KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Lạc Viêm Chi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể căn cứ theo sắc mặt của cô mà giữ im lặng. Gương mặt Tĩnh Nhai tràn ngập cảnh giác nhìn ra bên ngoài đường lớn, mày đẹp nhíu sâu.

Qua một lát, có một đám người chậm rãi đi qua. Sau khi trông thấy bọn họ, Tĩnh Nhai lại càng đẩy cậu vào sâu thêm. Lạc Viêm Chi men theo chỗ hở mà nhìn xem bọn họ là ai.

Không thể không nói cái dáng vẻ ngạo mạn hống hách kia của chúng rất gai mắt người nhìn. Chỉ cần nhìn là biết được đây điển hình cho việc "cáo mượn oai hùm".

Nhưng mà điệu bộ lớn lối như vậy, xem ra chúng đang nắm quyền gì quan trọng ở đây rồi. Đến mức mà Tĩnh Nhai đẩy cậu đi trốn thì có lẽ là những người đi truy lùng kẻ tới từ "phía trên" như Lạc Viêm Chi đây.

Chờ cho bọn họ đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ra được..." Tĩnh Nhai nói được nửa câu liền cứng họng, giờ cô mới kịp phát hiện ra tư thế của mình. Bàn tay cô vẫn đang đặt trên ngực của Lạc Viêm Chi.

"Tôi, tôi..." Cô vội vàng rụt tay lại như chạm vào củ khoai lang nóng, lắp bắp nói không thành câu.

Lạc Viêm Chi hoàn toàn không hiểu được tư duy của cô, chỉ nhíu mày. "Cô làm sao vậy?"

"Không, không có gì đâu, anh đừng để ý." Cô lắc đầu xua tay, gương mặt mới hoà hoãn lại lại tiếp tục có xu hướng nóng bừng lên.

"Bọn họ là ai thế?" Cậu không phát hiện ra Tĩnh Nhai có gì khác thường, chỉ âm thầm kéo mũ xuống, cau mày nhìn về hướng chúng vừa rời đi.

Tĩnh Nhai vuốt mặt cố làm ra vẻ bình thường nhất, ho khan nói chuyện, "Là đám người chuyên đi lùng sục khám xét nhà xem ở đâu chứa người phía trên, hừ, cũng chỉ là đám người cấp thấp thôi mà."

"Nói vậy chẳng phải là...?" Lạc Viêm Chi lập tức sửng sốt.

"Đúng vậy, chúng đã từng ghé qua y quán rồi." Nói đoạn Tĩnh Nhai thuật lại sự việc hôm đó cho Lạc Viêm Chi nghe.

Càng nghe trán cậu lại càng nhăn lại. Đúng thật là nguy hiểm, nếu như lúc đó không phải vừa khéo cả hai đang hôn mê, thì lấy cái gì để thoát được cơ chứ. Thảo nào mà Tĩnh Bác - ba của Tĩnh Nhai lại hỏi cậu những câu kỳ lạ như vậy.

Nếu là như thế thì càng phải tăng tốc độ rời đi sớm thôi, tỉ như bị phát hiện thì không chỉ cậu và Bạch Cẩm Thành mà còn liên lụy tới gia đình của Tĩnh Nhai nữa.

Tĩnh Nhai không biết Lạc Viêm Chi đang suy nghĩ điều gì, sau khi nói xong lại quay đầu dẫn đường tiếp, chỉ là lần này đã cẩn thận hơn lúc nãy, tập trung quan sát khắp nơi.

Nơi mà cô lấy thuốc là một căn nhà lớn yên tĩnh, Lạc Viêm Chi im lặng mà đi theo sau, vô tình trở thành một người tùy tùng giúp việc.

Ông chủ kia chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó liền ngoảnh mặt đi.

"Cây thuốc đã được đặt sẵn bên ngoài, kiểm tra thử đi." Giọng nói của ông nghe không ra cảm xúc gì. "Người bên cạnh là tình nhân của cháu à?"

Bị chỉ mặt như vậy, Lạc Viêm Chi chỉ giật mình. Thế nhưng Tĩnh Nhai đã hoàn toàn xấu hổ, cô vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Không có đâu ạ, ông đừng hiểu nhầm, đó chỉ là người cháu thuê làm giúp thôi."

"Người thuê à." Ông chủ nói một câu không đầu không đuôi, chỉ đơn giản là trần thuật.

Tĩnh Nhai gật đầu liên hồi, mặt mày đỏ như táo chín, vội đặt lên bàn một xấp tiền rồi mới chạy ra ngoài kiểm tra.

Việc này cứ như ngựa quen đường cũ, sau khi xem một lượt, xác nhận hàng của mình không có vấn đề, cô liền nói lớn một tiếng với ông chủ.

"Vậy cháu đưa đi đây."

"Ừ." Ông chủ kia nhỏ giọng đáp lại, nếu không tập trung chú ý thì có lẽ sẽ không nghe được.

Quan sát nãy giờ, Lạc Viêm Chi mới nhận lấy công việc của mình. Cậu xách hơn một nửa số thuốc, nhẹ nhàng vác lên vai. Tĩnh Nhai phần nhẹ hơn, trực tiếp cầm bằng tay.

Lúc đi ra bên ngoài Lạc Viêm Chi mới phát hiện rằng mình đang đi khác lối vừa nãy, thế nên bèn thắc mắc, "Chúng ta không đi con đường ban nãy à?"

"Đường này ít người hơn, đỡ đụng mặt với đám người kia." Tĩnh Nhai thuận miệng giải thích.

Lạc Viêm Chi hiểu, thế nên không nói chuyện nữa mà lẳng lặng đi theo. Trong lòng cậu thầm mong rằng có thể nhanh chút, để lúc mình trở về thì vừa khéo Bạch Cẩm Thành cũng đã tỉnh lại.

Có điều người tính không bằng trời tính, dù có chọn đường vắng để đi thì cũng sẽ xảy ra vấn đề ở chỗ vắng.

Đây chính là hiện tượng kinh điển, cướp của.

Trước mặt hai người bọn họ là một đám đàn ông cao có nhỏ có. Bọn họ cợt nhả nói, "Đem những gì có trên người các ngươi ném ra hết nhanh lên, làm nhanh sẽ được thả nhanh."

Lạc Viêm Chi không vội trả lời, chỉ âm thầm tính toán xem có tổng cộng bao nhiêu tên, có đủ khả năng xử lý hay không. Đếm sơ qua thì khoảng hai mươi người, cấp bậc sức mạnh lớn nhất là 18.

Vậy là tốt rồi, trong tầm của cậu.

"Nói bọn mày đó, sao không trả lời?" Tên đầu đàn đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

"Đại ca Ngưu hỏi đó, trả lời nhanh!" Tên bên cạnh trở miệng nịnh nọt hùa theo. Tiếp đó là cả đám người cùng lao nhao nạt nộ.

Cái người tên đại ca Ngưu kia có lẽ được nịnh bợ quen rồi, dáng vẻ phách lối không thua gì tên giám sát ban nãy.

"Trên người bọn tôi không có gì cả." Tĩnh Nhai bình tĩnh đáp trả.

"Hừ! Đừng có mà nói dối, thế trên tay bọn mày là cái gì thế?" Tên họ Ngưu kia hừ lạnh.

"Thuốc."

"Nói dối!" Tên đó rõ ràng không tin.

"Là thật." Lạc Viêm Chi cũng mở miệng.

Tên đó nheo mắt đánh giá, tiếp đó nhổ ra một bãi nước bọt.

"Phì, là gì cũng được, mau mau giao nộp."

Thấy gã ta như vậy, Lạc Viêm Chi liền biết có nói lý cũng vô dụng. Cậu từ tốn đặt gánh hàng xuống, kéo ống tay áo của mình lên.

"Lùi lại." Cậu hạ giọng nói với Tĩnh Nhai rồi mới đi lên phía trước.

"Mấy người vẫn không buông tha đúng không?" Giọng điệu cậu bình thản như đang hỏi hôm nay trời nắng hay mưa.

Đám người đó như nghe thấy lời nói gì buồn cười lắm, cười phá lên một cách thô tục.

"Đúng thế."

Lạc Viêm Chi gật đầu. "Đã hiểu."

Tiếp đó không biết cậu ra tay như thế nào, chỉ biết rằng tên gần Lạc Viêm Chi nhất liền bay mạnh về phía bức tường bên phải tạo ra âm thanh ầm ầm. Tên đó dính vào bức tường rồi trượt dài xuống đất, nằm im lặng.

Không để cho bọn họ có thời gian đề phòng, Lạc Viêm Chi lại xuất chiêu tiếp. Cân nhắc rằng không thể gây tiếng động gây sự chú ý, thế nên cậu chỉ phóng một cột lửa vừa đủ để thiêu trúng chúng.

"Á á!" Tiếng hét vừa cất lên đã bị ngọn lửa nhấn chìm, sức nóng kia khiến cho chúng không dám mở miệng.

Lửa cháy tạo thành một quả cầu lớn, bao bọc toàn bộ hai mươi người kia vào bên trong không lối thoát. Chạm vào đâu cũng đều là lửa nóng.

Một tên trong đó cấp bậc cao nhất, miễn cưỡng tạo ra màng chắn chống đỡ. Có điều màng chắn không trụ nổi lâu, vậy nên chỉ có thể tạo ra liên tục không ngừng. Việc này khiến cho gã cực kỳ hao tổn sức mạnh.

Thấy đã đủ, Lạc Viêm Chi mới từ từ thu hồi sức mạnh lại. Cậu không chế lửa vừa phải, thế nên không gây chết người.

"Còn dám cướp đường nữa không?"

Sau khi trải nghiệm được sức mạnh áp chế đáng sợ kia, bọn chúng vừa đau đớn vừa run rẩy khiếp sợ. Không ngờ có ngày lại gặp phải khắc tinh, còn là ở chỗ vắng vẻ như vậy nữa chứ. Nghe thấy câu hỏi của Lạc Viêm Chi cứ như là tiếng trời vậy, bọn chúng liều mạng lắc đầu.

"Không dám nữa, không dám nữa."

"Cút."

Chúng lập tức đỡ nhau dậy, hốt hoảng chạy trốn. Nom mặt như gặp phải tử thần.

Xử lý xong, Lạc Viêm Chi lại quay đầu vác gánh hàng của mình lên.

"Chúng ta đi tiếp thôi."

"Tôi biết anh mạnh, nhưng mà không ngờ lại mạnh đến vậy." Nhìn một màn như vậy, Tĩnh Nhai chỉ biết há hốc cảm khái.

Lạc Viêm Chi khiêm tốn nói thật. "Còn rất nhiều người mạnh hơn tôi, với lại ban nãy là do họ sơ suất."

"Anh mạnh thật mà, ở chỗ bọn tôi ít xuất hiện cấp bậc này lắm." Cô lắc đầu phủ định lời nói của cậu.

Nghe vậy cậu hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã gạt bỏ suy nghĩ.

"Sau này cô sẽ còn gặp nhiều." Lạc Viêm Chi lời ít ý nhiều nói một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc