KHẾ ƯỚC MÁU CHỒNG QUỶ


"Khi nào các người có bằng chứng thì báo công an, còn không đừng tới làm phiền nhà tôi nữa."
Dung Thành nói xong liền đóng sập cửa.
Dương Uyển Chi có chút mù mịt, tại sao người phụ nữ ấy lại không biết bà An.

Trong thôn này có mấy người đâu chứ, bà ấy nói bà ấy sống trong thôn này mấy chục năm rồi, không thể nào bọn họ lại không biết bà.
"Cô đừng có cãi nhau với bọn họ, phí sức thôi." Anh đi vào bếp vo gạo nấu cơm, vừa làm vừa nói.
Cô chạy theo sau anh, thắc mắc hỏi:"Sao họ có vẻ ngơ ra khi tôi nói tới bà An vậy anh Thành?"
"Chắc là cãi hăng quá nên quên đấy."
Lý do này nghe chẳng hợp lý chút nào, nhưng mà mặc kệ đi.
Dương Uyển Chi phụ anh nấu nướng, cô cũng phải giúp đỡ một tay chứ, ăn nhờ, ở đậu mà đợi người ta hầu hạ, đúng thật là không nên chút nào.
Ăn cơm xong thì ngủ trưa, mỗi ngày của cô chỉ đơn giản như thế thôi.

Giữa trưa Dương Uyển Chi liu thiu đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Cái mùi này giống hệt như mùi của cái xác chết của người đàn ông nọ.
Cảm giác buồn nôn lập tức xông đến, cô tỉnh giấc toát mồ hôi.

Cô nhìn xung quanh, không có ai cả cũng chẳng có mùi hôi thối nào.

Hình như Dung Thành đã đi ra ngoài rồi, cô không thấy phòng anh đóng cửa.
Dương Uyển Chi xỏ dép đi ra ngoài, giữa trưa nên trong thôn vắng hoe người.

Cô đi được vài bước đã nhìn thấy một cô gái có mái tóc xoã dài ngồi bên hiên nhà, cô ấy gục mặt, đôi vai run run hình như là đang khóc.
Cô đi tới, do dự mấy lần mới mở miệng hỏi thăm:"Chị ơi?"
Người nọ vẫn gục mặt khóc mà không chịu nhìn cô.
Cô lại gọi thêm một lần nữa.
Lần này cô ấy đã có hành động khác, cổ dùng tay lau nước mắt sau đó ngước mặt lên nhìn cô.
Gương mặt cô ấy xanh xao, tái mét, hai mắt thâm quần nhìn rất đáng sợ.

Trái tim Dương Uyển Chi cơ hồ đập loạn xạ, cô lùi về sau thủ thế.
"Cô...!Cô nhìn thấy tôi sao?"
"Cô...!Cô là m...!ma hả?"
Cô gái kia đứng lên, trong bộ đầm màu trắng cô không hề thấy hai chân của cô ấy.

Dương Uyển Chi run rẩy rồi co giò bỏ chạy, cô nhắm mắt cứ chạy về phía trước.
Tại sao cô luôn nhìn thấy những người đó, cô không muốn nhìn thấy họ nữa đâu mà.
Cô cứ cắm đầu chạy, mặc kệ chạy đi đâu chỉ cần cô không nhìn thấy nữa là được.
"Cô mở mắt ra đi."
Thanh âm rợn người ấy văng vẳng bên tai cô.

Dương Uyển Chi từ từ hé mắt, cô vẫn đứng ở chỗ cũ không hề lệch đi chút nào.

Rõ ràng là cô đang chạy tại sao khi mở mắt ra vẫn là chỗ này, kỳ quái!
Oan hồn kia bay đến trước mặt cô, cổ khóc, hốc mắt tràn ra máu tươi nhìn còn đáng sợ hơn trong phim kinh dị nữa.

"Cô...!Cô muốn cái gì?"
Oan hồn kia dùng bàn tay lạnh ngắt kia nắm tay cô, cổ vừa khóc vừa nói:"Tôi là người trong thôn này, vừa mới chết cách đây một tuần lễ.

Chồng tôi vì ghen nên đánh tôi chết, rồi anh ta giấu xác tôi trong nhà.

Hiện tại cái xác vẫn ở trong phòng, chưa được mai táng nên tôi không thể đi đầu thai được."
"Cái gì cơ?" Dương Uyển Chi trợn mắt, còn có chuyện kinh dị như thế.
Oan hồn kia lại nói:"Cô giúp tôi mai táng được không, tôi muốn đi đầu thai chuyển kiếp."
Cô thật tình cũng muốn giúp lắm, nhưng mà bản thân cô lo còn chưa xong nữa là.
Nhìn thấy Dương Uyển Chi đang phân vân.
Biểu cảm trên gương mặt oan hồn kia thoáng chốc đã thay đổi, vừa mới hiền hậu đó bây giờ đã cực kì hung dữ.

Cô ta trợn mắt, rồi bàn tay cũng bắt đầu mọc ra móng tay màu đỏ rất đáng sợ.
Cô nhìn xuống cánh tay bị nắm chặt của mình, móng tay của cô ta cắm vào da thịt cô làm cho cô sợ hãi rụt tay về.
"Tại sao cô ác độc như vậy, có chuyện nhỏ như vậy cô cũng không chịu giúp tôi."
Cô lùi về sau, nhìn cô ta đề phòng và sợ hãi.

Từ một oan hồn hiền lành, phút chốc cô gái kia đã biến thành một con quỷ.
Cô ta vươn tay, một con gà không biết từ đâu bay tời nằm trong lòng bàn tay của cô ta.


Song cô ta cắn chết con gà ngay tại chỗ, máu bắn ra tung toé dính lên gương mặt đang toát mồ hôi lạnh của Dương Uyển Chi.
Lúc này cô mới ngờ ngợ nhận ra, thì ra số gà bị lấy trộm chính là do cô ta làm.
Nữ quỷ đem bàn tay siết chặt cổ của cô, móng vuốt cô ta rất sắc bén đâm vào trong da thịt cô rớm máu.

Dương Uyển Chi bị ngộp thở liên tục đánh vào tay cô ta chống cự, cô ta gầm lên:"Rốt cuộc mày có giúp hay là không?"
"Làm...!Làm cách nào?"
Cô đầu hàng, nếu cô không giúp cô ta, e là cô nữ quỷ sẽ bóp cổ cô đến chết...
Dương Uyển Chi chịu sự sai khiến của nữ quỷ, đi tới gõ cửa một căn nhà đầu thôn.
"Tới tìm ai?"
Người đàn ông mặt mày bậm trợn đi ra mở cửa, từ trong nhà mùi hôi thối nồng nặc của xác chết bốc lên.

Cô nhăn mặt, dùng tay che mũi, cô sợ nhất là cái mùi này, nó ám ảnh kinh khủng.
"Nói với lão ta là trả cái xác lại cho tao."
Nữ quỷ hung dữ ra lệnh cho cô.


Bình luận

Truyện đang đọc