KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Tào Phi ngồi trên yên bạch mã, quay đầu nhìn về phía bia ngắm, thúc ngựa phóng. Thẳng tay kéo dây cung ngắm bắn.

Tào Chân thúc ngựa lao tới rút mũi tên vừa cắm trúng hồng tâm, cũng vòng ra đằng xa giương cung ngắm bắn một phát. Quay sang nhìn, vô tình nhìn mấy vệt đỏ ửng trên tay Tào Phi, không khỏi ái ngại. Những ngày này luyện cung, lúc nào cũng bị đánh, còn đau như vậy mà bắn vẫn trúng được hồng tâm. Nghĩ vậy tán thưởng nói:

"Nhị công tử, không tồi."

Tào Phi đắc ý cười lớn, rút thêm ba mũi tên đặt lên dây cung, lần này chỉ một mũi trúng hồng tâm, một mũi gần sát, còn một mũi cắm vào vòng ngoài. Hắn mất hứng cau mày, bực bội rút ba mũi tên nữa. Vẫn chỉ trúng một tiễn. Tào Chân cười nói:

"Cái này phải luyện nhiều hơn. Đệ như vậy tiến bộ lắm rồi. Không cần cố đến vậy đâu."


Trong lòng vốn đã không vui, phụ thân sắp đích thân cầm quân đánh Nam Dương, lại khinh hắn nhỏ tuổi, bảo ở lại doanh trại bắn cung. Chưa kể còn bảo Tào Hưu chuẩn bị mấy thứ nỏ, kiếm để hắn nghịch ngợm đỡ buồn chán. Rõ ràng là khinh thường hắn trẻ con vô dụng. Bất mãn mấy ngày nay, phụ thân cũng không thèm để ý sắc mặt của hắn, trong lúc uống rượu cùng mấy vị tướng lĩnh, vô cùng cao hứng khoe khoang về đại ca.

Tào Phi tính tình kiêu ngạo, không chịu thua kém. Vì vậy đối với việc phụ thân quên mất mình, trong lòng không khỏi khó chịu, còn có chút ghen tị với đại ca. Hận bản thân không lớn nhanh một chút, có thể xông pha trận mạc như mấy người bọn họ, ngạo nghễ vác trường thương.

Đầu năm 197, Tào Tháo đích thân dẫn quân từ Hứa Xương tiến đánh Nam Dương, tiến vào Dục Thuỷ. Trương Tú biết không chống nổi, hàng quân Tào.


Tào Ngang ra khỏi trướng, ngẩng đầu nhìn trời như mực, thở dài một hơi. Hạ Hầu Uyên lau trường thương, nghe tiếng thở dài liền hỏi: "Đại công tử không vui?"

Tào Ngang cười cười không đáp, đi về phía trướng của Tào Phi. Thấy đệ đệ ngồi trên giường, thắp nến đọc sách, chậm rãi đi vào. Tào Phi ngẩng đầu nhìn, bất chợt hỏi:

"Chục ngày trước Trương Tú đầu hàng, chúng ta chiếm được Uyển Thành, đây là chuyện vui, sao cảm thấy ngày hôm nay trong yến tiệc, đại ca không cao hứng cho lắm?"

Mắt nhìn theo đại ca bước đến bên bàn nhỏ, cầm cuốn Kinh lễ lên, tiện tay lật vài trang, hắn biết đại ca có gì đó không muốn nói ra. Vì vậy gọi khẽ: "Đại ca, sao thế?"

Tào Ngang bỏ cuốn sách xuống, liếc mắt nhìn ra cửa, thở dài nói: "Chỉ là cảm thấy Trương Tú không đơn giản. Phụ thân thấy Trương Tú hàng, cao hứng đến mức tiệc rượu linh đình, còn ban thưởng cho bộ tướng của Trương Tú là Hồ Xa Nhi. Ta sợ làm như vậy, bên Trương Tú..."


Nghe lời này, Tào Phi cũng hơi giật mình, suy ngẫm một lúc, hỏi: "Huynh đang lo sợ làm vậy sẽ kích động Trương Tú, khiến hắn lo sợ đề phòng mà làm liều?"

Tào Ngang gật đầu. Hắn biết phụ thân kiêu ngạo phóng khoáng, đối với việc này coi thường không đếm xỉa, nhưng hắn lại lo ngại. Hơn nữa dù không nên có suy nghĩ vượt phận, nhưng phụ thân xưa nay hơi bừa bãi ham mê sắc đẹp, thích chiếm đoạt thê thiếp kẻ thù, lần này chiếm được Uyển Thành còn có ý để mắt đến nữ quyến họ Trương. Trương Tú không giống kẻ an phận, càng nghĩ càng lo lắng, lại không cách nào đứng ra khuyên nhủ vài câu.

Không ngoài suy đoán của Tào Ngang, quả nhiên Tào Tháo để mắt đến Trâu thị, vợ của Trương Tế, thẩm thẩm của Trương Tú, là một người xinh đẹp. Đêm hôm đó cưỡng ép chiếm đoạt nàng ta bằng được. Hôm sau tỏ ra vô cùng hả hê trước mặt Trương Tú, còn nói với Điền Vi: "So với Hoàn phu nhân còn khiến người ta thích thú hơn đấy."
Trương Tú ẩn nhẫn siết chặt tay thành quyền, nghe thấy Tào Tháo cười lớn vỗ vai hắn nói: "Trương tướng quân, thẩm thẩm của ngươi... quả thực không tồi." Nói đến đây, khoé mắt Trương Tú nóng rực, răng nghiến chặt. Trâu thị là thê tử của thúc thúc đã tử trận từ lâu, xưa nay mang ơn thúc thúc mà hậu đãi Trâu thị, hôm nay lại bị sỉ nhục đến như thế này. Tào Tháo đi ra ngoài, hắn run lẩy bẩy, nghiến răng đè thấp thanh âm:

"Tào Mạnh Đức, ngươi chờ xem."

...

Tào Tháo chết cũng không ngờ, Trương Tú vừa mang lòng lo sợ hắn lôi kéo Hồ Xa Nhi phản bội mình, vừa bị sỉ nhục vì chuyện của thẩm thẩm, bị ép quá hoá liều. Trong đêm đem quân tập kích, đánh thẳng vào doanh trại của Tào Tháo.

Nghe bên ngoài có tiếng đao kiếm, Tào Tháo bật dậy hỏi Điền Vi: "Chuyện gì?"

Điền Vi lập tức xông ra ngoài, chạy vào báo: "Chúa công, Trương Tú đem quân tập kích!"
Tào Tháo xỏ giày, đứng dậy tuốt kiếm, kinh hãi nhìn quân Trương Tú xông thẳng vào khiến quân Tào trở tay không kịp. Binh sĩ chặn ở ngoài chết như rạ, Điền Vi lập tức mở cửa phụ, cũng tuốt đao ra khỏi vỏ.

"Chúa công, xin lập tức rời đi. Thuộc hạ ở lại cầm chân bọn chúng!"

Tào Tháo nghe vậy hơi chần chừ, gật đầu với Điền Vi: "Đa tạ." Dứt lời lao ra cửa sau. Nhưng bốn phía bị quân Trương Tú bao vây, nhất thời hoảng loạn không biết đi hướng nào, vung kiếm chém chết hơn mười tên, nhìn quanh không thấy ngựa.

Lúc này Tào Ngang từ trong trướng cũng cầm trường thương xông ra, ném cho Tào Phi một thanh kiếm cùng cung tiễn, quát lớn: "Đi! Ra khỏi Uyển Thành, tìm Tào Chân, Tào Hưu và Hạ Hầu tướng quân!" Tào Phi bị doạ sợ, mắt nhìn đại ca lao về phía đại bản doanh, nuốt nước bọt nhảy lên yên ngựa, thanh kiếm này quá nặng so với cơ thể, cầm lên không nổi, cuối cùng vứt kiếm, chỉ mang theo cung tiễn thúc ngựa phóng đi. Phía trước có một đám quân Trương Tú vây hãm, hắn giương cung bắn chuẩn xác gϊếŧ hơn mười người khiến đám loạn quân Trương Tú đều kinh ngạc. Sau đó cưỡi ngựa phá vòng vây trốn ra khỏi Uyển Thành.
Tào Tháo một mình đánh với cả một đám loạn quân, tuy chưa đuối sức nhưng số lượng quá nhiều, không thể phá được vòng vây. Đột ngột trúng một kích từ sau, đang chống đao xuống đất thở dốc, thấy Tào Ngang cùng Tào An Dân cưỡi thiết kỵ lao đến trợ giúp. Nhìn quân Trương Tú phía đó đã qua được ải Điền Vi, hắn nhảy xuống ngựa quỳ xuống: "Xin phụ thân lập tức rời đi. Nhi tử ở lại cùng Điền Đô uý chặn địch!"

"Con đi trước đi!"

"Xin phụ thân vì đại cục, vì binh sĩ, tướng lĩnh của chúng ta mà đáp ứng nhi tử!"

"Phụ thân! Đại nghiệp nằm trong tay người!"

"Xin chúa công vì đại cục! Không thể chậm trễ nữa!"

Tào Tháo suy nghĩ một lúc, rơi nước mắt, xoa đầu Tào Ngang một cái, ôm vết thương lên ngựa phóng nước đại, chỉ kịp quay đầu nhìn lại, thấy trưởng tử cùng chất tử hét lớn một tiếng, giương cao trường thương xông về phía đại bản doanh ngập trong khói lửa.
Uyển Thành bại, quân Tào rút về Vũ Âm, Hứa Xương, Tào Tháo trọng thương, nghe tin trưởng tử Tào Ngang, cháu họ Tào An Dân, Đô uý Điền Vi và tất cả tráng sĩ cố thủ bản doanh tử trận thì bật khóc. Điền Vi một mình gϊếŧ hơn mấy chục quân Trương Tú, đến lúc chết, nửa ngày sau quân Trương Tú mới dám tiến lại gần.

Tào Tháo buông đao, tựa vào cổng thành. Kỵ binh suốt đêm chạy về Hứa Xương cũng rã rời. Tào Phi tìm được Tào Chân, Tào Hưu, vừa quay về nghe tin huynh trưởng chết, lăn ra bất tỉnh. Đinh phu nhân chân không đi giày, tóc chưa chải, chạy ra đến cổng thành gào khóc ai oán. Tào Tháo chống tay đứng dậy đang định tiến lại gần, phu nhân lùi về phía sau, trước mặt tướng lĩnh ba quân thét lên:

"Ngài làm chết con tôi rồi, không nghĩ ngợi tí nào ư? Cái đồ bất nhân này!"
Đinh thị tuy không phải mẹ ruột, ngày đó thiếp thất họ Lưu trước khi chết giao con trai nhờ cậy, liền đáp ứng nuôi dạy Tào Ngang như con trai ruột. Nhìn cảnh này, ba quân im lặng như tờ, đều cúi đầu xuống. Có những tướng lĩnh dưới trướng Tào Ngang lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt.

...

Tào Tháo thân là chủ tướng, bị mắng chửi trước mặt tướng lĩnh cũng mất thể diện, hạ lệnh đưa Đinh phu nhân về nhà mẹ. Đợi một thời gian, đích thân đánh xe về quê nhà Đinh phu nhân hoà giải, thậm chí hạ giọng nài nỉ, nhưng Đinh phu nhân còn không thèm quay đầu nhìn. Năm lần bảy lượt đến, Đinh phu nhân chỉ nói bốn chữ: "Hữu cầu, vô ứng". Tào Tháo hỏi một câu cuối cùng: "Nàng quyết tâm đoạn tuyệt tình nghĩa phu thê của chúng ta sao?" Đinh phu nhân không đáp, Tào Tháo đành ra khỏi phòng, trở về Hứa Xương, từ đó không làm phiền nữa. Đây cũng là nỗi ám ảnh đeo bám cả một đời Tào Tháo.
Người ta thường nói: Tào Mạnh Đức trên sa trường số lần thập tử nhất sinh không phải ít, nhưng kẻ suýt chặt được đầu Tào Mạnh Đức, xem ra chỉ có duy nhất Trương Tú.

Bình luận

Truyện đang đọc