KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Tào Tháo đánh dẹp các chư hầu phía nam và phía đông thì Viên Thiệu cũng tiêu diệt Công Tôn Toản. Lưu Bị thua trận đến chỗ Viên Thiệu xin hàng, Viên Thiệu lập tức phát binh giao tranh với Tào Tháo. Trong năm 200, Tào Tháo đã dẫn Trương Liêu và Quan Vũ đánh bại Viên Thiệu mấy trận, gϊếŧ hai mãnh tướng của Viên Thiệu là Nhan Lương, Văn Xú.

Tào Tháo rót một ly rượu, đẩy về phía Tào Phi, hỏi: "Có muốn đi cứu Diên Tân không?"

Tào Phi nâng ly rượu lên, không uống, một lúc mới hỏi: "Phụ thân dẫn theo Quan Vũ ư?"

Tào Tháo nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, biết rõ khúc mắc trong lòng hắn, ngửa cổ uống cạn chén rượu, cười: "Ngươi đang lo lắng cái gì? Trả lời ta trước đi, muốn đi Diên Tân không?"

"Cái đó thì con muốn đi. Nhưng mà con đang cảm thấy, phụ thân đối với Quan Vũ..."


Tào Tháo rót thêm một ly, cầm ly rượu đứng dậy quay lưng đi về phía cửa. Im lặng một lúc mới nói: "Đành vậy thôi."

...

Hành quân về Diên Tân, vô cùng mất sức. Lực lượng ít hơn, cuối cùng quân Tào lại phải lui về đóng ở Quan Độ. Lúc này Lưu Bị thấy Viên Thiệu yếu thế lập tức tách ra xây dựng lực lượng riêng. Quả nhiên Quan Vũ đã trốn đi từ lúc nào. Tào Tháo ngồi yên không nói lời nào, nhìn chằm chằm đống tặng phẩm đã được gói cẩn thận, để ngay ngắn ở đó cùng bức thư. Hắn cầm bức thư cáo biệt vừa đọc vừa ngẫm nghĩ. Trương Liêu thét lên: "Còn không mau đuổi theo, bắt hắn về đây!"

Tào Tháo giơ tay ngăn lại, bình thản nhìn về phía xa: "Người ấy một lòng vì chủ, chớ đuổi theo."

Tào Phi không nói gì, lui ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ linh tinh, bỗng dưng thấy có mấy kẻ tụ tập một chỗ nói chuyện, có lẽ là mới đổi ca gác đêm. Vốn định bỏ đi, lại nghe thấy bọn họ đùa giỡn nói:


"Lần này chúa công còn đem theo cả trẻ con đi đánh Viên Thiệu, đúng là vướng tay chân."

Hắn sững lại, tựa vào giá đuốc lắng nghe.

"Thằng nhóc đó tính tình kiêu căng, tưởng rằng cùng chúa công ra trận là sắp có thể sai khiến hùng binh được rồi. Mặt hất còn cao hơn trời."

Tào Phi đứng im một lúc, thở hổn hển, lập tức tuốt kiếm, mấy binh sĩ phát giác lập tức ngoảnh lại, nhìn thấy hắn hơi thất kinh, liền mở miệng: "Nhị công tử..."

"Nói lại lần nữa ta nghe xem."

Chưa đợi bọn họ trả lời, Tào Phi cầm kiếm hằm hằm tiến lại gần quát lớn: "Dám khinh thường ta sao? Xem ta có chặt được đầu các ngươi xuống hay không?"

Binh sĩ thấy hắn vung kiếm lao đến, mấy người khác vội vàng né ra, người vừa nói kia vội vàng rút bao kiếm đỡ. Biết không thể làm hắn bị thương, không thể đáp trả, chỉ có thể chống cự. Lưỡi kiếm đi quá nhanh, cắt một đường trên vai trái, lập tức khuỵu xuống.


"Tào Tử Hoàn!"

Tào Phi ngừng lại, bất mãn hạ kiếm xuống, chỉ thấy đám binh sĩ quỳ hết xuống. Hắn tra kiếm vào vỏ, cũng khuỵu một chân quỳ xuống. Tào Tháo từ phía đó chầm chậm đi đến, vẫy tay ra lệnh: "Lui xuống đi."

Tào Phi bất mãn ngẩng đầu nói: "Phụ thân, bọn chúng đàm tiếu con! Sao có thể..."

"Sao có thể không gϊếŧ à?" Tào Tháo nhìn theo đám người lui đi hết, mới kéo tay hắn vào trong trướng. Đi đến bên bàn ngồi xuống, thấy Tào Phi còn chôn chân ở đằng đó, vẫy tay một cái bảo hắn lại gần.

"Đưa tay ra."

Tào Phi nghi hoặc nhìn, cuối cùng vẫn đặt hai tay lên bàn. Thấy phụ thân cầm thước gỗ vuông chèn trên bản đồ chiến lược, nhìn qua một cái, không nương tay đánh xuống thật mạnh. Hắn thất kinh kêu lên, vẫn không phục ngẩng đầu:

"Vì sao con lại bị phạt? Rõ ràng bọn chúng nghị luận con, chửi con là nhãi ranh vô dụng mà không bị cái gì. Tại sao con lại bị đánh?"
Tay hằn mấy vệt bầm tím vắt ngang lòng bàn tay, Tào Phi lặng lẽ cúi đầu khóc: "Người khác khi dễ mình, mà mình không thể đáp trả hay sao?"

Từ đầu đến cuối Tào Tháo không nói một lời nào, tiếp tục vung tay đập xuống thật mạnh, nhìn lòng bàn tay của con đã ứa máu, lạnh giọng;

"Ta nói ngươi vô dụng. Ngươi rút kiếm ra, kề vào cổ ta đi. Nhanh! Rút ra!"

Tào Phi kinh hãi ngẩng đầu, uỷ khuất cắn môi nén lại tiếng khóc, nói: "Con không dám."

Lúc thanh gỗ đánh xuống lần nữa, không kìm được hơi rụt lại một chút, làm thanh gỗ cũng vô ý quật trúng xương ngón tay. Hắn sợ hãi nghiến răng một cái, vội vàng nói: "Con biết sai!"

"Sai cái gì?"

Đợi một lúc không thấy hắn đáp lại, Tào Tháo đặt thước lên tay hắn, thấp giọng nói: "Ngươi không phục." Quả nhiên Tào Phi nước mắt lưng tròng nhìn lên, ấp úng không biết nói gì, lại nhắm chặt mắt chịu đựng. Lần này hắn định rút tay về, lại bị phụ thân túm lấy, giật ra, lần nữa đánh xuống ba thước, khiến hắn hốt hoảng kêu lên: "Sau này con sẽ sửa!"
Tào Tháo đặt thước sang một bên, chống tay đứng dậy, đi vòng ra phía sau Tào Phi khiến hắn run bần bật. Chỉ nhẹ giọng nói: "Hôm nay chuyện Quan Vũ trốn đi tìm Lưu Bị, chính là điều ngày đó ngươi muốn hỏi ta. Để Quan Vũ bên cạnh không gϊếŧ, khác nào nuôi ong tay áo, hôm nay hắn bỏ chạy không truy đuổi, khác nào thả hổ về rừng?"

Lại tiếp tục nói: "Quan Vũ vốn là huynh đệ kết nghĩa với Lưu Bị, ngày đó hắn đầu hàng, ta không gϊếŧ mà trọng dụng vì biết hắn là kẻ có tài, có nghĩa khí. Thế nhưng Quan Vũ đã nói với ta, thà chết cũng không phản chủ, sẽ lập công báo ơn ta rồi rời đi. Ngươi hiểu không?"

"Gϊếŧ Nhan Lương?"

"Phải, hắn đã giúp ta gϊếŧ mãnh tướng của Viên Thiệu, đây tức là đã trả xong ơn mà hắn nói. Trả hết ân nghĩa, tự khắc rời đi, ta đã biết trước, mặc dù vẫn cố gắng đưa tặng phẩm đến thuyết phục nhưng vẫn không lay chuyển được. Nhưng dù sao, chính vì ta lấy nhu khắc cương mà đổi được một mạng của Nhan Lương, ngươi cảm thấy đáng hay không đáng?"
Tào Phi xoay người lại, quỳ thẳng, nghĩ ngợi một chút liền hỏi: "Nhi tử không hiểu. Cái này thì có liên quan gì...?"

"'Nhu thắng cương, nhược thắng cường. Nên lưỡi mềm vẫn còn, mà răng cứng lại dễ gãy'. Biết câu này không?"

"Là của Khổng Tử."

"Trách người đến nỗi người ta ngậm miệng, nín tiếng, đỏ mặt, toát mồ hôi, mình tuy hả lòng, song thế thật là kẻ nông nổi khắt khe quá."

"Là... là của Lão Tử."

Tào Tháo nhàn nhạt cười: "Vậy ngươi đều đọc qua rồi. Thế nhưng ngươi đọc mà không noi theo, vậy đọc Bách gia chư tử có ích gì? Lẽ nào là để người khác nhìn?"

Mắt thấy hắn quỳ phục xuống không dám ngẩng đầu, bước lại gần vài bước, nói: "Kẻ khác khinh thường ngươi, đó là vì ngươi chưa thể hiện đủ. Càng khinh thường càng phải biết chứng minh bản thân, khiến kẻ khác tâm phục khẩu phục. Ỷ thế chèn ép, nếu vạn quân chê ngươi yếu kém, lẽ nào ngươi muốn gϊếŧ hết vạn quân hay sao? Trước khi phục tùng ta, lẽ nào Quan Vũ không căm hận ta hay sao?"
Tào Phi khẽ run lên, hít thở sâu một hơi mới nhỏ giọng nói: "Nhi tử biết sai."

"Đưa tay đây."

Hắn kinh hãi ngẩng đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cắn răng đưa tay lên. Thấy phụ thân chỉ nhìn một cái, chậm rãi quay người đi vào trong.

"Ngày mai không cần luyện kiếm cũng được. Ta biết ngươi còn chưa phục đâu, về tự suy nghĩ lại đi."

Bình luận

Truyện đang đọc