KHÔNG CHĂM CHỈ ĐÓNG PHIM LÀ PHẢI VỀ NHÀ SINH CON

Chương 138: Bệnh trạng

Sở đại cẩu sững sờ vươn tay ra sờ lên má Tống Thanh Hàn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào mặt cậu, một cảm giác nong nóng đã truyền tới tay anh, lẫn với làn nước ướŧ áŧ, càng thêm non mềm, nóng hổi.

Tay Sở Minh hơi lạnh, Tống Thanh Hàn nghiêng mặt qua dụi dụi vào tay anh, thấp giọng thở ra, sau đó chống tay lên cơ bụng múi nào ra múi đó của Sở Minh rồi luồn ra sau.

Bồn tắm được đổ đầy nước bỗng xao động, nước nóng tràn ra ngoài, hơi nước bốc lên khắp nhà tắm như một lớp sương mù, mông lung đến mức không chân thực.

Sở Minh đỡ eo Tống Thanh Hàn, nhổm một nửa người dậy, Tống Thanh Hàn cảm nhận được động tác của anh, có chút mất kiên nhẫn mà nhíu mày nhìn anh chằm chằm, đôi môi nhạt màu khẽ mím, đường cong từ xương quai hàm chạy xuống cổ đẹp đến kinh người.


Sở Minh như trầm mê, vươn tay ra vuốt ve mặt cậu, sau đó từ từ lướt xuống dưới.

Rõ ràng người uống rượu là Tống Thanh Hàn, nhưng người say lại giống như biến thành Sở Minh vậy.

Trên sàn đọng đầy nước, nhiệt độ nước đã giảm xuống, hơi nước cũng bắt đầu tan bớt.

Hai người làm loạn trong bồn tắm hồi lâu, Tống Thanh Hàn lại mới uống rượu, bị ngâm nước lạnh một hồi, không ngoài dự đoán... Sốt rồi.

Sở Minh thay bộ quần áo ướt sũng trên người Tống Thanh Hàn hai má đang đỏ rực, sau đó đổ đầy một chậu nước nóng ra lau người cho cậu một lượt, ngẩng đầu nhìn bình dịch truyền bên cạnh giường, có chút ảo não nhíu mày.

Anh sớm đã biết Tống Thanh Hàn say rồi, vậy mà còn cùng cậu làm loạn, Tống Thanh Hàn làm tới nông nỗi này, anh cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.


Nhớ đến dáng vẻ Quý Như Diên dí tay vào trán mắng anh thậm tệ, Sở Minh không nhịn được giơ tay lên day trán, sau đó ôm một bụng lo lắng nhìn Tống Thanh Hàn đang sốt cao trên giường.

Anh cúi người nhét chăn cho Tống Thanh Hàn, sau đó vuốt ve mặt cậu, nơi bị chạm vào nóng hổi, thậm chí còn che lấp luôn cái xúc cảm mềm mại, mịn màng.

Mắt Tống Thanh Hàn nhắm chặt, đôi môi khô hơi trắng bệch, không ngừng ho khẽ, tóc lại một lần nữa bị nhiễm hơi nước lạnh.

Sở Minh nhìn cậu, vừa tự trách vừa đau lòng, không ngừng dùng khăn khô lau mồ hôi cho cậu, bưng một cốc nước ấm qua, dùng tăm bông chấm vào nước, cẩn thận từng li từng tí chấm lên đôi môi khô của cậu.

Tống Thanh Hàn trong giấc ngủ nặng nề dường như cảm nhận được dòng nước lành lạnh này, đầu lưỡi đỏ mềm khẽ tách hai cánh môi, vươn ra ngoài, liếm từng chút một nước trên môi.


Sở Minh đối mặt với một Tống Thanh Hàn như vậy, sự kiên nhẫn gần như vô hạn.

Khi lưỡi Tống Thanh Hàn chuẩn bị rụt vào, lại dùng tăm bông nhúng nước, cẩn thận chấm lên môi cậu.

Hô hấp của Tống Thanh Hàn dần ổn định lại.

Sở Minh đặt cốc nước xuống, vươn tay ra thử nhiệt độ cơ thể cậu, lại nhìn lên bình dịch truyền trên đầu giường, nghiêng người hôn lên trán cậu.

Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc lại gần, lông mi Tống Thanh Hàn run run, ngủ càng sâu hơn.

Sở Minh lại gần dụi dụi mặt cậu, sau đó đứng dậy thay một bình thuốc khác, đắp kĩ chăn lại, bưng cốc nước kia đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có tiếng nước trong bình thuốc truyền nhỏ giọt xen lẫn với tiếng hô hấp đều đều, khe khẽ trong phòng.

Tống Thanh Hàn lần này vừa bị bệnh liền bệnh gần một tuần, cơ sốt khó khăn lắm mới lui đi, cả người gầy đi trông thấy.
Trận bệnh này của cậu làm người trong Sở gia rối loạn cả lên, nhất là Quý Như Diên, nếu như không phải Tống Thanh Hàn bệnh nặng không thể ra gió được thì bà đã đưa cậu về nhà chính dưỡng bệnh rồi.

Nhưng chỉ khi bệnh mới không thể đi đâu, bệnh vừa khỏi bà liền tới tận nhà, nhìn thấy Tống Thanh Hàn gầy hẳn một vòng, lập tức sốt ruột...

Là con trai ruột, Sở Minh một lần nữa phải chịu sự chỉ trích nặng nề từ mẹ ruột mình, mà vai chính của lần bệnh này, Tống Thanh Hàn, lại nhận được sự đãi ngộ nhẹ nhàng, dịu dàng như gió mùa xuân của Quý Như Diên.

Quý Như Diên nhìn khuôn mặt càng góc cạnh hơn sau khi gầy đi của cậu, không nói hai lời liền kéo cậu lên xe, đi về nhà, đồng thời gọi điện bảo nhà bếp chuẩn bị canh tẩm bổ cho cậu.

Tống Thanh Hàn có chút buồn cười, lại có chút cảm động để mặc bà kéo lên xe, về nhà chính Sở gia.
Cậu đi lâu như vậy, nhưng nhà chính Sở gia dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn vững vàng và nghiêm trang như trước.

Tống Thanh Hàn và Quý Như Diên vừa trò chuyện vừa đi vào phòng khách, Sở Chấn Dương sớm đã nhận được tin nhắn thì ngồi trên sô pha uống trà, thấy họ cùng nhau đi vào, nước trà vàng nhạt tạo thành một đường cong xinh đẹp đổ ra khay.

Ông mặt không biến sắc đặt bình trà xuống, dùng chiếc khăn nhỏ lau tay, trầm ổn, nghiêm nghị nói: "Về rồi hả."

Ông giả bộ rất hoàn hảo, nhưng Quý Như Diên vừa nhìn đã thấy ngay vết trà bị ông làm đổ, liếc mắt nhìn ông một cái rồi kéo Tống Thanh Hàn bước nhanh đến: "Còn ở đây giả bộ với tôi, vừa rồi khi nghe nói Hàn Hàn về tới, cũng không biết là ai ở đó...."

"Khụ khụ."

Sở Chấn Dương giơ tay che miệng ho khẽ hai tiếng, cắt ngang lời nói vạch trần của bạn đời nhà mình, "Trước mặt con trẻ mà nói bậy bạ gì đó."
Quý Như Diên ghét bỏ liếc ông một cái, sau đó kéo Tống Thanh Hàn ngồi xuống sô pha: "Mẹ đi xem xem canh hầm xong chưa, tủi thân Hàn Hàn ngồi đây nói chuyện với ông ba già đầu của con rồi một lúc."

Sở- già đầu- Chấn Dương: "...."

Tống Thanh Hàn cũng có chút bất lực mỉm cười, ngồi trên sô pha, cười híp mắt gọi Sở Chấn Dương một tiếng: "Ba."

Động tác đang cầm ấm trà lên của Sở Chấn Dương bỗng dừng lại, sau đó thản nhiên đáp lại: "Ừm."

Tống Thanh Hàn đã biết rõ tính khí của ông từ lâu, cũng không có cảm giác gì nhiều, tiện tay cầm hộp trà Sở Chấn Dương vừa đặt qua một bên lên.

Hương lá trà khô nồng nàn tỏa ra, Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng ngửi ngửi, để hộp trà nhỏ về lại vị trí ban đầu của nó.

"Thấy thế nào?"

Sở Chấn Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cậu, không nhịn được hỏi.
"Rất thơm ạ."

Tống Thanh Hàn thật thà mỉm cười trả lời.

Sở Chấn Dương sớm đã có dự liệu, không nặng không nhẹ hắng giọng một cái, sau đó cầm chiếc li nhỏ tinh xảo lên.

Ông im lặng, không phát ra chút âm thanh nào, đưa li trà đặt xuống trước mặt Tống Thanh Hàn: "Thử xem, này là đồ tốt đó."

Tống Thanh Hàn nghe lời bưng li trà lên uống một ngụm, vị trà hơi đắng lan ra trên đầu lưỡi, hậu vị có vị ngọt thanh nhè nhẹ.

"Ngon lắm ạ."

Sở Chấn Dương nghe câu nói giống như qua loa cho có của cậu liền rơi rào trầm tư, sau đó lại tự động viên bản thân gật đầu: "Ngon là được."

Trà này có quý giá hơn nữa, giá trị cuối cùng không phải chỉ để người ta khen một câu ngon hay sao?

Hai người ông nói gà bà nói vịt ngồi bàn về trà đạo, Quý Như Diên và Sở Minh vừa rồi cùng Tống Thanh Hàn đi vào nhìn hai người một cái, quay người qua, tự rót cho mình một li trà ngồi uống.
Tống Thanh Hàn về nhà chính Sở gia ở.

Thịt gầy bớt trong thời gian bị bệnh đã được Quý Như Diên tẩm bổ bằng một chén canh một ngày, trong thời gian chưa đến một tháng, mặt của cậu đã hồng hào hẳn lên, đến ngay cả số thịt mất đi cũng như đã quay trở về rồi vậy.

Quý Như Diên nhìn Tống Thanh Hàn được bà nuôi đến mặt mày hồng hào, nhìn thế nào cũng thấy tự hào, càng thêm đa dạng hóa đồ ăn nấu cho cậu.

Đầu bếp của Sở gia không phải là đầu bếp tầm thường, đồ ăn làm ra màu sắc, hương vị đa dạng, ngon không tả nổi.

Nhưng canh bổ có ngon thế nào đi chăng nữa, uống mãi cũng sẽ thấy không còn ngon nữa.

Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn nhíu mày như bị tra tấn ngồi uống phần canh bổ của ngày hôm nay, cố cúi đầu nhịn cười.

Tống Thanh Hàn uống cạn chén, nhíu mày cảm nhận hơi ấm trong dạ dày, trên mặt có chút không thoải mái.
Sở Minh đứng dậy vuốt ve mặt cậu: "Không muốn uống thì đừng uống, uống canh bổ nhiều cũng không tốt."

Tống Thanh Hàn cầm li nước lên uống một ngụm, cuối cùng cũng coi như đè xuống được cảm giác buồn nôn vừa rồi, mỉm cười nói: "Mấy ngày này mẹ hơi phấn khích quá thôi, đợi qua mấy ngày nữa là ổn rồi."

Sở Minh thở dài, thấp giọng "ừm" một tiếng.

Cùng lắm thì anh uống thay Tống Thanh Hàn là được.

Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ bất lực của anh, mang dép lông vào, hai ba bước đi đến bên anh, sau đó cúi người xuống, tươi cười gãi gãi cằm anh.

Sở Minh bị cậu gãi một hồi thì lông mày cũng giãn ra, thuận tay kéo cậu ngồi xuống.

Tống Thanh Hàn dựa vào vai anh nhắm mắt, sau đó không biết thế nào lại ngủ thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên cậu như vậy.

Dạo gần đây cậu hình như rất dễ mệt mỏi, có lúc đi trên cầu thang cũng cảm thấy mệt mệt, buồn ngủ, có những lúc đang trò chuyện với Sở Minh cũng dần dần không phát ra tiếng nữa, dựa vào người anh ngu thiếp đi.
Sở Minh lo lắng sức khỏe cậu có vấn đề gì đó, đặc biệt là sau khi bị một trận bệnh nặng, mà trước khi bị bệnh....

Anh không dám nghĩ đến hướng đó.

Sở Minh cẩn thận từng chút một bế Tống Thanh Hàn lên giường, nhìn cậu bình yên nằm ngủ, bụng lên xuống phập phồng, do dự đưa tay sờ, sau đó nhẹ nhàng nhét tay cậu vào trong chăn, cầm điện thoại lên gọi vào một dãy số.

"Alo?"

"Là bác sĩ Nhiễm sao?"

"Tôi là Sở Minh."

Ánh thấp giọng hàn huyên với bác sĩ Nhiễm vài câu, sau đó chuyển qua nói chuyện sức khỏe của Tống Thanh Hàn: "Ừm... Sức khỏe của Hàn Hàn gần đây có chút vấn đề."

"Buồn nôn, ngủ nhiều, rất dễ mệt mòi...." Sở Minh đem những hiểu hiện bất thường của Tống Thanh Hàn mà mình nhớ được kể chi tiết một lần, đổi lại là sự trầm mặc trong phút chốc từ đầu dây bên kia.
Anh cũng không quan tâm bác sĩ Nhiễm nghĩ như thế nào, đứng ở cửa nhìn Tống Thanh Hàn đang ngủ say: "Nếu như ngày mai bác sĩ có thời gian, có thể qua đây một chuyến được không?"

Bác sĩ Nhiễm nhớ lại bệnh trạng anh vừa mới nói, trong lòng đã chuẩn bị tâm lí.

Nghe giọng nói trầm thấp từ tính của anh, lại nghĩ đến thân phận của anh, lời chất vấn đã đến bên môi bỗng nghẹn lại.

Cô ho khẽ một tiếng, sau đó đáp lại một câu.

Sở Minh gọi điện cho cô, chắc là đã đoán ra điều gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc