KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Tào Thực bỏ cuốn sách xuống, bực mình nhìn đám mấy đứa kia kéo nhau đi về phía mình. Vừa đi vừa nói ầm cả lên, liền hỏi: "Ổn ào cái quái gì vậy?"

"Ồn ào bên viện Hoàn phu nhân ấy."

"Chuyện gì?"

Tào Lâm ôm ngực thở một hơi, nói khẽ: "Không biết làm sao ấy, phụ thân đánh Tiểu Vũ. Đánh ác lắm, bình thường nó nhát như vậy mà..."

"Mà Hoàn phu nhân bệnh nửa tháng nay nằm trên giường, đêm qua lại trở bệnh nữa, chắc cũng không biết, không ai can được hết."

Tào Thực còn chưa kịp đáp, thấy Tào Tiết nhảy dựng, vứt khung thêu sang một bên chạy đi. Tào Lâm kinh ngạc hỏi: "Nó lại sao nữa?"

...

Hắn một tay túm cổ áo Tào Vũ ấn xuống, một tay quất liên tiếp gần chục roi. Tào Vũ vừa gào khóc vừa xoay người né, khiến roi quất trúng cả đùi lẫn cánh tay.

"Nương! Cứu con với!"

"Ngươi còn dám kêu à?"


Tào Vũ vốn yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị giữ chặt, vùng vẫy cũng vô dụng. Càng khóc càng bị đánh ác hơn, máu từ mấy vết roi rỉ ra, từ từ chảy dọc xuống, khóc cũng không còn sức. Hắn quỳ dưới đất, ôm chặt lấy chân phụ thân, mặc cho roi đánh xuống càng lúc càng mạnh cũng không chịu buông tay.

"Phụ thân! Phụ thân! Con không dám nữa, đừng đánh con..."

"Ca ca ngươi vừa mất, nương của ngươi đau lòng như vậy, không ở bên san sẻ được còn hỗn láo, còn khiến nương của ngươi lo lắng đến như thế!"

"Ngươi không nhìn thấy nương của ngươi bị bệnh hay sao?"

Vừa nói vừa quất thật mạnh xuống, roi này đè xuống roi trước bật máu, Tào Vũ hét lên một tiếng thất thanh, đổ gục người xuống. Vừa đúng lúc bên ngoài cửa viện nghe thấy tiếng Hứa Chử: "Tiểu thư không được vào."


Tào Tháo nghe thấy lập tức quay ra đóng cửa phòng lại, đóng chốt bên trong. Tào Vũ đã kinh hãi thu người vào góc phòng, nhìn phụ thân chốt cửa, hoảng loạn lại vô vọng dùng hai tay ôm lấy đầu. Tức thì lại bị lôi ra, nhìn hài tử kinh hãi nằm trên sàn, vết roi đỏ rực ngang dọc trên da thịt non nớt, hơi sững người lại. Thế nhưng vừa nhìn gương mặt nhu nhược mang đường nét giống Tào Xung kia, lửa giận trong lòng càng dữ dội.

"Giáo huấn ngươi vài câu, ngươi đã biết cãi lại, đã biết giận dỗi buông lời xấc xược rồi. Đúng không? Ngươi biết bỏ ra ngoài suốt đêm không về, đúng không? Nương của ngươi bệnh đến thế kia rồi! Súc sinh!"

Tào Vũ lăn lộn trên sàn, ra sức cố né tránh nhưng bất lực. Nghe thấy Tào Tiết ở bên ngoài sốt ruột nài nỉ Hứa Chử, hắn không nghĩ được nhiều, lập tức gào lớn: "Tỷ tỷ cứu đệ với! Tỷ tỷ!"


Chịu không nổi dùng hết sức lực vùng dậy lao ra phía cửa, một roi gầm thét quất mạnh vào sau lưng, ngã nhào về phía trước.

"Con không dám nữa... Phụ thân! Cầu xin người, đừng đánh con... đau quá..."

Tào Vũ không còn sức né tránh, nằm úp sấp, co hai đầu gối lại, tay ôm chặt lấy đầu kinh hoảng khóc: "Con biết con không bằng thất ca... con biết con yếu kém... Con không dám hỗn xược, không dám... không dám nữa... Sau này con... con sẽ nghe lời, con biết phụ thân không thích con... nhưng con sẽ nghe lời mà..."

"Con biết con sai rồi, con khiến nương buồn lòng... con không dám nữa... phụ thân phạt cấm túc cũng được, phạt con nhịn đói cũng được... nhưng đừng đánh... con đau lắm..."

Liếc mắt nhìn hài tử áp mặt xuống sàn lạnh, run run nấc nghẹn, cuối cùng ném roi đi, lạnh nhạt mở cửa, nói: "Ở trong này tự mình suy nghĩ lại đi."
Nhìn phụ thân rời đi, Tào Tiết mới vội chạy vào trong viện, thế nhưng cửa phòng bị khoá. Đứng ngoài cửa ghé tai, nghe thấy Tào Vũ ở bên trong không ngừng kêu khóc, càng không biết làm thế nào, đi đi lại lại một hồi không biết làm gì đành trở về.

Quay lại trời đã khuya, có gió lạnh, vỗ nhẹ vào cửa hỏi: "Đệ sao rồi?"

Tào Vũ hôn mê vừa tỉnh lại được một lúc, kêu khóc lại mất sức, giọng cũng khàn đi, bò về phía cửa, dùng tay cố sức đập vào cửa, nghẹn ngào gọi: "Tam tỷ tỷ..."

Tào Tiết cố gắng mãi mới đẩy lọ thuốc qua dưới khe cửa được, bất lực nói: "Cửa bị khoá rồi, không gọi người được. Tự mình bôi thuốc vào, đỡ đau hơn."

"Tỷ tỷ đừng đi, ở đây tối quá, đệ sợ..."

"Ừ, tỷ tỷ ngồi ở ngoài này, nói chuyện với đệ, vậy là không sợ nữa." Tào Tiết quấn áo choàng quanh người, ngồi dựa vào cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Phụ thân đánh nặng tay lắm sao?"
Có người ngồi nghe, lập tức muốn đem hết những gì nén trong lòng ra nói. Tào Vũ nức nở nói: "Phụ thân... dùng mã tiên đánh đệ..."

"Xảy ra chuyện gì? Sao phụ thân lại nổi giận như vậy?"

Tào Vũ lặng đi một hồi lâu, cuối cùng mở miệng, lạc giọng nói: "Nương nhìn đệ đọc sách, nói đệ... vô dụng, không bằng thất ca. Nương nói... thất ca còn thì tốt biết mấy..."

"Đệ nhất thời... tức giận, nói lời xấc xược với nương, đệ nói... vậy đệ theo thất ca cho rồi, nương không cần phải... nhìn thấy đệ nữa..."

Vừa nức nở bật khóc, vừa kể hết cho Tào Tiết nghe: "Đêm hôm trước, đệ giận nương... nên suốt đêm không về... trốn ở thư phòng. Đến sáng mới biết... nương tìm đệ cả đêm, người đang bị bệnh... giờ còn cảm lạnh không dậy nổi..."

"Đệ biết đệ sai rồi. Đệ biết đệ vĩnh viễn vô dụng... không bằng thất ca, nhưng... đệ đã cố gắng rồi... Không có ai yêu quý đệ hết."
Tào Tiết buồn buồn cúi đầu, chỉ biết nhẹ giọng an ủi: "Nương của đệ đau lòng quá nên mới nói vậy. Thất ca của đệ sẽ không đành lòng thấy đệ thế này đâu, đệ không thua kém ai cả. Không phải đệ có thất ca, có tỷ tỷ sao, mọi người đều thích đệ, ai cũng nói đệ ngoan ngoãn. Mẫu thân cũng thích đệ nữa."

Hình như hắn không tự bôi thuốc được, chỉ rêи ɾỉ kêu đau. Trời về khuya càng lúc càng lạnh, hai mắt hơi díu lại, nhưng bỏ hắn một mình ở đây, sợ hắn sẽ hoảng loạn. Cuối cùng nói: "Tỷ tỷ đi cầu xin phụ thân."

"Không, tỷ tỷ đừng đi. Phụ thân sẽ lại đánh đệ, đệ sợ lắm."

Hoàn phu nhân quỳ xuống, hắn vội vàng đưa tay đỡ, nhưng phu nhân không chịu đứng lên. Chỉ vừa khóc vừa nói: "Là lỗi của thiếp, thiếp nói lời tổn thương đến nó như vậy, nó mới... Cầu xin người, Vũ nhi thân thể yếu ớt, nó chịu không nổi. Nó bị thiếp làm đau lòng mới hành động như thế..."
Nhìn Tào Tiết quấn áo choàng ngồi tựa vào cửa, vội vàng cúi xuống: "Lạnh như vậy sao còn ngồi ở đây?"

"Tiểu Vũ nói ở một mình sợ, con mới ở đây."

Bảo Tào Tiết trở về, lúc này mới mở khoá cửa. Nhìn Tào Vũ nằm sấp dưới đất, hạ thân chồng chéo đầy vết roi. Nặng nhất ở giữa mông, bao nhiêu roi đè lên cùng một chỗ đến nỗi da thịt rách toạc. Bên cạnh còn vương vãi đầy bột trắng, nhìn lọ thuốc lăn lóc bên người mới biết hắn muốn tự đổ thuốc vào vết thương, nhưng đều bị đổ ra sàn.

Vừa nhìn thấy phụ thân, sắc mặt tái nhợt, chống tay muốn quỳ dậy nhưng quỳ không nổi, nước mắt trào ra: "Con không có thượng dược, bị đổ hết rồi... phụ thân..."

Cúi xuống bế xốc Tào Vũ lên, nghĩ đến những gì Hoàn phu nhân nói, càng giận bản thân mình. Ôm nhi tử vào lòng, lẳng lặng đặt lên giường. Hắn im lặng ngồi xuống ghế, Hoàn phu nhân bệnh còn chưa khỏi, cả người mệt mỏi, vẫn nhất quyết gượng dậy chạy đến đây. Nhìn Tào Vũ xong liền bật khóc, nắm lấy tay nhi tử luôn miệng nói:
"Là lỗi của nương, nương không nên nói con như vậy. Nương sai rồi. Vũ nhi... nương không nên tổn thương con như vậy..."

Đổng Phụng cáo lui. Hắn ngồi bên giường, nhìn Hoàn phu nhân ngủ gục. Vắt khô khăn trong chậu nước ấm, lau qua mặt cho Tào Vũ. Trong mê man thỉnh thoảng lại nức nở cầu xin. Hắn cúi thấp đầu, dùng một tay chạm vào má hài tử, nóng rực như lửa, khẽ gọi: "Vũ nhi."

Tào Vũ chỉ khẽ rêи ɾỉ, mơ màng hoảng loạn nghẹn ngào nói: "Con sẽ nghe lời... con đau lắm, phụ thân con đau lắm... phụ thân đừng đánh nữa..."

"Phụ thân không đánh ngươi. Vũ nhi, đừng khóc, phụ thân không đánh ngươi nữa..."

———

Tào Vũ có tính cách phóng khoáng khá giống Tào Xung. Bản tính hiền lành, nhút nhát, sau này cũng không màng thế sự, triều chính, sống cuộc bình yên, vô âu vô nghĩ.
Tình hình là được nghỉ cuối kỳ gòi cả nhà ơi =))))

Bình luận

Truyện đang đọc