KHÁN BẤT KIẾN NHĨ ĐÍCH ÔN NHU

Tiệc tối của Hogwarts năm nay muộn hơn bình thường rất nhiều, nhóm tiểu phù thủy mới nhập học cảm thấy vô cùng đói bụng. Harry cùng toàn bộ rắn nhỏ Slytherin ngồi trên bàn dài của nhà mình, đỉnh đầu là vô số ngọn nến lấp lánh, phản chiếu ánh sáng xuống bàn dài. Trên trần nhà vẫn là màn đêm với hàng ngàn vì sao lấp lánh.

Nhóm phù thủy nhỏ đội mũ chóp nhọn màu đen đi theo giáo sư McGonagall bước vào, những học sinh mới nơm nớp lo sợ, đứng yên không dám động đậy. Harry nghĩ đến lễ phân viện của mình năm trước tựa hồ cũng giống thế này. Trong nhóm phù thủy mới cũng có đứa trẻ nhà Weasley tóc đỏ, giới phù thủy đúng ra phải trao giải cho nhà Weasley, thưởng cho những cống hiến của họ với dân cư phù thủy. Harry nhìn chằm chằm cô bé kia, nghĩ mọi chuyện năm nay đều do cô bé gây ra, vậy cậu có nên chú ý đến cô bé nhiều hơn không?

Bàn giáo sư vẫn giống như năm trước, ngồi giữa là Dumbledore, bộ râu dài bạc trắng của cụ không thay đổi cùng với cặp kính nửa vầng trăng. Bên cạnh cụ theo thứ tự là giáo sư Snape cùng với giáo sư McGonagall, bên cạnh giáo sư Snape là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới năm nay Gilderoy Lockhart, trường bào màu xanh nhạt làm nổi bật màu tóc vàng của ông, thỉnh thoảng lại nở nụ cười tiêu chuẩn với từng dãy bàn, sau đó liền nghe thấy tiếng hút khí cùng tiếng thét chói tai.

Chiếc nón phân viện rách rưới sao khi gào khóc thảm thiết cuối cùng cũng bắt đầu nghi lễ phân viện, học sinh mới nhà Slytherin năm nay không nhiều lắm, ăn xong bữa tối muộn, đợi Dumbledore phát biểu xong liền theo thứ tự quay về phòng sinh hoạt chung, tìm đến giường ấm áp.

Đợi cho mọi người đều tiến vào mộng đẹp, Harry liền cẩn thận, lén lút chạy ra ngoài phòng sinh hoạt chung Slytherin, điểm đến tất nhiên là văn phòng giáo sư Độc dược Severus Snape.

Harry quen thuộc đi vào văn phòng Severus Snape, đứng nói chuyện với con rắn nhỏ trang trí trên lò sưởi, không bao lâu sau, tường chỗ lò sưởi liền mở ra, lúc cậu chuẩn bị đi xuống liền nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía sau, “Sao vậy, cậu Harry Potter hiện tại ngay cả lễ phép cũng quên rồi sao? Vào phòng mà không chào chủ phòng lấy một lần.” Harry vừa quay đầu liền nhìn thấy Severus đứng sau cậu, mặt đen nhìn theo cậu.

“Giáo sư, buổi tối mát lành.” Harry vội vàng xoay người đối mặt với hắn, hành lễ xong mới nói, “Em chỉ là có chút sốt ruột muốn tìm bọn họ cho nên chưa nói với ngài. Vốn là không muốn quấy rầy giấc ngủ của giáo sư, không nghĩ tới vẫn quấy rầy, thật sự rất ngại.”

“Rốt cuộc là việc gì mà ngươi nửa đêm lại chạy đến chỗ này của ta.” Severus ý bảo cậu đi vào bên trong, vừa đi theo cậu vừa hỏi.

“Về chuyện khảo nghiệm, còn có lúc nghỉ hè, em đọc trong Hogwarts – Một ngàn năm lịch sử thấy Sal có sủng vật, muốn hỏi ông ấy.” Harry đi vào gian phòng, “Sal, Godric, buổi tối mát mẻ, ta có quấy rầy hai người không?”

“Tiểu Harry, đi học lại rồi à, thật sự tốt quá. Lúc ngươi không ở đây, chúng ta nhàm chán cực kì.” Godric vui vẻ chào hỏi bọn họ.

“Harry, muộn như vậy mới tới, có chuyện gì không?” Salazar nhìn Harry cùng Severus phía sau cậu, đứng đắn nói, trong mắt lại tràn ngập ý cười.

“Sal, lúc trước hai người nói muốn ta vượt qua khảo nghiệm, ta muốn hỏi, nội dung khảo nghiệm là gì, để ta còn chuẩn bị.” Harry tiến lên phía trước vài bước, nhìn bọn họ nói, “Mặt khác ta muốn hỏi Sal, có phải ở đây có một mật thất không, sủng vật bên trong của ngươi là cái gì?”

“Mật thất? Mật thất gì?” Salazar có điểm nghi hoặc nhìn Harry nói, “Sủng vật thì ta có, nó là Basilisk, rất đáng yêu.”

“Sal, ngươi không biết sao, theo truyền thuyết ngươi có một cái mật thất, trong mật thất có một con quái vật, khi người thừa kế của Slytherin trở lại Hogwarts thì mở mật thất, thả quái vật bên trong giết toàn bộ phù thủy không có dòng máu tinh khiết a.” Harry mở to hai mắt, chẳng lẽ truyền thuyết này là giả, Salazar lại không biết mình có một cái mật thất.

“Ha ha ha, đây là truyền thuyết ở đâu vậy, quá buồn cười.” Godric vỗ bả vai Salazar, cười nói, “Ta không hề biết rằng ngươi muốn giết toàn bộ phù thủy không mang dòng máu tinh khiết a.”

“Đây là giả sao?” Harry liền vội hỏi, “Không phải ngươi vì cãi nhau với Godric về chuyện này nên mới rời Hogwarts?”

“Hừ, ngươi hỏi tên ngu ngốc này vì sao ta phải rời Hogwarts.” Salazar hiển nhiên không có hứng thú trả lời vấn đề này, trực tiếp đẩy cho Godric.

“Cái này…” Godric đỏ mặt nhìn Salazar, gãi gãi tóc, nói với Harry, “Mỗi lần ta và Sal cãi nhau, hắn đều trốn khỏi trường, sau đó ta lại đuổi theo mang hắn trở về. Còn nguyên nhân cãi nhau… Cái gì cũng có, bất quá không hề có nguyên nhân giết hại phù thủy không mang dòng máu tinh khiết kia.”

Harry 囧, Severus cũng có chút ngơ ngác, truyền thuyết kiểu gì vậy, sao có thể biến hai người đang yêu cãi nhau thành việc giết phù thủy không có dòng máu tinh khiết, quả thực là trò bịp bợm lớn nhất giới phù thủy a.

Một lát sau, Harry mới hỏi: “Sal, vậy khảo nghiệm của ta là cái gì, có thể nói cho ta biết không?”

“Khảo nghiệm sao, ngươi chờ một chút.” Salazar kéo Godric chạy đến một bên thương lượng, ước chừng mười phút đồng hồ sau mới quay trở lại trước mặt Harry, nói, “Hai người chúng ta thương lượng xong rồi, ngươi đi thu phục Basilisk đi, nó hẳn là vẫn trong phòng sủng vật, thế nào, khảo nghiệm này không khó đúng không?”

“Thu phục Basilisk, Sal, thu phục nó như thế nào?” Harry nghĩ đến con rắn khổng lồ kia, nó mà đáng yêu? Xem ra thẩm mỹ của Slytherin khác với người thường.

“Chỉ cần Basilisk nhận ngươi làm chủ nhân là có thể thu phục được nó, Harry, làm được đúng không?” Sal nhìn Harry hỏi, “Basilisk rất đáng yêu đó.”

“Ta muốn hỏi một chút, Basilisk là con gì?” Severus nhìn Harry, đi tới hỏi.

“Basilisk à, là con rắn nhỏ rất đáng yêu.” Salazar lơ đãng nói, khóe mắt lại liếc nhìn biểu tình của Severus và Harry.

Severus hít vào một hơi, còn Harry lại không đổi sắc mặt, Severus tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm Salazar nói: “Ngài Slytherin tôn kính, tôi nghĩ ngài không phải để người thừa kế thông qua khảo nghiệm, mà là đang nghĩ nên giết chết tên nhóc này như thế nào, sao có thể để một học sinh năm hai đi thu phục một con rắn, lại còn là xà quái nghìn năm tuổi.”

“Severus, không nên gấp gáp, trước đây, biện pháp tránh ánh mắt của Basilisk là kỹ năng mà từng học sinh Hogwarts đều phải biết.” Godric ở một bên giải thích, “Hơn nữa, Harry là người nói xà ngữ, đối với người nói xà ngữ, ánh mắt Basilisk không có hại gì, cho nên Harry tuyệt đối an toàn.”

“Được! Ta nhận khảo nghiệm này.” Harry ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn Salazar nói.

“Harry Potter, ngươi xác định đầu mình không bị cửa kẹp sao?” Severus nhìn Harry đáp ứng, phẫn nộ nói, “Sao ngươi có thể đáp ứng, ngươi thật sự nghĩ mình là cậu bé bất tử sao, đó là xà quái, không phải con rắn nhỏ mà ngươi vẫn nói chuyện phiếm hằng ngày.”

“Được, Harry, không hổ là người thừa kế của ta cùng Sal, chúng ta chờ ngươi mang Basilisk đến đây.” Godric cao hứng nói, “Sal cùng ta lâu lắm rồi không thấy nó, Sal, có phải không?”

“Đúng a, từ ngày chúng ta thành bức tranh thì không thấy nữa, Harry, mang nó đến đây nhanh một chút.” Salazar rất cảm khái nói.

“Thực xin lỗi, chúng ta đi trước.” Severus kéo tay Harry, gật đầu với Slytherin cùng Gryffindor rồi kéo cậu đi nhanh ra ngoài.

“Đợi một chút, Basilisk ở chỗ nào?” Harry quay đầu lại hỏi.

“Tiểu Harry, đây chính là nội dung khảo nghiệm, ngươi chậm rãi tìm a.” Phía sau truyền đến tiếng Godric vừa nói vừa cười, khiến cho người ta không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Giáo sư, giáo sư, ngài chậm một chút.” Harry bị Severus túm tay, cơ hồ phải chạy theo mới kịp, hai người nhanh chóng đến phòng khách, Severus liền ném Harry xuống ghế salon.

“Potter, ngươi thật là Slytherin sao? Ta thật sự hoài nghi đấy.” Severus hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn cậu bé ngồi trên ghế salon, tức giận nói, “Hay là ngươi không muốn sống nữa sao, không cần phải… Đi tìm xà quái phiền phức như vậy, trực tiếp đến phòng hiệu trưởng, để Dumbledore cho ngươi một cái Avada, vậy tiện hơn rất nhiều.”

“Giáo sư, ngài nghe em giải thích…” Harry ngồi dậy, đứng đối diện Severus, nhìn hắn nói. Nhưng Severus không nghe cậu nói hết đã cắt đứt lời rồi, Severus rất tức giận với tiểu cự quái không biết quý trọng tính mạng của mình, hoàn toàn không có bình tĩnh của Slytherin.

“Ngươi hiện tại cút ra khỏi phòng của ta ngay, ta tạm thời không muốn gặp ngươi.” Severus chỉ cửa phòng, thấp giọng quát Harry.

“Giáo sư, ngài không nghe Godric vừa nói sao, xà quái không có nguy hiểm với người nói xà ngữ, nó sẽ không thương tổn người nói xà ngữ, cho nên em tuyệt đối an toàn.” Harry cầm chặt áo chùng Severus, phòng ngừa mình thật sự bị đại sư Độc dược đang phẫn nộ ném ra ngoài hầm, miệng cũng vội vàng giải thích, “Hơn nữa, giáo sư, ngài nghĩ xem nếu em có một con xà quái làm sủng vật, không phải là biện pháp đảm bảo an toàn tốt nhất sao? Huống chi, sau khi em thông qua khảo nghiệm, em có thể kế thừa Slytherin và Gryffindor, vậy càng tốt với chúng ta hơn.”

Severus không có cách nào bỏ Harry – keo da trâu – Potter đang bám dính trên người mình, một lát sau, hắn tựa hồ không còn tức giận nữa, mới trầm thấp nói: “Vậy cậu Potter đã giải thích xong rồi có thể buông áo chùng của ta ra không?”

Harry ngượng ngùng buông tay đang nắm áo chùng, nhìn Severus hỏi: “Giáo sư, ngài không giận chứ? Lúc em tìm được nơi Basilisk sống rồi, ngài có thể đi cùng em không? Em nghĩ… Em nghĩ đi cùng giáo sư, em sẽ an toàn hơn.”

Severus xoa mi tâm, vô cùng khó hiểu với việc mình tức giận như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói: “Cuối cùng thì ngươi vẫn còn có đầu óc, biết tìm phù thủy trưởng thành để bảo đảm an toàn. Hiện tại ngươi đi theo ta, quay về phòng ngủ ngủ một giấc, mọi việc đợi đến khi tìm được Basilisk hãy nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc