KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Tôi nói này Diệp tổng thanh tra, cậu có thù oán với Trầm gia sao? Tôi thấy gần đây hình như cậu cứ nhắm vào Tụ Tinh đấy?" Cao Phi thử thăm dò.

Diệp Oản Oản tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài miết miết ly trà bằng sứ, thờ ơ đáp: "Cũng coi là vậy."

Cao Phi cười, không hỏi nhiều nữa mà vào chủ đề chính: "Diệp tổng thanh tra đoán không sai, Trầm Mộng Kỳ và Hà Tuấn Thành quả thật có vấn đề. Chỉ là cô ta hành sự rất cẩn thận, tôi theo đuôi cô ta lâu vậy rồi vẫn chưa bắt được nhược điểm, tận một tuần trước mới bắt được một ít dấu vết, hai người đó thường hẹn hò định kì ở một khách sạn."

Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi đổi: "Tra giúp tôi số phòng."

"Không thành vấn đề, yên tâm, trong vòng một tuần nhất định sẽ cho cậu kết quả." Cao Phi sảng khoái đáp.


Diệp Oản Oản nâng ly trà lên: "Vậy thì cảm ơn."

"Diệp tổng thanh tra khách khí rồi, người phải cảm ơn là tôi mới đúng, nếu không nhờ cậu thì tuần san Hỏa Tinh của chúng tôi đã ngừng xuất bản rồi." Cao Phi thật tâm đáp.

Sau khi tạm biệt Cao Phi, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vào tin tức của hạng mục Hoa Quang, hàn khí lan tràn khắp đáy mắt.

Trước buổi đấu thầu một ngày.

Đêm khuya, Diệp Mộ Phàm mở ngăn kéo dưới cùng của bàn đọc sách, lấy ra một chùm chìa khóa trông có vẻ cũ kĩ.

Trước kia gia đình anh bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, nhà cũ cũng bị Diệp Thiệu An chiếm lấy, nhưng tất chìa khóa của nhà cũ từng được anh sao chép một bản và giữ.

Mấy năm trước anh không cẩn thận làm mất chìa khóa của nhà cũ, phải sai người làm lại chìa khóa mới, chỉ là sau đó anh lại tìm được chuỗi đã bị đánh mất.


Lấy tính cách của Diệp Thiệu An, tài liệu quan trọng như vậy chắc chắn sẽ đặt trong thư phòng.

Chỉ cần anh lén vào xem thử thì có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy được giá rồi...

Diệp Mộ Phàm hít sâu một hơi, cầm chìa khóa ra khỏi cửa.

Nhà cũ Diệp gia yên tĩnh không một tiếng động.

Dù sao nơi này cũng là nơi mình lớn lên từ nhỏ đến lớn, Diệp Mộ Phàm tránh khỏi bảo an dễ như trở bàn tay.

Trong bóng tối, Diệp Mộ Phàm âm thầm tự giễu, rõ ràng đây là nhà mình, nhưng anh lại lén lén lút lút y như ăn trộm.

Sự việc tiến triển còn thuận lợi hơn anh tưởng tượng.

Rất nhanh, Diệp Mộ Phàm đã tiến vào thư phòng, thành công tìm được hồ sơ đấu thấu của hạng mục Hoa Quang, nhìn thấy giá đấu thầu của Diệp gia.

Sáng hôm sau.

Công ty giải trí Tụ Tinh.

Hà Tuấn Thành vắt chéo chân, thần sắc giễu cợt: "Đến giờ vẫn chưa có tin tức, em xác định Diệp Mộ Phàm có thể chứ?"


Trầm Mộng Kỳ bình tĩnh ngồi ở đối diện: "Gấp cái gì, còn chưa tới giờ mà? Chẳng lẽ anh còn chưa tin em sao?"

Hà Tuấn Thành cười cười: "Đương nhiên anh tin mị lực của Trầm đại tiểu thư rồi!"

"Anh ra ngoài trước đi, đừng để lát nữa anh ta đến rồi phát hiện gì đó!" Đến giờ vẫn chưa có tin tức, cô ta cũng hơi lo lắng.

"Phát hiện? Gã ta có thể làm gì được anh sao? Thằng oắt con vô dụng đó..."

Hà Tuấn Thành hừ lạnh một tiếng, sát lại gần môi Trầm Mộng Kỳ.

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.

"Chắc là Diệp Mộ Phàm." Trầm Mộng Kỳ vui vẻ đẩy Hà Tuấn Thành ra.

"Chậc, thật mất hứng..." Hà Tuấn Thành không tình nguyện mà đứng dậy.

Trầm Mộng Kỷ sửa sang lại quần áo, sau đó lên tiếng: "Mời vào!"

Diệp Mộ Phàm đẩy cửa tiến vào, lúc thấy Hà Tuấn Thành, anh hơi nhíu mày.
"Tôi có chuyện riêng muốn nói với Mộng Kỳ." Diệp Mộ Phàm lên tiếng.

Đáy mắt Hà Tuấn Thành thoáng hiện một vệt âm trầm, bên ngoài lại tỏ vẻ hào phóng đứng lên: "Ha ha, chuyện của tôi đã nói xong rồi, hai người cứ tự nhiên!"

Bình luận

Truyện đang đọc