KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản cũng không giải thích: "Mua bộ này đi, không cần thử, dù sao anh ấy mặc gì cũng đẹp."

Diệp Mộ Phàm: "..."

Vì cái lông gì mà anh có cảm giác bị thất sủng thế nhờ?

Trước kia Oản Oản luôn theo sau lưng anh nói "anh đẹp trai nhất", bây giờ thì lại nói thằng ất ơ kia đẹp trai hơn anh gấp trăm lần!

Sau khi tút tát từ đầu đến chân cho Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản lái xe đến một nơi khác.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Diệp Mộ Phàm khó hiểu.

"Đi rồi sẽ biết."

Mười mấy phút sau, xe hai người dừng ở một showroom có bán Mercedes Benz duy nhất ở Đế Đô.

Diệp Oản Oản vừa tiến vào đã có một nhân viên nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Diệp tiểu thư, cô đến rồi! Mời vào! Vị này là...?"

"Anh trai tôi."

"Chào Diệp tiên sinh!" Nữ nhân viên chào hỏi, thấy Diệp Mộ Phàm đẹp trai hơn người thì lén nhìn anh thêm vài cái.


"Chào cô..." Diệp Mộ Phàm không hiểu ra sao theo sau Diệp Oản Oản và nhân viên cửa hàng.

"Xe của tôi sao rồi?" Diệp Oản Oản hỏi.

Nữ nhân viên lấy lại tinh thần, vội đáp: "Đến rồi đến rồi, hôm nay có thể kí hợp đồng."

"Được, bây giờ có thể kí luôn được không?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Đương nhiên có thể, mời cô sang bên này, chờ một lát." Nhân viên cửa hàng sắp xếp chỗ ngồi.

Diệp Oản Oản điền tất cả thủ tục, rất nhanh, nhân viên lái một chiếc Mercedes Benz màu đỏ rực tiến tới.

Nhìn thấy chiếc xe kia, đôi mắt Diệp Mộ Phàm lập tức sáng lên.

Yêu xe dù sao cũng là thiên tính của đàn ông, mà loại siêu xe anh thích nhất chính là Mercedes Benz, ngoại hình xe cũng vô cùng hợp với sở thích của anh.

Diệp Oản Oản đứng trước đầu xe nói với Diệp Mộ Phàm: "Anh thử đi."

Diệp Mộ Phàm sửng sốt: "Hả?"


"Tặng anh đấy."

"Cái gì?!" Diệp Mộ Phàm mờ mịt, "Tặng... tặng anh?"

Mấy năm nay anh toàn xài đồ second-hand, chịu khổ lâu như vậy, anh đã sắp quên bộ dáng của siêu xe là gì rồi.

Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn Diệp Mộ Phàm đang dại ra: "Không muốn? Vậy thì thôi."

"Muốn! Muốn muốn muốn!" Diệp Mộ Phàm ngồi vào trong xe nhanh như chớp.

Sau khi vào xe xong, anh thò đầu ra cửa sổ: "Oản Oản, em... em thật sự muốn tặng anh sao? Xe này rất đắt đấy!"

Tuy rằng lúc còn là đại thiếu gia của Diệp gia, loại xe thể thao gì anh đều từng gặp quá, nhưng đó là "lúc ấy" mà thôi, mấy năm nay, chiếc xe second-hand anh hay đi cũng chưa từng được đổi.

Ngẫm lại cũng khó trách mỗi lần anh muốn đi chơi với Trầm Mộng Kỳ, cô ta đều tìm cớ, sợ là cô ta khinh thường ngồi trên chiếc xe rởm của anh mà thôi...


Diệp Oản Oản trả lời: "Đào anh đến công ty, đương nhiên muốn tỏ chút thành ý rồi!"

Diệp Mộ Phàm lập tức đáp: "Là em gái đào, không có lương anh cũng đến!"

Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, lại đưa một chuỗi chìa khóa sang: "Chỗ cũ của anh hơi hỗn tạp, dọn đến chung cư của công ty đi!"

Nhận lấy chìa khóa phòng, Diệp Mộ Phàm sống hơn hai mươi năm trên đời cuối cùng cũng biết thật tâm đối tốt với một người là thế nào, không phải hư tình giả ý nói lời ngon tiếng ngọt, mà là không nói hai lời liền đi mua đồ mua xe nhét chìa khóa phòng vào tay anh!

"Đã trễ rồi, anh trực tiếp về chung cư đi!"

"Vậy còn em thì sao?" Diệp Mộ Phàm hỏi.

Diệp Oản Oản lạnh nhạt đáp: "Em là người có bạn trai."

Sắc mặt Diệp Mộ Phàm đen lại: "Em chắc chắn đó là cách em đối xử với một người vừa mới thất tình chứ?"
Diệp Oản Oản: "Không nhét cẩu lương vào mồm anh đã là nhân từ lắm rồi."

Diệp Mộ Phàm: "..." Không nhét?

Vừa rồi anh mới bị dọng vô họng một đống đấy! Đó không phải nhét thì thế nào mới là nhét hả?

Bình luận

Truyện đang đọc