KHẾ ƯỚC MÁU CHỒNG QUỶ


Dương Uyển Chi lúc đầu có chút e dè, dù sao đi nữa anh cũng là hắc hồ ly moi tim người, cô cũng có cảm giác sợ chứ.

Nhưng anh nói có chuyện quan trọng cần nói, cô đành phải đi theo anh.
Dung Thành trước khi đóng cửa tủ của phòng ngủ mới nhìn cô nói:“Chủ nhân, cho dù có bất cứ chuyện gì người cũng không được lên tiếng.”
“Đừng gọi tôi như thế.”
Cô không quen lắm khi Dung Thành gọi cô là chủ nhân.

Anh đã thú nhận toàn bộ việc moi tim mà mình đã làm, anh cũng giải thích là vì theo Mạnh Bà xuống Dương Gian lịch kiếp và bị thất lạc.

Không có âm khí nên anh phải moi tim người để duy trì sự sống, nếu không anh sẽ chết.
Tạm thời khoan nói tới việc đó, cô lại quan tâm chuyện bí mật mà anh muốn cho cô xem hơn.
Cửa tủ đóng lại, chỉ chừa một khe hở đủ cho cô nhìn thấy rõ bên ngoài.
La Mục Khải xuất hiện trong tầm mắt của cô.


Không hiểu vì sao lúc này trái tim cô lại trùng xuống, cô sợ biết phải sự thật không muốn biết.
“Ngài Quỷ Vương cuối cùng cũng đã đến.” Dung Thành cuối đầu cung kính nói với hắn.
La Mục Khải chắp tay ở phía sau, gương mặt ngẩn cao đầy khí phách, hắn nói:“Ta nghe nói ngươi ở Dương Gian lộng hành moi tim người sống, đúng không?”
“Chủ nhân của tôi không có ký ức, tôi cũng chỉ có thể làm vậy để duy trì âm khí.

Quỷ Vương đại nhân, sau khi chủ nhân lịch kiếp trở về, tôi cũng sẽ trở về chịu tội.”
La Mục Khải lạnh lùng nhìn anh, sau đó thì gật đầu thở ra một hơi.
Rồi hắn nói:“Nếu như ngươi giúp ta và Dương Uyển Chi sớm ngày kết tóc, ta sẽ cân nhắc giảm tội cho ngươi.”
“Chủ nhân kết hôn với ai tôi không dám xen vào đâu thưa ngài, tôi chẳng qua chỉ là vậy sủng của Mạnh Bà thôi.”
“Ta muốn viên Ngọc Tụ Hồn kia, ngươi làm sao thì làm, hiểu chưa?” Dung Thành bị hắn siết cổ, đôi mắt hắn đỏ lên trông rất dữ tợn.
Dương Uyển Chi siết tay thành nắm đấm, La Mục Khải thì ra hắn biết tất cả, hắn đang gạt cô!
Dung Thành bị vứt xuống sàn như một con rối không thương tiếc, anh ho khan dữ dội và hộc máu ngay sau đó.

La Mục Khải cũng biến mất, chỉ để lại làn khói xám xịt.
Cô mở cửa tủ chạy ra, đỡ lấy Dung Thành, lo lắng hỏi:“Anh có sao không?”
“Không sao, chủ nhân đừng lo.” Anh quệt vết máu ở miệng, bình tĩnh nói với cô.
Sau khi được cô đỡ dậy, anh mới nhíu mày vừa ôm ngực, vừa nói:“Chủ nhân à lúc đầu tôi không biết người lịch kiếp thành Dương Uyển Chi, bây giờ đã biết tôi không thể để chủ nhân bị lừa được.

Ngọc Tụ Hồn là bảo bối của Địa Phủ, nếu người giao nó cho Quỷ Vương thì coi như mất trắng.

Lúc đó hắn trở mặt vô tình, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn.”
“Ngọc Tụ Hồn là cái gì? Tôi không còn nhớ gì nữa.”
“Ngọc Tụ Hồn ở trong cơ thể chủ nhân, sau khi người kết hôn thì sẽ chia cho chồng của người một nửa.

La Mục Khải biết rõ chuyện đó nên mới lừa chủ nhân lấy hắn đấy.

Hắc hồ ly tôi chỉ còn một cái mạng này nữa thôi, tôi cũng không biết có thể bảo vệ người được bao lâu.


Mạng thứ nhất tôi theo người xuống Dương Gian lịch kiếp, mạng thứ hai là vì tôi ở Dương Gian bị mê hoặc nên dại dột đối đầu với La Mục Khải rồi bị hắn chém chết.

Tôi chỉ còn một lần sống cuối cùng này nữa thôi, chủ nhân.”
Dương Uyển Chi thở dài não nề, cô rất muốn khóc.

Rất muốn biết sự thật là gì, hay là cô trở lại Địa Phủ?
Trở về nhà trong tâm trạng ủ rũ, cô còn chưa bình tĩnh được thì Dương ma ma lại nói bà ấy có chuyện cần nói với cô.

Lúc này cô mệt lắm, chẳng muốn tiếp nhận thêm bất cứ thông tin nào nữa, cô mới nói:“Để sau được không mẹ?”
“Uyển Chi, mẹ nói mấy phút thôi.” Dương ma ma rất nôn nóng.
Cô đành phải ngồi xuống đối diện bà, theo như thái độ của mẹ cô thì cô biết chuyện này tương đối nghiêm trọng.
Vì bà ấy cực kì nghiêm túc.
Mẹ cô lấy từ dưới bàn ra một cái que thử thai, trên đó hiện hai vạch đỏ chói.

Sắc mặt Dương Uyển Chi lập tức thay đổi, rồi trắng bệch ra.
Cả hai rơi vào không gian im lặng rất lâu, rất lâu.


Cô nhìn Dương ma ma, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng hai người tâm sự cùng nhau là khi nào.

Cô thừa nhận mình sống vô tâm, cũng lạnh nhạt vời bà.

Chính ngày hôm nay khi nhìn thấy nước mắt trên gương mặt của bà ấy, cô mới bắt đầu ngẫm lại chính mình.
“Mẹ… Đừng khóc!” Cô cũng chỉ thể nói như vậy thôi, cô không phải là dạng người biết nói ngọt để an ủi người khác.
“Uyển Chi à, có phải bây giờ trong mắt con mẹ là một người mẹ rất tệ hại không vậy? Con… Con đã lớn ngần này tuổi rồi mà mẹ còn… Mẹ thật sự rất xấu hổ.”
Mẹ cô vừa khóc vừa nói, lại có phần tự trách
“Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc mà.

Mẹ cũng vậy!”
“Nhưng mà nếu như mẹ nói… Cha của đứa bé… Cha của đứa bé ở dưới Địa Phủ, tức là Quỷ ấy…”
Dương Uyển Chi:"…" Cô còn có thể nói thế nào nữa.
Mọi chuyện rối lại một cục, có muốn gỡ cũng không có cách nữa rồi!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc