KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nếu lúc trước Thiệu Đình nghe lời bà mà ly hôn, cưới Mỹ Huyên, thì sao sẽ có nhiều chuyện như vậy? Nói không chừng bây giờ không chỉ có Y Y, mà còn có thêm nhiều đứa cháu khác nữa!

Quả nhiên lời bà nói trước kia đã được chứng thực, tuy rằng Lương Uyển Quân sinh được hai đứa con, nhưng đứa nào đứa nấy đều không nên thân, khiến Diệp gia hỗn loạn vô cùng.

Tưởng tượng tới đây, lửa giận trong lòng Đàm Nghệ Lan không thể át xuống, bà dùng sức đẩy tay Lương Uyển Quân ra: "Đều nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, sai lầm lớn nhất đời này của tôi là không ngăn cản Thiệu Đình cưới cô, cho nên mới khiến con trai và cháu trai tôi đều hủy trong tay cô!"

Nghe lời nói đau lòng như vậy, trái tim Lương Uyển Quân quặn đau một trận: "Mẹ..."


Đàm Nghệ Lan tức giận thở hổn hển: "Cút ngay, đừng gọi tôi là mẹ!"

Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y tiến lên đỡ bà.

Diệp Y Y lo lắng vỗ nhẹ lưng của Đàm Nghệ Lan: "Bà nội, bà đừng nóng giận."

Lương Mỹ Huyên nhìn Lương Uyển Quân bị mắng máu chó đầy đầu, giấu đi vẻ đắc ý nơi đáy mắt: "Mẹ, xin mẹ bớt giận, đừng để nóng giận hại thân!"

Nhìn mẹ con Lương Mỹ Huyên, Đàm Nghệ Lan mới cảm thấy an ủi vài phần: "Từ nay về sau, tôi chỉ có Mỹ Huyên là con dâu, chỉ có Y Y là cháu."

Nước mắt Lương Uyển Quân rơi lả chả xụi lơ trên mặt đất, từng ngón tay của Diệp Thiệu Đình bấu chặt vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.

Lương Mỹ Huyên từ trên cao nhìn xuống Lương Uyển Quân: "Chị à, chị ít nói vài câu đi! Phải khiến mẹ tức chết chị mới cam tâm sao? Em thấy đứa nhỏ Mộ Phàm đã hết thuốc chữa rồi, nếu không cho nó một chút giáo huấn, sớm muộn nó cũng sẽ gây ra họa lớn hơn!"


Diệp Y Y dịu dàng nói: "Bác cả, bác gái cả, hai bác không nên trách ông bà nội nhẫn tâm, kỳ thật ông bà nội cũng vì muốn tốt cho Mộ Phàm thôi."

Diệp Thiệu An tiến lên trước mặt Diệp Thiệu Đình, vỗ vai ông: "Anh cả, phạm sai lầm phải trả giá, đó là chuyện thường tình, anh không thể ỷ vào ba mẹ mềm lòng liền không sợ hãi như thế! Lúc trước anh vi phạm nguyên tắc của ba, dùng công ty để rửa tiền, thiếu một đống nợ ở Las Vegas, còn tham ô công quỹ, bây giờ con trai anh lại trộm cơ mật công ty! Rốt cuộc anh xem công ty là thứ gì? Ngân hàng tư nhân của anh sao? Đó là cơ nghiệp cả đời của ba đấy! Haiz..."

Mắt thấy sự việc đã hoàn toàn không có đường cứu vãn, Diệp Thiệu Đình đứng thẳng lưng: "Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha, Mộ Phàm phạm sai lầm, con nguyện ý gánh lỗi! Ngồi tù cũng được, bồi thường cũng được, đều do người làm cha như con phụ trách!"


Nghe Diệp Thiệu Đình nói thế, vợ chồng Diệp Thiệu An đưa mắt nhìn nhau.

Nếu Diệp Thiệu Đình ngồi tù, vậy cũng không tệ.

Có vết nhơ như cha ngồi tù thì Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản cũng không thể nhấc lên sóng gió gì nữa.

Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm một trước một sau đẩy cửa tiến vào.

Nghe gia đình Diệp Thiệu An nói năng vô sỉ như vậy, đáy mắt biếng nhác của Diệp Oản Oản xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Ha, lúc trước rõ ràng là cả nhà họ hãm hại ba cô, cái gì mà rửa tiền, tham ô hay nợ cờ bạc đều là việc mà Diệp Thiệu An làm, rồi đổ lên đầu ba cô, bây giờ còn có thể giả bộ đàng hoàng nói ra những lời như vậy, thật khiến người ta đổi mới nhận thức.

Nhìn Diệp Mộ Phàm khoan thai tới muộn, Diệp Thiệu An lập tức trào phúng: "Chậc, xem kìa, đại thiếu gia của tôi thế mà vẫn dám tới!"
Diệp Mộ Phàm mặc một bộ âu phục màu lam nhạt, một tay đút trong túi quần, cà lơ phất phơ nhìn thoáng qua người ở đây một lượt: "Yo, sao hôm nay mọi người lại tề tụ đông đủ vậy? Gọi tiểu gia đến đây có việc gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc