KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Lạc Viêm Chi vươn mình thức dậy vào sáng sớm, đã lâu lắm rồi mới có thể ngủ ngon như thế này. Cậu không hề biết rằng đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Liếc mắt nhìn sang Tiểu Tư một cái, gương mặt của hắn đã hồng hào hơn hôm qua. Lúc ngủ lông mi dài khẽ rung động, một bộ dạng say ngủ vô cùng đáng yêu.

Lạc Viêm Chi không kìm được đưa tay chọc vào má hắn mấy cái, chỉ thấy Tiểu Tư cựa quậy người một lúc rồi chậm rãi mở mắt.

"Làm em thức à, muốn ngủ thêm không?" Lạc Viêm Chi cúi đầu hỏi hắn.

Tiểu Tư từ từ ngồi dậy, thoáng chốc liền tỉnh hẳn. Hắn lơ đễnh lắc đầu. "Không cần."

Đầu tóc Tiểu Tư rối bù trông vô cùng buồn cười, Lạc Viêm Chi nhếch môi xoa nhẹ lên đầu hắn mấy cái. Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay khiến cậu không kìm được mà vui vẻ xoa tiếp, thành công khiến nó xù như ổ chim.

"Nếu tỉnh rồi thì xuống đây ăn đi, sáng nay anh không đến lớp." Lạc Viêm Chi cân nhắc lời nói rồi hỏi Tiểu Tư, "Em có muốn ra ngoài không?"

Cậu sợ rằng hắn lại gặp thêm vài người như tên say rượu kia nữa thì hỏng bét. Nếu như Tiểu Tư mất khống chế, quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây. Hơn nữa hình ảnh căm ghét kia của hắn khiến cậu ấn tượng sâu, chắc chắn người nọ ra tay ác độc vô cùng thì mới khiến một cậu bé trở nên như vậy.

Lạc Viêm Chi có hơi hối hận, nếu như cậu biết được sự tình thì lúc đó chắc chắn sẽ dạy cho gã ta một bài học.

Trái với Lạc Viêm Chi lo ngược lo xuôi, Tiểu Tư lại vô cùng bình thản. Hắn vốn dĩ thù hận bọn họ chứ không phải sợ hãi, thế nên chả việc gì phải trốn tránh cả. Nếu gặp được thì càng tốt, sẵn tiện trả hết thù cũ hận mới.

Tất nhiên suy nghĩ này Tiểu Tư chỉ để trong lòng chứ không nói ra, hắn từ tốn gật đầu để cậu yên tâm rồi nhỏ giọng nói, "Có."

Lần này Lạc Viêm Chi cẩn thận hơn, cậu dịch chuyển đến một chỗ xem như ít người rồi dắt Tiểu Tư đi tìm Uông Cứ. Dù sao bản thân cậu vẫn chưa quá quen thuộc với mảnh đất này, Uông Cứ thì khác, có lẽ trừ vùng cấm địa ra thì còn lại không nơi nào là cậu ta không biết.

Sáng hôm nay Uông Cứ không cần đến Tinh cầu, cậu ta từng nói ngày nghỉ cụ thể cho cậu nên Lạc Viêm Chi vẫn còn nhớ rõ. Bọn họ học tập vô cùng tự do, nếu đã nắm vững lý thuyết thì có thể tự mình nghiền ngẫm.

Hai người Lạc Viêm Chi và Tiểu Tư khá may mắn, chỉ vừa đi được vài bước đã trông thấy Uông Cứ ở xa xa đang nói cười vui vẻ với ai đó.

Lạc Viêm Chi kéo trùm đầu của Tiểu Tư kín lại rồi mới thả bước đi về hướng đó. Lúc đến gần, cậu liền nhận ra người mà Uông Cứ đang tán gẫu là một cô gái trẻ, hai người bọn họ người này người nọ qua lại một câu rồi bật cười vui vẻ.

"Uông Cứ." Lạc Viêm Chi thanh giọng hô một tiếng.

Uông Cứ nghe thấy có người gọi mình lập tức quay đầu lại, nhác thấy là người quen bèn nở nụ cười tươi.

"Là cậu sao? Đúng là vô lương tâm, mấy ngày rồi mới chịu tới gặp." Cậu ta cười đến híp hai mắt lại, trong âm thanh không giấu nổi cao hứng.

Lạc Viêm Chi nắm tay Tiểu Tư đi tới gần Uông Cứ, lịch sự gật đầu chào với cô gái bên cạnh.

"Hơi bận mà. Đây là...?"

"Bạn cùng Thần Mị với tôi, tên là Âm Lạc." Uông Cứ gãi đầu hơi đỏ mặt liếc liếc cô gái kia, tiếp đó mới chỉ tay về phía Lạc Viêm Chi. "Còn đây là bạn của tôi, Lạc Viêm Chi."

Âm Lạc tiến lên một bước, nhìn rõ được gương mặt của cậu liền có phần kinh ngạc. Hai má chậm rãi hồng lên dịu dàng cúi đầu.

"Lần đầu gặp mặt, chào cậu."

"Lần đầu gặp mặt." Lạc Viêm Chi liếc thấy biểu tình của Uông Cứ rồi nhìn cô gái tên Âm Lạc này, trong lòng như hiểu ra cái gì đó.

Gương mặt của Âm Lạc xinh xắn đáng yêu, thuộc kiểu em gái dịu dàng nhà bên, Uông Cứ không muốn thích cũng khó. Mà nhìn biểu hiện này, có lẽ đã thích từ lâu rồi.

Chậc chậc.

"Thực ra ban đầu Viêm Chi cũng ở Tinh Cầu như chúng ta, thế nhưng không hiểu sao lại bị phân nhầm, thế là đành chịu thiệt thòi đến ban yếu kém." Uông Cứ nhanh miệng giải thích.

Nghe thấy thế Âm Lạc kinh ngạc, "Vậy ư, đúng là xui xẻo!"

Lạc Viêm Chi nhẹ cười. "Cũng không có gì, ban yếu kém cũng có chỗ tốt của ban yếu kém."

Nhìn nụ cười hờ hững treo lên khuôn mặt đẹp trai của Lạc Viêm Chi, Âm Lạc vô thức đỏ mặt.

Đột nhiên tay phải của Lạc Viêm Chi bị bóp chặt một cái, người nãy giờ bị lơ đẹp liền muốn tạo cảm giác tồn tại. Cậu sửng sốt nhìn hắn, suýt chút nữa quên mất chuyện cần làm.

Nãy giờ mải nhìn Lạc Viêm Chi, bây giờ Âm Lạc mới chú ý đến người trùm kín bên cạnh. Từ lúc đứng đây đến giờ hình như bọn họ vẫn chưa hề buông tay.

"À đây là em trai của tôi, nó ít nói, hơi sợ người lạ." Lạc Viêm Chi vội vuốt mấy cái trấn an hắn, sau đó giới thiệu qua loa.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Âm Lạc cảm thấy lúc cậu nhóc này ngẩng đầu, ánh mắt quét qua người cô mang theo vài phần áp lực vô hình.

Lạc Viêm Chi không muốn nhắc nhiều đến Tiểu Tư quá, nhanh chóng chuyển đề tài.

"Hai người nãy giờ đang làm gì vậy?"

"Dạo chơi thôi." Uông Cứ gãi đầu đáp lời.

"Chỉ hai người thôi à?"

"Ừm." Gương mặt của cậu ta lại bắt đầu hồng lên.

Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ, có chút tiền đồ đi bạn học Uông Cứ.

Bây giờ người ta đang đi với người mình thầm thích, Lạc Viêm Chi không tiện làm phiền nữa. Cản trở tình yêu của người khác là một chuyên vô cùng vô nhân đạo.

"Cậu có biết chỗ nào may quần áo nhanh không?" Lạc Viêm Chi nói thẳng mục đích chính để tránh lãng phí thời gian.

Quả nhiên chuyện này không thể làm khó được Uông Cứ, cậu ta lập tức chỉ về một hướng, thoăn thoắt đáp lời.

"Cậu muốn may à? Đi thẳng rồi rẽ phải. Nhìn thấy một căn nhà lẻ loi bên phải thì chính là chỗ cần tìm. Tôi từng tới đó mấy lần rồi, hơi hẻo lánh tí nhưng được cái vừa đẹp vừa nhanh."

Lạc Viêm Chi nhìn hướng đó, đúng là rất ít người qua lại.

"Cảm ơn. Không làm phiền hai người nữa, tôi đi đây." Cậu gật đầu, chuẩn bị kéo Tiểu Tư rời đi.

Âm Lạc nhìn theo bóng dáng của cậu, hít sâu một hơi.

"Khoan đã. Dù sao bây giờ bọn tôi cũng rảnh, đi chung không vấn đề gì đâu." Bất chợt Âm Lạc lên tiếng. "Đúng không Uông Cứ?"

Nói xong còn đá sang cho Uông Cứ, cậu ta nhìn nhìn rồi cúi đầu. "Ừ, đúng thế."

Lạc Viêm Chi liền từ chối ngay, cậu mỉm cười lạnh nhạt.

"Không cần đâu, hai người cứ làm việc đang làm đi. Tôi mua quần áo xong còn bận vài việc nữa."

Khéo léo lịch sự từ chối, nhìn dáng vẻ cậu thật sự không muốn bọn họ đi theo, Âm Lạc cũng chỉ đành giữ im lặng.

Chỗ mà Uông Cứ bảo đúng là hẻo lánh không ngoa, càng đi vào sâu lại càng lác đác người hơn. Đã thế ánh sáng còn không chiếu hết vào đây, thoáng chốc có cảm giác như lạc vào cõi mộng vậy.

Đi một lúc lâu mới nhìn thấy được cái cửa hàng mà Uông Cứ chỉ, trái với bên ngoài, bên trong quả thật rất bình thường. Có nhiều vải cùng quần áo kỳ lạ được treo lên.

Bà chủ của quán nhìn thấy khách đến liền đi ra tiếp đón nồng nhiệt.

"Xin chào. Cho hỏi hai cậu cần gì?"

"Ở đây may một bộ quần áo mất bao nhiêu thời gian vậy?" Lạc Viêm Chi ngó qua một lượt rồi hỏi bà chủ.

Bà chủ lập tức cười cười, "Không lâu đâu, tôi vừa dùng Thần Mị vừa làm, chắc chắn sẽ không tốn nhiều thời gian của hai người."

Nghe thấy thế Lạc Viêm Chi liền yên tâm, đẩy Tiểu Tư về phía trước.

"Vậy may giúp tôi ba bộ cho cậu bé này."

Bình luận

Truyện đang đọc