KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Ôm một lúc lâu Tiểu Tư mới nới lỏng tay, có điều tư thế vẫn như cũ mà không thay đổi. Hắn rất ít khi mở miệng nói chuyện, thế nên có chút luống cuống tay chân.

"Ta..." Giọng nói của hắn rất khàn, trúc trắc vụng về mà cố phát ra âm thanh.

Lạc Viêm Chi vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Tư, nhỏ giọng an ủi, "Không cần vội, lúc nào muốn nói hẵng nói."

Tuy rằng cậu tò mò về hắn, đoán chắc trên người Tiểu Tư cất giấu rất nhiều bí mật, thế nhưng hiện tại nhìn hắn như vậy lại có phần không nỡ. Cũng thần kỳ là Lạc Viêm Chi không hề nghi ngờ Tiểu Tư, cho dù hành động của hắn có kỳ lạ đi nữa cậu vẫn sẽ dễ dàng chấp nhận.

Mới quen nhau được bao lâu mà Lạc Viêm Chi đã vô thức xem hắn là em trai của mình mà bảo vệ.

"Nhưng mà," Lạc Viêm Chi rũ mi mắt, thuận miệng hỏi, "Người đàn ông say rượu kia em biết sao?"

Tiểu Tư do dự một lúc rồi gật đầu.

"Vậy đó là ai?"

Nhìn bộ dáng Tiểu Tư im lặng, Lạc Viêm Chi thầm nghĩ có lẽ em ấy vẫn chưa muốn nói, cho nên không ép buộc hay hỏi thêm gì nữa.

Nhớ đến ánh mắt tràn ngập phẫn hận ở quán ăn, Lạc Viêm Chi trong lòng đầy lo lắng. Không biết tuổi thơ Tiểu Tư đã trải qua những gì, nhưng lúc này đây, nhìn bộ dáng của hắn trong lồng ngực, cậu bỗng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

Cả hai giữ nguyên tư thế một lúc, đột nhiên âm giọng khàn khàn của Tiểu Tư vang lên, "Đánh."

Lời ít ý nhiều.

Lạc Viêm Chi nhất thời ngẩn người. Đánh? Cậu nhớ lại sự việc ở quán ăn, về người đàn ông say rượu hung tợn. Lại nhớ đến lần chăm sóc Tiểu Tư, trên người hắn chi chít vết sẹo, thậm chí có cái còn rỉ máu. Chậm chạp xâu chuỗi các sự việc với nhau, Lạc Viêm Chi ngộ ra.

"Hắn ta bạo hành em ư?!"

Tiểu Tư dường như không thích nhắc đến việc này. Hắn trầm mặc không lên tiếng, đôi tay buông khỏi người Lạc Viêm Chi, nhích người ra.

Phản ứng này của hắn chứng minh cậu đã đoán đúng. Tưởng tượng đến hình dáng nhỏ bé bị tên khốn kia bạo hành. Lạc Viêm Chi không khỏi căm giận, đồng thời cảm thấy xót xa.

Tiểu Tư vừa nhích người ra không bao lâu lại nằm trọn trong vòng tay của cậu, giọng nói Lạc Viêm Chi mang theo chút đau lòng, "Không sao rồi."

Hắn vốn dĩ chỉ còn lại thù hận mà thôi, thế nhưng được Lạc Viêm Chi an ủi như thế này lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vừa được rót đầy. Tiểu Tư thả lỏng cơ thể, khoé môi nhếch lên độ cong không rõ ràng.

"Ừm." Hắn khẽ đáp lại, tâm trang u ám nãy giờ cũng trở nên tốt hơn.

"Được rồi. Vốn muốn để em ăn ngon lại xảy ra tình huống thế này, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn." Lạc Viêm Chi bẹo cái má mềm mại của Tiểu Tư rồi cười nói tiếp, "Bây giờ đành chịu khó ăn thức ăn anh nấu rồi."

Tiểu Tư lắc đầu, nắm chặt lấy tay của cậu không buông. 

***

Buổi tối hôm nay hiếm hoi lắm Lạc Viêm Chi không tu luyện mà nghỉ ngơi sớm, chẳng rõ vì nguyên do gì mà sau bữa tối là cậu lại buồn ngủ lạ.

Lạc Viêm Chi đoán là mấy ngày gần đây suy nghĩ nhiều quá nên cơ thể bị suy nghĩ, cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà kéo Tiểu Tư lên nằm cùng.

Cơ thể Tiểu Tư đang độ phát triển, cao nhanh trông thấy, bây giờ hai người nằm chung một chiếc giường có hơi miễn cưỡng. Cậu ôm hắn vào lòng, âm thầm thở dài, còn đâu cậu nhóc đáng yêu một tay ôm gọn nữa chứ, chẳng mấy chốc sẽ cao hơn cậu cho mà xem.

Bên cạnh đó Lạc Viêm Chi cũng rất vui sướng, tự khen bản thân rât có tiềm năng nuôi trẻ. Nhóc con ngày càng béo tốt thế này chính là thành quả hao tâm tổn trí mấy ngày qua.

Tiểu Tư nằm trong lòng của Lạc Viêm Chi lắng nghe nhịp đập trầm ổn của cậu. Hơi thở của Lạc Viêm Chi luôn là một liều thuốc giúp hắn trấn an tinh thần hiệu quả.

Chờ cho cậu hoàn toàn ngủ say, Tiểu Tư mới nhẹ nhàng bò dậy. Hắn chậm rãi lách khỏi cái ôm của cậu rồi từ từ bước xuống giường.

Nhìn lên vầng trăng sáng tròn ở trên trời, Tiểu Tư liền vạch áo ra. Trên ngực trái có thêm ấn ký hình mặt trăng cực rõ nét. Hắn đưa tay lên chạm thử nó, cơ thể lập tức phản ứng như có điện giật.

Tiểu Tư nhíu mày, hắn liếc về giường ngủ một cái, thấy Lạc Viêm Chi còn đang ngủ mới yên tâm đi đến bãi đất trống.

Mỗi lần chạm vào cái ấn ký kỳ lạ này là sức mạnh của hắn đột nhiên tăng lên đến cực hạn, tạo cảm giác đau nhói mạnh mẽ. Tiểu Tư cau mày ngồi xếp bằng, học theo Lạc Viêm Chi mà nhắm mắt.

Năng lượng xao động từ trong ra ngoài khiến cổ họng của hắn dâng lên vị máu tanh. Cơ thể này của hắn đúng là bị hành hạ đến mức sắp phế rồi, may mà còn chưa hoàn toàn tan nát, nếu không, bằng lượng sức mạnh này chui vào có lẽ đã sớm nổ tung.

Tiểu Tư nhắm mắt cảm nhận sức mạnh của mình, cái cảm giác tê tê lan khắp cơ thể như đang đả thông mọi kinh mạch bị tắc nghẽn của hắn. Tiểu Tư tập trung suy nghĩ của mình, dồn ép năng lượng vào tay trái rồi một chưởng phóng ra.

Ầm!!!

Một đường điện cắt sâu vào lòng đất rồi nổ mạnh. Đường điện phát sáng trong đêm tối, vừa loá mắt vừa rợn người.

Ai mà biết cái này lại do một cậu nhóc mười lắm tuổi làm cơ chứ! Nói ra chắc chẳng ai tin.

Tiếng động cực vang khiến Tiểu Tư giật mình, hắn theo bản năng nhìn về phía ngôi nhà kia, lo lắng rằng Lạc Viêm Chi sẽ tỉnh lại.

Hắn phi thân vọt chạy tới đó, kìm nén hơi thở của mình rồi ngó vào bên trong. Thật may tiếng động vừa rồi chỉ khiến cậu trở mình, vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm, thuốc vẫn còn tác dụng. Bây giờ hắn mới rảnh rỗi quan tâm đến cánh tay của mình. Cánh tay trái bị cắt từ trên xuống, tạo thành đường dài dứt khoát, chảy máu nhỏ lách tách xuống chân. Ấy thế mà hắn không rên la một lời.

Hắn nhấc tay mình lên, có chút lo lắng. Không phải hắn lo lắng cho vết thương của mình, mà là lo lắng ngày mai nên giải thích cho Lạc Viêm Chi như thế nào đây?

Nếu cậu thấy nó chắc chắn sẽ lo lắng rồi truy hỏi cho bằng được. Cũng không phải là không thể nói, có điều hiện tại Tiểu Tư vẫn chưa chắc chắn về sức mạnh này, nói sẽ chỉ khiến Lạc Viêm Chi lo thêm.

Đang lúc hắn suy nghĩ cách giấu giếm vết thương thì dị biến bất ngờ nổi lên. Vết bớt hình mặt trăng trên ngực trái đột nhiên di chuyển, nó lan dần đến chỗ cánh tay đang hở ra rồi chậm rãi bao phủ. Vết bớt đó chỉ mới chạm đến thôi mà cánh tay đã không còn chảy máu nữa, thậm chí còn dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà từ từ hồi phục.

Một loạt hiện tượng kỳ dị xảy ra thế này, cũng may tố chất tâm lý của Tiểu Tư tốt, nếu không với người khác đã bị doạ từ lâu. Hắn nheo mắt sờ vào ngực mình rồi lại chạm đến vết bớt đen kia, nhìn vết cắt dài đang hồi phục, trong lòng như có điều đáng suy ngẫm.

Chưa tới nửa giờ sau, vết cắt trên tay đã hoàn toàn biến mất, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Tiểu Tư sờ cánh tay của mình, cảm giác đau đớn đã biến mất từ lâu. Mà vết bớt kia, cũng trở lại vị trí nguyên dạng của nó.

Có lẽ thứ này còn có nhiều bí ẩn hơn hắn tưởng.

Tiểu Tư tạm gác mọi chuyện lại đó, trong lòng đã có suy tính khác. Hắn nhẹ chân đi lại giường, ngồi xuống nhìn gương mặt say giấc của Lạc Viêm Chi.

Tiểu Tư dùng lưng bàn tay chạm nhẹ lên mặt cậu, khẽ cọ cọ. Như có cảm ứng, Lạc Viêm Chi đột nhiên bắt lấy tay của hắn, sau đó ôm vào trong lòng mình.

Hắn có chút giật mình, sau đó liền mỉm cười. Ánh mắt dịu xuống hiếm thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc