KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tương lai còn dài...?

Khóe môi Tư Dạ Hàn bất giác hơi cong lên.

Diệp Oản Oản vừa vuốt lông vừa hỏi: "Tư Dạ Hàn, em có một vấn đề muốn hỏi anh."

Sofa rất rộng, Tư Dạ Hàn trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô gái, tiêu cự luôn dính chặt trên người cô, đáy mắt vẫn chưa tiêu tán hết sắc - dục: "Vấn đề gì?"

Diệp Oản Oản trầm ngâm một lát mới nói: "Em chỉ muốn hỏi... Trong lý tưởng của anh, cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta sẽ thế nào?"

Trong lúc bất tri bất giác, tâm tư muốn rời đi của cô dường như càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí có lúc cô còn nghĩ đến vấn đề này...

Cuộc sống sau khi kết hôn của cô và Tư Dạ Hàn ở kiếp trước quả thật là ác mộng...

Cuộc sống sau khi kết hôn...

Khó có lúc Tư Dạ Hàn im lặng lâu thế này, một lát sau, anh mới đáp: "Củi gạo dầu muối tương giấm trà."


Diệp Oản Oản hơi nhướng mày, cô không ngờ câu trả lời của Tư Dạ Hàn... lại bình đạm như vậy...

Bình đạm không có gì đặc sắc...

Cô còn tưởng lấy tính cách của đại ma đầu, câu trả lời chắc chắn phải khác người mới đúng.

Diệp Oản Oản đang muốn nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, là anh cô gọi đến.

"Khụ, em nghe máy đã."

Tư Dạ Hàn lạnh lùng đáp: "Quy định số ba."

Khóe môi Diệp Oản Oản hơi giật giật, quy định này quả thật rất kiên cố, không thể lay chuyển.

"Dạ dạ dạ, điều thứ ba, không được trêu chọc người khác giới! Nhưng đó là anh ruột của em mà! Đã trễ vậy rồi, lỡ như có chuyện gấp..."

Tư Dạ Hàn trầm mặc, không nói gì, xem như miễn cưỡng không so đo.

Được rồi, so với việc không được phép liếc người đàn ông nào khác cái nào như trước kia, bây giờ đã xem như tiến bộ cực lớn rồi, cô nên cổ vũ cho anh mới đúng.


"Cảm ơn bảo bảo ~" Diệp Oản Oản hôn lên mặt anh, sau đó mới bắt máy.

"Alo, anh, có chuyện gì sao? Đã trễ vậy rồi sao lại gọi cho em?"

Đầu bên kia, Diệp Mộ Phàm nghiêm túc trả lời: "Hôm nay thấy Cung Húc và Lạc Thần, trong đầu anh chợt xuất hiện linh cảm, nửa đêm ngủ không được nên đã thiết kế cho hai cậu ấy vài tạo hình có phong khách bất đồng với hiện giờ. Anh đã gửi qua email của em rồi, em xem thử đi."

Diệp Oản Oản nghe vậy thì cảm thán: "Chậc, anh giả bộ cần cù trông cũng thật quá!"

Diệp Mộ Phàm tức giận phản bác: "Là luôn luôn cần cù đấy nhá!"

Nói xong, anh ấp úng hỏi: "Em đang ở cùng tên ất ơ đó sao? Tình trạng của các em hiện giờ là gì, sống chung?"

"Không phải tên ất ơ, là bạn trai quang minh chính đại của em, cảm ơn!" Diệp Oản Oản sửa sai rồi mới trả lời, "Gần đây anh ấy không được khỏe, em ở cùng để tiện chăm sóc anh ấy."


Tuy rằng biết nay em gái mình đã khác xưa, nhưng Diệp Mộ Phàm vẫn không quá yên tâm: "Nhớ kĩ lời anh nói lúc sáng, phải để tâm quan sát kĩ lưỡng."

"Em biết rồi!"

Sau khi cúp máy, Diệp Oản Oản vội trấn an biển giấm đang sôi trào bên cạnh mình: "Bảo bảo, anh đừng để ý, anh trai em sợ em bị anh lừa tiền lừa sắc, thật sự là lo lắng vô cớ! Cho dù lừa tiền lừa sắc, cũng là em lừa anh mới đúng chứ!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Đêm khuya.

Sau khi dỗ Tư Dạ Hàn ngủ, Diệp Oản Oản đăng một nội dung lên vòng bạn bè trên wechat.

[ Quãng đời còn lại nguyện cùng anh củi gạo dầu muối tương giấm giấm giấm giấm giấm giấm giấm giấm giấm trà! ]

Vốn dĩ cho rằng trễ vậy rồi sẽ không ai thấy, không ngờ rất nhanh đã có mấy con cú đêm bình luận bên dưới.

[Lâm Khuyết]: Đêm khuya còn rải độc, còn chút nhân tính nào không hả? Cẩu độc thân nửa đêm muốn tìm bạn cũng bị ngược!
[Tạ Chiết Chi]: Tiểu Bạch Thỏ sâu sắc nha ~

[Hứa Dịch]: Tôi đếm thử rồi, có chín giấm, ừm!

[Diệp Mộ Phàm]: Đã ẩn bài viết, cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc