KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Tào Tháo tiến đánh Bình Nguyên. Viên Đàm bỏ chạy đến Nam An, bị thủ hạ ám sát để hàng quân Tào.

Lần này trở về Nghiệp Thành, không biết tại sao vẫn không muốn thấy mặt Tào Phi. Chỉ nghe nói lần này hắn ở Nghiệp Thành xử lý chính sự cũng không tệ, chỗ nào có nổi loạn đều đem quân đi dẹp yên. Đối với mấy vị lão thần, học sỹ cung kính, đám Hoa Hâm, Tân Tì, Vương Lãng đều có vẻ thích hắn.

Tào Phi đợi ở đại sảnh suốt cả buổi chiều, quả nhiên thấy Tào Tháo dắt tay Tào Thực cùng Tào Xung đi vào, vừa đi vừa cười nói. Nhìn thấy hắn, nụ cười lập tức biến mất, nhưng vẫn mở miệng cho có lệ: "Mấy tháng này vất vả rồi."

Tào Phi nghe được câu này, lập tức phấn chấn trở lại. Còn chưa kịp nói gì, thấy phụ thân đẩy Tào Xung đứng vào bên cạnh Tào Thực, Tào Chương.


"Ta vừa về thành đã bị ám sát hụt. Vừa hay muốn hỏi các ngươi, sát thủ còn đang trong thành, làm thế nào bây giờ?"

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao phụ thân lại hỏi như vậy. Tào Chương vỗ ngực nói: "Để con đem binh bao vây, đóng thành, lùng soát từng ngóc ngách."

Tào Thực khẽ vuốt tóc mai, bình thản nói: "Nhưng phải dán cáo thị, treo thưởng ngàn lượng bạc, dân trong thành mới không bao che, đây là mua lòng người đấy."

Tào Tháo chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn Tào Phi. Hắn gãi đầu, ngập ngừng hồi lâu chẳng biết nói cái gì, cuối cùng nói: "Tam đệ, tứ đệ... nói... nói đều đúng."

Nghe xong, Tào Tháo mất hứng, cười nhạt. Bỗng dưng nghe thấy Tào Xung nói: "Mở cổng thành, cho hắn chạy đi."

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, thấy phụ thân bật cười, ngồi xuống đưa tay xoa xoa hai má ửng hồng của hắn, hỏi: "Tại sao thế?"


"Gϊếŧ cũng vô dụng. Dù sao gϊếŧ một tên thì còn nhiều tên khác. Mở cổng thành, mặc cho hắn chạy, vừa đem tin phụ thân về thành làm cho mấy phe địch khiếp vía, vừa khiến bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau. Người nghĩ xem, ám sát thất bại mà lại an toàn ra khỏi thành, chỉ có thể là gì? Xem ra hắn chết, cũng không cần chúng ta đích thân ra tay."

Tào Tháo cười ha hả, ôm lấy Tào Xung, hôn lên má hắn, nói: "Nhìn xem, nhìn xem, chỉ có Thương Thư nhìn xa trông rộng."

Nói xong nắm tay hắn cười lớn đi về phía biệt viện. Chỉ còn ba huynh đệ đứng nhìn nhau, Tào Chương hỏi: "Đầu nó có cái gì không biết?" Bỗng dưng thấy Tào Phi ngơ ngác nhìn theo phụ thân, chán nản thở dài, hình như có tâm sự, liền tiến sát lại gần: "Sao thế? Nãy giờ huynh cứ ngập ngừng, muốn nói gì sao?"

Tào Phi thở dài, đáp: "Định nói với phụ thân, hài tử của ta chào đời rồi."


Tào Chương cùng Tào Thực đều đứng hình, cuối cùng cả hai ôm nhau cười ầm lên: "Huynh xem, chúng ta thành thúc thúc rồi à?"

Thấy Tào Phi không vui, liền kéo tay đòi hắn dẫn đi xem. Tào Phi ôm hài tử ra ngoài, kéo cửa lại, nhỏ giọng: "Đi đi, đừng làm phiền nàng ấy nghỉ ngơi."

Hắn thành thục ẵm đứa trẻ trên tay, người hơi đung đưa, cười cười cúi đầu, dùng một tay nới rộng chăn lụa bọc quanh người nó, đưa ra cho Tào Chương, Tào Thực xem. Nhẹ nhàng nói: "Tên huý là Tào Duệ. Mẫu thân nói nó ngoan lắm, không quấy khóc, ăn xong là ngủ rồi."

"Nó không giống huynh lắm."

Tào Phi mất hứng, muốn giơ chân đá một cái, Tào Thực cười phá lên: "Nó giống A Tiết."

Tào Chương cũng cười lớn, lại cau mày nói: "Sao lại giống con ranh đó được? Giống Tiểu Hoa. Mà không đúng, chúng nó là con gái, chất tử của chúng ta là nam mà?"
Biện phu nhân đem canh cho Chân Phục xong còn ngồi lại nói chuyện hồi lâu, lúc này từ trong phòng ra ngoài, cười nói: "Đi, cho phụ thân con nhìn Duệ nhi một cái đi."

Tào Phi lại thở dài một cái, gật gật đầu. Vừa muốn đi, lại vừa không muốn đi. Rõ ràng là đang lo sợ, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của phụ thân, sợ hơn là phụ thân đến nhìn cũng không muốn nhìn một cái. Chần chừ đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn hài tử trên tay, Biện phu nhân giục, hắn mới ẵm Tào Duệ vào trong. Thấy phụ thân ngồi cạnh bàn, Hứa Chử đứng bên cạnh, hắn nhỏ giọng gọi:

"Phụ thân."

Tào Tháo ngẩng đầu, nhìn thấy hắn liền vứt trúc thư sang một bên, lạnh nhạt nhìn, chờ hắn nói tiếp.

"Hài tử của Tử Hoàn vừa mới chào đời được nửa tháng. Sợ việc quân chồng chất, cũng không viết thư báo cho chàng một tiếng. Đây, nhìn đứa trẻ một cái đi." Biện phu nhân thấy không khí gượng gạo, vội vàng giải vây. Chỉ thấy Tào Tháo hơi ngạc nhiên, hỏi: "Không phải mới được tám tháng sao?"
"Là sinh non. Còn hơi yếu. Cũng may là không có gì đáng ngại." Biện phu nhân ẵm Tào Duệ đến, trao vào tay phu quân. Hắn chỉ lẳng lặng liếc nhìn một cái, đã định trả lại cho Biện phu nhân. Phu nhân nhất thời sững người, quay đầu nhìn Tào Phi hơi mím môi, khóe mắt đỏ bừng lên.

Thấy phu nhân bất sở vi động, Tào Tháo lạnh lùng buông một câu: "Ta nhìn xong rồi, mang nó về đi."

Bỗng dưng Tào Duệ hai mắt hơi hé, giơ hai tay ra trước quờ quạng lung tung, bất chợt nhoẻn miệng cười. Tào Tháo hơi sững người, nhìn một lúc, đưa một ngón tay ra. Tào Duệ đưa hai tay nắm lấy, định đưa vào trong miệng. Hắn lập tức rụt tay lại, xoe nhẹ lên má đứa trẻ, khẽ cười một cái. Nghĩ ra cái gì, liền tháo dây ngọc bội bên người vòng vào cổ tay nó. Lại ngẩng đầu nhìn Tào Phi còn rụt rè đứng ở đó, cuối cùng đứng dậy trao Tào Duệ vào tay hắn.
Tào Phi đón lấy hài tử, thấy nó cười, cũng ngơ ngác đung đưa. Tào Tháo nhìn hắn một lúc, nghĩ đến đứa bé này chỉ ngang tuổi mấy đệ đệ hắn, Tào Huy, Tào Tuyền cũng mới ra đời. Tào Phi ngây ngốc cười cười, bộ dạng ngớ ngẩn không chịu nổi. Cuối cùng cũng không làm mặt lạnh mãi được, thở dài nói: "Có hài tử rồi, đừng buông thả quá mức, chăm sóc mẫu tử nó cho tốt."

Tào Phi ngoái đầu nhìn theo bóng lưng phụ thân rời đi, lúc này mới quay lại nhìn Biện phu nhân: "Mẫu thân, mẫu thân! Như vậy... là hết giận con rồi đúng không?"

Biện phu nhân lườm nguýt, ghé vào cạnh Tào Phi nói khẽ: "Cái đồ tính khí tồi tệ ấy..."

———

'Tiểu Hoa' ở đây là Tào Hoa, con gái út của Biện phu nhân. Biện phu nhân có tất cả 6 người con, ngoài ba con trai lớn và hai con gái, còn con trai thứ tư là Tào Hùng. (Tào Hoa và Tào Hùng chính sử đều không được ghi chép nhiều lắm)
Năm Kiến An thứ mười, Chân phu nhân hạ sinh trưởng tử của Tào Phi, trưởng tôn của Tào Tháo ở Nghiệp Thành, huý Tào Duệ, tự Nguyên Trọng. Năm này Tào Phi 17 tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc