KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Trong lùm cây lớn bất chợt có một người bước ra. Dựa vào thị lực cực tốt của mình, Lạc Viêm Chi liền nhìn thấy rõ ngũ quan của người nọ. Cao lớn, rất trắng, hơn nữa ở trên trán còn có một vết sẹo hình chữ X. Gương mặt nam tính đột nhiên có thêm vết sẹo, may mà đây là đàn ông không chú trọng nhan sắc bằng phụ nữ.

Người nọ cất cung của mình ra sau lưng rồi mới đi lại gần chỗ của Lạc Viêm Chi. Cậu lùi lại một bước, cẩn thận đề phòng người trước mắt.

"Cậu không sao chứ?" Người nọ bất chợt cất giọng hỏi.

Ngôn ngữ mà người này nói vô cùng kỳ lạ, thế nhưng điều kỳ diệu chính là Lạc Viêm Chi nghe hiểu.

"Không." Cậu lắc đầu đáp lại, tiếp theo liền sửng sốt.  m thanh mà Lạc Viêm Chi phát ra cũng trở thành loại ngôn ngữ kia.

"Bây giờ cậu tự ra ngoài được chứ?"

Lạc Viêm Chi do dự rồi lắc đầu. Ai mà biết đây là chỗ quỷ nào, người trước mắt tuy không biết là ai nhưng cũng từng cứu cậu một mạng, vẫn an toàn hơn rất nhiều.

"Đi theo tôi." Người nọ nói rồi di chuyển về một hướng.

Lạc Viêm Chi nhanh chóng bắt kịp anh ta rồi bước đi song song. Cậu mím môi, tựa như vô tình mà hỏi, "Đây là chỗ nào mà nguy hiểm vậy nhỉ?"

"Gần biên giới của Phần Tinh với Đọa Phần." Anh ta không hỏi nhiều mà đáp lại.

"À ra vậy." Lạc Viêm Chi theo phản xạ cười cười sau đó tức thì khựng lại. Cậu trợn mắt, ngỡ như mình đang nghe nhầm. "Anh... anh nói gì cơ? Phần Tinh với Đọa Phần?!"

"Không sao, tôi đang dẫn cậu trở lại Phần Tinh, đừng sợ." Người nọ nhỏ giọng an ủi.

Lạc Viêm Chi không còn nghe thấy cái gì nữa, trong đầu chỉ vang lên hai từ Phần Tinh với Đọa phần. Cái này, rõ ràng là nằm trong bộ "Chinh phục dị giới" cơ mà!

Cậu không thể tin nổi, nhéo mạnh lên tay mình một cái nữa, cú nhéo này đau đến chảy nước mắt, đồng thời cũng cho cậu biết đây hoàn toàn là sự thật. Chỉ trong vòng một ngày mà đã có bao nhiêu kiến thức được nạp vào  đầu, Lạc Viêm Chi muốn nghĩ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, ngày mai tỉnh lại sẽ quên. Thế nhưng khi được dẫn tới nơi, tận mắt chứng kiến sự vật, Lạc Viêm Chi không thể lừa mình dối người được nữa.

Bằng một cách vi diệu nào đó mà cậu đã xuyên sách, hơn nữa còn xuyên vào đúng bộ tiểu thuyết mà mình vừa đọc. Lạc Viêm Chi thật sự không hiểu, cậu chỉ mới ngủ quên trong bồn tắm thôi mà, có cần phải phi lí đến mức này không chứ!

Chậm rãi xoa bóp đầu óc đang bị quá tải, Lạc Viêm Chi không muốn phải thừa nhận sự thật này. Cậu trầm mặc theo chân người vừa cứu mình, làm một vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.

Tất cả chỉ là ảo giác thôi, đúng không?

Người này dẫn cậu tới một nơi đông người xem như đã an toàn rồi mới trấn an, "Ở đây sẽ không gặp dị thú nữa."

Lạc Viêm Chi gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó đứng một mình giữa đường lớn. Nơi này nhìn qua vừa hiện đại vừa mang nét cổ điển, kiến trúc không khác những căn nhà ở hiện đại là bao. Có điều thay vì những cao ốc, tầng lầu thì biến thành những căn nhà trôi lơ lửng.

Có lẽ tác giả đã xem quá nhiều phim giả tưởng phép thuật, thế nên có những nơi được thiết kế trông chẳng khác gì chỗ dành cho thần tiên.

Lạc Viêm Chi không ngờ nơi này lại còn có nét thơ mộng đến như vậy, thật sự khâm phục óc tưởng tượng của tác giả.

Cậu lắc đầu không cho bản thân suy nghĩ linh tinh nữa, vấn đề cần làm bây giờ là tìm chỗ để trú tạm qua đêm. Trong tay không có một đồng tiền nào, giữa cái chốn này lại không thể tìm ra được người quen.

Đang lúc cậu đắn đo suy nghĩ thì đột nhiên có một người đụng phải cậu, Lạc Viêm Chi lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

"Xin lỗi xin lỗi, cậu có sao không?"

Trước mặt vang lên âm thanh xin lỗi không ngừng, Lạc Viêm Chi cau mày nhìn đến người vừa đụng trúng mình. Đó là một chàng thanh niên nhỏ nhắn, mặt mày linh động hoạt bát. Cậu ta chắp hai tay lên, cúi đầu thành khẩn xin lỗi cậu.

"Không sao." Lạc Viêm Chi lắc đầu, mỉm cười một cách thân thiện nhất.

"Vậy thì tốt rồi, giờ tôi phải chạy đến chỗ tinh cầu đã."

"Tinh cầu?" Lạc Viêm Chi nghi hoặc.

Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi Lạc Viêm Chi thắc mắc. "Cậu không biết sao? Mười tám tuổi sẽ đủ tuổi để tới tinh cầu kiểm tra năng lực của bản thân còn gì."

Nghe thấy thế Lạc Viêm Chi sực nhớ ra trong truyện cũng có một đoạn như vậy, nam chính một phen thử sức mạnh, cuối cùng khiến cho người khác phải trầm trồ.

"Vậy dẫn tôi đi với." Cậu đảo mắt, sau đó tươi cười nói với chàng trai kia.

Hai người lập tức chạy nhanh, vị trí tinh cầu ở gần trung tâm, trên đường còn có vô số người cũng đang vội vàng như vậy.

Sở dĩ muốn đi thực ra là do trong truyện có chi tiết, ai mà có thể chất lẫn sức mạnh tốt sẽ được hưởng đãi ngộ. Đãi ngộ này chính là hướng dẫn phương pháp tu luyện tốt nhất kèm theo đó là cung cấp chỗ ở lẫn thức ăn, cho đến khi biết cách tu luyện thì thôi. Cái quan trọng với cậu bây giờ cũng chính là chỗ ngủ với lương thực đó!

Lạc Viêm Chi không rõ một người đã hai mươi lăm tuổi như cậu thì có làm nổi không, thế nhưng nếu được thì cuộc sống ở nơi này có lẽ bớt khó khăn hơn.

Lúc cả hai đến nơi thì bên trong đã chen chúc chật ních người. Vô số cái đầu cao lều khều che kín tầm mắt, Lạc Viêm Chi nhíu mày nhón lên, thế nhưng vẫn không thấy bên trong đang diễn ra cái gì.

"Bên này." Cậu bạn đi cùng Lạc Viêm Chi kéo cậu lách sang một chỗ trống nhỏ, vừa vặn nhìn thấy được phía trong.

Quả thật chỗ này rõ ràng hơn, bọn họ từng lượt mười người xếp hàng lên thử sức, để được chạm vào tinh cầu kiểm nghiệm sức mạnh đều phải trải qua bước kiểm tra thể chất đầu tiên. Sức mạnh có tốt bao nhiêu mà thể chất là phế phẩm thì cũng bằng không, chỉ có thể chấp nhận ở cấp hai mươi trở xuống.

Số lượng người bị chặn ở mức đầu tiên khá nhiều, ai nấy đều mang vẻ mặt thất vọng.

"Giờ mới nhớ ra, còn chưa biết tên của cậu."

Lạc Viêm Chi nhìn chàng trai bên cạnh, thuận miệng nói ra, "Lạc Viêm Chi."

"Còn tôi là Uông Cứ." Uông Cứ tươi cười. "Tên của cậu đẹp thật đó."

"Cảm ơn." Lạc Viêm Chi gật đầu, sau đó quan sát tiếp.

Người tới hôm nay thật sự rất đông, không biết có kịp đến lượt của cậu hay không. May mà gương mặt Lạc Viêm Chi tuy đã hơn hai mươi thế nhưng nhìn vào chả khác gì thiếu niên mười tám tuổi cả, đứng giữa đám người trẻ tuổi thế này cậu không hề bị lạc ra.

Gương mặt Lạc Viêm Chi là sự kết hợp hài hoà giữa xinh đẹp và nam tính. Đôi mắt lúc nheo lại liền trở nên sắc bén lạ thường khiến người đối diện không rét mà run. Uông Cứ là người vô tư, thế nên cậu ta chỉ cảm thấy Lạc Viêm Chi hơi khó gần mà thôi.

Nhìn từng người lần lượt thất vọng bỏ đi, Lạc Viêm Chi và Uông Cứ cũng bắt đầu đi lại xếp hàng.

"Tiếp theo."

Uông Cứ xếp trước cậu, cậu ta đứng đợi cho người ta kiểm tra thể chất của mình, trên mặt hiện rõ lo lắng.

Người kiểm tra khuôn mặt đăm chiêu một lúc rồi mới giãn ra, ông ta gật gù.

"Thông qua. Người tiếp theo."

Uông Cứ thở phào mừng rỡ, quay đầu vui vẻ nhìn Lạc Viêm Chi, ra hiệu cho cậu cố lên. Lạc Viêm Chi gật đầu đáp lại ánh mắt đó, từ từ tiến tới.

"Lại gần một chút đi." Ông lão đưa tay chạm lên vai cậu, nhắm mắt lại.

Lạc Viêm có cảm giác toàn thân như được bao phủ bởi một luồng hơi ấm, cậu bèn nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể ra.

Ông lão đặt một lúc rồi mới mở mắt ra, có vẻ kinh ngạc.

"Đây là...!"

Bình luận

Truyện đang đọc