KHẾ ƯỚC MÁU CHỒNG QUỶ


"Ngày, tháng, năm…
Tôi là Quỷ Vương La Mục Khải, thời điểm tôi viết Khế Ước Máu này tôi cũng đã tròn hai nghìn tuổi.

Tôi biết, trong mắt em tôi là một lão già khụ chẳng xứng với đứa trẻ xinh đẹp như em.

Nhưng mà tôi lỡ yêu em mất rồi thì biết phải làm sao, đành để em cố gắng chấp nhận một lão già xấu xí như tôi vậy.

Tôi đã xin phép Nguyệt Lão rồi, đợi khi em đủ tuổi gả đi.

Tôi sẽ đến đón em về làm Quỷ Hậu của tôi, em đồng ý lấy tôi nhé."
Cuối câu là một dấu chấm và một cái ấn ký quỷ vương đỏ như máu.

Nguyệt Lão rót một ly trà nóng, vừa thưởng thức vừa đọc “Khế Ước Máu” mà trước khi anh về Thiên Giới La Mục Khải đã dùng máu của chính mình để viết rồi đóng mọc lên trên đó.

Cuối câu hắn để một dấu chấm có nghĩa là không phải hỏi ý mà là hắn tự quyết định rồi, sau khi Dương Uyển Chi thành hình buộc phải gả cho hắn.
“Con gái tôi nuôi lớn để gả đi cho cậu à, hứ!”
Năm đó, sau khi Thiên Đế dùng tiên cốt của Tinh Lạc để cứu lấy một đoạn hơi tàn của Dương Uyển Chi rồi đem nó chuyển vào một bông hoa Tử Đằng.

Nguyệt Lão là người được giao trọng trách chăm sóc bông hoa ấy, Thiên Đế cũng có nói:“Hoa Tử Đằng mang trong mình linh khí của trời, nếu bị âm khí bao vây sẽ càng khó có thể tu luyện thành hình người được.


Thành hay bại cũng là do Quỷ Vương có ẩn nhẫn chờ đợi được hay không.”
Chính vì lý do đó mà La Mục Khải không được tới thăm cô sợ ảnh hưởng quá trình tu luyện của cô.

Hoặc nếu có đến hắn cũng chỉ đứng phía xa xa để nhìn ngắm bông hoa đang e thẹn ấy, đã hơn một trăm năm nay rồi, mỗi khi rãnh rỗi hắn đều dành thời gian đi một chuyến…
Vào mùa Xuân, biệt phủ của Nguyệt Lão nhuộm một màu tím xinh đẹp.

Giàn hoa Tử Đằng nở rộ và toả ra hương thơm dịu nhẹ cuốn hút, trong cái khí trời mát mẻ này có một bông hoa Tử Đằng đang phát sáng.

Ánh sáng ấy có thể ví như ánh sáng một viên Dạ Minh Châu, thuần khiết và đầy thu hút.

Rồi trước mặt Nguyệt Lão xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, cô nở một nụ cười sáng lạn chạy nhào tới ôm lấy anh.
“Cha, cám ơn người đã chăm sóc con.”
Dương Uyển Chi nở nụ cười ngây thơ và rạng rỡ, cô nhớ rõ mỗi ngày người đàn ông này đã chăm sóc, tưới nước cho cô nên cô mới có thể tu thành hình như ngày hôm nay.
Nguyệt Lão cũng mỉm cười, anh xoa đầu cô, hai mắt xúc động đến độ rơm rớm nước:“Con gái ngoan, cuối cùng cũng đợi được con rồi.”
*
Như thường lệ La Mục Khải sau khi rảnh rỗi sẽ lên Thiên Giới để thăm vợ của mình.

Hồ sen ở trong hoa viên hôm nay đặc biệt sinh động, thiếu nữ ngồi bên mép hồ ngâm chân mình trong dòng nước mát.
Có lẽ hắn chưa bao giờ xúc động như vậy, từ trên khoé môi cương nghị nở một nụ cười hiếm hoi.
“Ai đó?” Dương Uyển Chi nghe thấy tiếng rục rịch phát ra từ đám cây cỏ phía sau tảng đá thì đề phòng hỏi.
Cô đứng thẳng dậy, từng bước nhẹ nhàng đi tới chỗ đó.
Đột nhiên có một người đàn ông áo đen bước ra doạ cô sợ đến nổi suýt nữa là ngã xuống hồ Sen.

Cũng may là người nọ kịp thời nắm tay cô kéo lại, hắn dùng lực khiến cô nhào thẳng vào lòng hắn.
Cơ thể người này lạnh quá, trên người còn toát ra nặng nề âm khí.
La Mục Khải ôm chặt cô, thoả mãn nổi nhớ nhung bấy lâu.

Nhưng cô gái nào đó ở trong lòng hắn ngọ nguậy chui ra, cô nhăn mặt hỏi:“Ông là ai đấy, lén lén lút lút như ăn trộm đồ.”
“Tôi là La Mục Khải, Quỷ Vương của điện Diêm La.”
Hai mắt của Dương Uyển Chi trợn lên, sau đó che miệng rồi biến mất trong không khí.

Cô biến về phòng của mình, mất mấy giây sau mới bình tĩnh được.

Hắn nói hắn là Quỷ Vương tức là người chồng trong khế ước của cô, sao hắn đến sớm quá vậy.

Cô cố gắng hồi tưởng lại gương mặt của hắn, nhìn chung thì cũng đẹp trai nhưng mà hai nghìn tuổi thì quá già so với cô.

Dương Uyển Chi chỉ mới một trăm tuổi thôi, hắn so với cô cách tận mấy nghìn thế hệ.

Cưới một lão già, hẳn là rất khó sống đi.

Mà gương mặt hắn cũng nghiêm túc nữa, nghĩ tới thôi cô đã thấy được tương lai bất hạnh của chính mình.
Không được, cô chưa muốn lấy chồng.

Cô phải làm cái gì đó mới được!
*
La Mục Khải quay lại biệt phủ của Nguyệt Lão là một tuần sau đó, dưới Địa Phủ đã trang trí sẵn sàng chỉ đợi đón dâu thôi.

La Mục Khải nhìn Nguyệt Lão từ tốn nói:“Nguyệt Lão, kiệu hoa đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Ngày nào đẹp nhất để đón vợ về đây?”
“Ây da cậu gấp cái gì.” Sắc mặt Nguyệt Lão xanh mét.
Hắn ngưng động tác uống trà, nhướn mày nói:“Chờ hơn trăm năm, nếu là ngài, ngài có gấp không?”
“Ừ thì… Con bé lịch kiếp rồi.”
“Đừng đùa nữa, không vui đâu.”
La Mục Khải đặt chén trà xuống, sắc mặt tỏ ra một luồng âm khí để cảnh cáo.

Nguyệt Lão nuốt nước bọt, anh cười thân thiện.
“Con bé nói còn nhỏ quá nên chưa muốn lấy chồng.


Lịch kiếp xong mới tính tới, mà Uyển Chi lịch kiếp cũng tốt, tăng tu vi vậy mới xứng làm Quỷ Hậu của cậu.”
“Này Nguyệt Lão, đang nói đùa đúng không?”
Khoé môi anh giật giật, anh cũng muốn nói đùa nhưng mà nửa đêm nhân lúc anh không để ý con gái anh đã lẻn xuống Dương Gian rồi.
“Này, tôi bận lắm, thật sự rất bận.

Không đùa!” Hắn nhìn Nguyệt Lão làm anh cứ thấy lành lạnh sống lưng.
“Thì cậu cứ về Địa Phủ của cậu, đợi Uyển Chi về rồi tính.

Mà cậu yên tâm, con bé lịch kiếp lên một vùng núi ít dân, sống yên bình lắm.”
“Vợ tôi xuống Dương Gian rồi mà ông bảo tôi bình tĩnh.

Mẹ nó chứ Nguyệt Lão ông trả thù riêng phải không?”
“Này cậu không được bất kính với tôi nha, dù gì tôi cũng là chợ vợ của cậu.” Nguyệt Lão phản ứng ngay.
La Mục Khải đùng đùng đứng dậy, hắn nói:“Ngày cưới tôi sẽ không dâng trà cho ông đâu, cha vợ cái con khỉ.”
“Này, cậu phải dâng trà cho tôi chứ.

Dù gì tôi cũng là bề trên, là cha vợ của cậu mà…”
Những lời đó chỉ có mây nghe, gió nghe chứ La Mục Khải không nghe!.


Bình luận

Truyện đang đọc