus quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Harry như vậy, hắn không nói gì thêm, quay đầu đi, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Ngay lúc kiên nhẫn của Harry sắp cạn kiệt, tiếng kinh hô của Gryffindor vang lên, “A! Mọi người nhìn kìa!” Một học sinh năm trên chỉ tay lên trời hô.

Mọi người ngẩng đầu nhìn hướng cậu ta chỉ, quả nhiên thấy một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, lướt ngang đầu chúng hướng tới lâu đài, hơn nữa càng lúc càng lớn. Cho dù Harry đã sớm biết cách thức Beauxbatons xuất hiện nhưng khi cậu chứng kiến mười hai con ngựa thật lớn bay cùng với cỗ xe cũng khổng lồ không kém phía sau chúng thì vẫn lắp bắp kinh hãi. Merlin à, bọn họ kéo nhà bay trên trời ư?

Nếu là Beauxbatons, đương nhiên người xuất hiện đầu tiên là Hiệu trưởng của trường, quý bà Maxime. Vị này cũng là bán khổng lồ nhưng không lôi thôi như Hagrid, cho dù cùng có thân hình cao lớn nhưng bà có một khuôn mặt thật xinh đẹp, tóc bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay của bà.

Voldemort cùng Dumbledore đồng thời cất bước lên phía trước, hai người nhìn lẫn nhau, lại không ai chịu lùi lại, cơ hồ đồng thời đi tới trước mặt bà Maxime.

“Phu nhân Maxime thân ái.” Voldemort nở nụ cười ưu nhã, thân thiết nói với bà, “Hoan nghênh người tới.”

“Bà Maxime, hoan nghênh bà tới Hogwarts.” Gần như đồng thời, Dumbledore cũng nở nụ cười quen thuộc.

Bà Maxime mỉm cười tao nhã, xách nhẹ váy lên, hơi khuỵu gối hành lễ với Voldemort, cung kính nói: “Công tước Voldemort, tôi cũng rất cao hứng khi có thể nhìn thấy ngài, đây quả thật là vinh hạnh cùng may mắn của tôi.”

Sau đó, bà Maxime mới vươn một bàn tay cực lớn tới trước mặt Dumbledore, chờ Dumbledore hôn xong, dùng một giọng nói rất trầm thấp: “Dumbledore, tôi hi vọng cụ mọi chuyện đều tốt lành.”

Hai phương thức đối đãi hoàn toàn bất đồng, khiến nụ cười trên mặt Voldemort càng thêm sáng lạn, mà Dumbledore tuy rẳng không thể thấy biến hóa quá lớn trên mặt cụ nhưng cẩn thận  nhìn vẫn có thể phát hiện, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười kia hơi cong xuống.

Trong lúc bọn họ chào hỏi, học sinh Beauxbatons đã sớm xuống xe ngựa, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cỗ xe cùng những con ngựa bay thật lớn kia, bà Maxime dẫn mọi người vào trong Hogwarts, bọn họ mặc rất phong phanh, nếu tiếp tục đứng bên ngoài đợi phỏng chừng phân nửa nhóm người phải vào bệnh xá.

Harry lén lút dùng đũa phép kiểm tra thời gian, Durmstrang rõ ràng đã tới trễ rồi, nhìn học sinh ba nhà khác phần lớn đều lạnh tới phát run, Harry không khỏi cảm thấy việc dùng thêm bùa giữ ấm trên quần áo của mình cùng Draco là vô cùng sáng suốt. Harry quay đầu, nhìn Severus phía sau, không biết hắn có mặc thêm quần áo không? Ngàn vạn lần đừng để lạnh.

Trong lúc Harry đang miên man suy nghĩ, nghĩ đến cả việc lúc Karkaroff nhìn thấy Voldemort thì sẽ thế nào, Draco nhẹ nhàng kéo ống tay áo cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu nghe thấy tiếng gì không?”

Mặt nước đen ngòm phẳng lặng đột nhiên như bị khuấy động từ sâu dưới đáy hồ: Những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ xuất hiện một xoáy nước như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra. Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó, tiếp theo là cột buồm, chậm rãi, cả con thuyền khí phái mạnh mẽ trồi lên trên mặt nước. Harry nhìn thấy người trên thuyền ném mỏ neo xuống, sau đó người bên trên dưới sự dẫn dắt của một người đi tới chỗ bọn họ.

Sau khi tận mắt nhìn thấy phương thức xuất hiện của Beauxbatons cùng Durmstrang, Harry thầm nghĩ, hóa ra cuộc thi Tam Pháp thuật đã bắt đầu từ giờ phút này. Hogwarts là chủ nhà, tuyệt đối chiếm ưu thế, vì thế Beauxbatons cùng Durmstrang dùng phương thức xuất hiện có thể khiến người rung động này để tận lực triệt tiêu ưu thế của Hogwarts, xem ra cuộc thì này không hề đơn giản như trong sách viết.

Harry nhìn đám người Durmstrang đi càng ngày càng gần, hai người trưởng thành một trước một sau đi tới chỗ Voldemort cùng Dumbledore. Harry thấy người đàn ông dẫn đầu kia rất quen mắt.  Đó là một nam phù thủy đã có tuổi, mái tóc chỉnh tề hơi xen chút sợi bạc ốp vào đầu, đôi con ngươi màu lam vẫn trong sáng như cũ, không hề bị vẩn đục, thứ duy nhất cho thấy ông đã trải qua nhiều năm tháng chính là những nếp nhăn trên trán, ngay cả vài sợi râu bên khóe miệng cũng cho người một cảm giác tao nhã. Người kia là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc