KHÔNG CHĂM CHỈ ĐÓNG PHIM LÀ PHẢI VỀ NHÀ SINH CON

Chương 90: Họp mặt gia đình

Gia đình Sở Chấn Thăng tới chưa được bao lâu thì gia đình Sở Chấn Anh cũng tới.

Sở Chấn Anh có ngoại hình rất giống Sở Chấn Dương, nhưng khí chất trên người lại không hề giống.

Có lẽ bởi vì Sở Chấn Dương từ khi còn trẻ đã nắm quyền một tập đoàn khổng lồ như Sở thị nên trên người Sở Chấn Dương có một loại khí chất không giận tự uy, đứng cùng với Sở Minh, nhìn một cái liền biết ngay là cha con ruột.

Mà trên người Sở Chấn Anh là điệu bộ cà lơ phất phơ, mặt mày không thấy chút nghiêm túc nào, so với Sở Chấn Dương, Sở Chấn Dương càng giống anh lớn trong nhà hơn.

"Ôi."

Sở Chấn Anh vừa vào cửa liền cười híp mắt nhìn Quý Như Diên, nói: "Em dâu thứ cực khổ rồi."

Quý Như Diên cười nho nhã: "Anh cả tới rồi."

Vợ của Sở Chấn Anh nhìn Quý Như Diên, ánh mắt đánh giá bà từ trên xuống dưới, sau đó kéo con trai nhà mình từ sau lưng Sở Chấn Anh ra: "Hoành Hoành, mau lại đây chào hỏi."

Sở Hoành là một thanh niên trông vô cùng thư sinh, mặc một bộ tây trang màu trắng, đeo một chiếc kính không gọng, trông vô cùng trí thức, nho nhã.

Anh bị Tô Uyển Quân kéo ra từ sau lưng Sở Chấn Anh, đẩy gọng kính, cười thân thiện: "Thím hai năm mới vui vẻ."

Trên mặt Quý Như Diên vẫn là nụ cười nho nhã, không nhìn ra cảm xúc của bà đối với đứa cháu trai này.

Bà lấy trong túi ra một bao lì xì giống hết cái lúc trước đưa cho Sở Tinh, đưa đến trước mặt Sở Hoành: "Nghe nói Hoành Hoành năm nay tốt nghiệp tiến sĩ, thật sự quá xuất sắc."

Sở Hoành có chút ngại ngùng nhận lấy bao lì xì Quý Như Diên đưa, căng thẳng đẩy mắt kính.

"Hàn Hàn, mau tới đây."

Quý Như Diên vẫy tay kêu Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn nhai vội viên kẹo đã tan gần hết, nghe lời Quý Như Diên đi qua.

Sở Minh có chút nghi hoặc nhướng mày, cũng bước theo sau.

"Đây là bác cả của con."

Quý Như Diên chỉ về phía Sở Chấn Anh, tỉ mỉ giới thiệu: "Đây là bác gái cả, đây là em họ Sở Hoành của con."

(Ở đây tác giả ghi em họ thật nha quý vị, mặc dù là con của bác cả, bên đó hình như tính theo tuổi để chia anh em chứ không chia theo vai vế như mình.)

"Chào bác cả, chào bác gái."

Tống Thanh Hàn lễ phép gọi một tiếng.

Ánh mắt Sở Chấn Anh lướt qua Tống Thanh Hàn, nở một nụ cười phớt đời: "Ừ ừ ừ, năm mới vui vẻ."

Ông đưa tay lục trong túi, lấy ra một bao lì xì lớn, nhét vào tay Tống Thanh Hàn: "Bác cả cũng không có gì nhiều, chỉ có thứ tầm thường này thôi, con cầm lấy đi."

"Cảm ơn bác cả."

Tống Thanh Hàn sắc mặt bình tĩnh, nhận lấy bao lì xì rồi lại lấy từ trong túi ra một bao lì xì, đưa cho Sở Hoành: "Em họ Sở Hoành, năm mới vui vẻ."

Sở Hoành lúc ở nhà đã từng nghe cha mẹ nói, anh họ Sở Minh không gì là không biết của mình đang yêu một người đàn ông, nhưng khi họp mặt gia đình lại nhìn thấy một "chàng dâu" đứng trước mặt mình, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này không thể nào tiếp nhận trong nháy mắt được.

"Ây.... Ừm, anh.... Anh Hàn."

Sở Hoành cười, giơ tay cầm lấy bao lì xì.

Tô Uyển Quân đứng nhìn, trên mặt là nụ cười nhiệt tình, kéo Tống Thanh Hàn qua khen lấy khen để, gần như không do dự nhét một bao lì xì vào tay Tống Thanh Hàn.

"Cảm ơn bác gái."

Tống Thanh Hàn cười cong cong đôi mắt, trông vô cùng tuấn mĩ, khí chất cao quý.

Tô Uyển Quân cười híp mắt nhìn cậu, mãi đến khi Quý Như Diên lên tiếng, bà mới dời ánh mắt đi, quay sang nhìn Quý Như Diên.

"Anh cả và chị dâu mau vào ngồi đi, đợi Trường Bình tới rồi chúng ta dùng bữa."

Quý Như Diên nói với Tô Uyển Quân, dắt mọi người tiến vào phòng khách.

Sở Minh đứng sau lưng, đưa tay sờ cổ Tống Thanh Hàn, thấy làn da trơn bóng hơi nhiễm lạnh, nhíu mày: "Lạnh không?"

Chỉ mới đứng ngoài cửa vài phút thôi mà.

Tống Thanh Hàn lắc đầu, mắt ngập nước long lanh: "Không sao."

Lòng bàn tay khô ráo, ấm áp của Sở Minh xoa xoa lên cổ Tống Thanh Hàn, đến khi làn da cuối cùng cũng ấm trở lại, anh mới buông tay, kéo Tống Thanh Hàn vào phòng khách.

Quản gia nhìn hai chủ nhân nhỏ dính lấy nhau, lắc đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười vui mừng.

Ông ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài, gọi hết những người làm đang bận rộn quét tuyết bên ngoài lại.

Buổi họp mặt gia đình mỗi năm một lần này là quy tắc đã bắt đầu từ khi nhà họ Sở lập gia. Mặc dù truyền đến ngày nay thì có thay đổi đôi chút, nhưng người nhà họ Sở vẫn luôn ăn ý mà giữ gìn quy tắc này.

Sở Chấn Anh ngồi xuống, kéo Sở Chấn Thăng qua nói chuyện, Sở Chấn Dương ngồi một bên nghe anh cả và chú ba nói chuyện, ung dung uống trà.

Tính cách Sở Chấn Thăng không trưởng thành như Sở Chấn Dương, cũng không cà lơ phất phơ như Sở Chấn Anh, ông vô cùng kính trọng hai người anh này, khi nói chuyện với Sở Chấn Dương thì bảo gì nghe nấy.

Quý Như Diên giao hết công việc chuẩn bị buổi họp mặt này cho Tống Thanh Hàn, cậu ngồi một bên nghe báo cáo của quản gia, thỉnh thoảng còn giao vài nhiệm vụ.

Quản gia nghiêm túc đứng nghe, dáng vẻ kính cẩn này rõ ràng như đang nói với tất cả mọi người.... Tống Thanh Hàn đã được người nhà họ Sở đường đường chính chính thừa nhận, bây giờ chính là bạn đời của gia chủ Sở gia.

Tô Uyển Quân ngồi cùng Quý Như Diên, ánh mắt đồng thời hướng về phía Tống Thanh Hàn, nụ cười vô cùng nhiệt tình.

Quý Như Diên nhìn biểu hiện của bà, đẩy li trà đến trước mặt bà: "Tuyết năm nay rơi nhiều hơn năm ngoái."

"Còn phải nói sao."

Tô Uyển Quân hoàn hồn lại, cười đáp: "Năm nay cũng lạnh hơn năm ngoái nhiều."

Bà nhìn quanh phòng khách một vòng: "Sao em dâu còn chưa tới vậy?"

Quý Như Diên lắc đầu: "Chấn Thăng nói thím ấy đột nhiên có chuyện gì đó, tới trễ."

"Hửm?"

"Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả họp mặt gia đình?"

Tô Uyển Quân bật cười, nhét một quả nho vào miệng.

Phải biết rằng họp mặt gia đình nhà họ Sở không phải chỉ là một buổi họp mặt bình thường, mà còn là ngày chia hoa hồng trong một năm của tập đoàn Sở thị.

Mặc dù nói là tới trễ cũng không có cản trở gì, nhưng thái độ cũng cần phải có, đúng không?

Ánh mắt Tô Uyển Quân lướt qua Sở Minh, cúi đầu cầm một miếng dưa hồng.

Bà biết rõ, đứa cháu này, thủ đoạn rất lợi hại.

Quý Như Diên ngược lại thì cười dịu dàng, nho nhã: "Là người ai chẳng có chuyện gấp, cũng không biết em dâu đã xử lý xong chưa."

Tô Uyển Quân thấy bà cười, cũng nhẹ nhàng cười theo.

Cuối cùng chuyện buổi họp mặt cũng làm xong, Tống Thanh Hàn bàn giao một cách rõ ràng những chuyện tiếp theo cho quản gia, vừa đi được hai bước liền nhìn thấy Sở Hoành đang bước đến.

"Anh Hàn."

Khí chất của Sở Hoành rất thư sinh, mặc một bộ tây trang trắng trông càng trí thức hơn, "Em nghe nói anh tốt nghiệp đại học thủ đô đúng không?"

Tống Thanh Hàn sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu.

"Wow... Thời em học đại học có nghe qua chuyện của anh."

Sở Hoành cười, "Giáo viên hướng dẫn của em rất thích anh, khi hướng dẫn bọn em rất hay nhắc đến anh."

"Là giáo sư Cung hả?"

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Đúng, ông ấy là giáo viên hướng dẫn tiến sĩ của em."

Sở Hoành gật đầu: "Ông ấy nói anh là đệ tử mà ông hài lòng nhất, thường xuyên nói anh không đi tiếp con đường nghiên cứu vật lí quả là một tổn thất đối với ngành vật lí."

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Giáo sư Cung nói quá rồi."

Nghĩ đến người bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều đối xử vô cùng tốt với mình, tim Tống Thanh Hàn chợt ấm áp, cười: "Giáo sư Cung dạo này có khỏe không?"

Sở Hoành: "Giáo sư Cung rất khỏe, gần đây còn đi tham gia hội thảo học thuật quốc gia ngành vật lí...."

Đã qua lâu như vậy rồi nhưng những thứ Tống Thanh Hàn học thời đại học vẫn chưa bị quên lãng, Sở Hoành thỉnh thoảng lại nói vài từ chuyên ngành, cậu gần như không gặp bất cứ trở ngại nào mà đáp lại.

Hai người trò chuyện một lúc, Sở Hoành mới biết tại sao thầy giáo của mình lại yêu thích Tống Thanh Hàn đến vậy.

Nghiên cứu của Tống Thanh Hàn trên phương diện học thuật không sâu sắc bằng anh, nhưng mức độ nhạy bén trong tư duy lại cao hơn nhiều.

Đến ngay cả Sở Hoành cũng cảm thấy tiếc nuối vì cậu không tiếp tục nghiên cứu vật lý.

Nếu như Tống Thanh Hàn tiếp tục nghiên cứu, hai người chắc chắn sẽ trở thành đôi bạn rất thân.

"Em có thể hỏi một chút tại sao anh lại từ bỏ việc nghiên cứu vật lí không?"

Sở Hoành đẩy mắt kính, có chút không cam tâm hỏi.

Nụ cười của Tống Thanh Hàn chợt lạnh đi, giống như đang nghĩ đến gì đó, nhưng rất nhanh lại che giấu đi.

Cậu lắc đầu, cười nói: "Bởi vì không có tiền."

Tiến hành những nghiên cứu chuyên sâu về vật lí cần rất nhiều những thiết bị đắt đỏ, mà với hoàn cảnh đến cả học phí cũng phải tự nai lưng đi kiếm tiền của Tống Thanh Hàn lúc bấy giờ, tiếp tục nghiên cứu vật lí là chuyện hoàn toàn không thể.

Hơn nữa.... Lĩnh vực cậu thật sự hứng thú không phải là vật lí, nộp hồ sơ thi ngành vật lí đại học thủ đô cũng chẳng qua là vì ước mơ của bà ngoại mà thôi.

Hồi ức của cậu về hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời không hề tốt đẹp, duy chỉ có bà ngoại hiền từ là ánh sáng duy nhất trong đời cậu.

Sở Hoành kinh ngạc nhìn cậu, cứ cảm thấy như mình đã nói ra điều gì đó không nên nói, có chút do dự đứng tại chỗ.

Sở Minh liếc qua biểu cảm trên mặt Tống Thanh Hàn, ánh mắt tối lại, bước qua người Sở Tinh đang chặn anh lại nói chuyện, bước đến.

"..... Anh họ."

Sở Hoành có chút căng thẳng gọi Sở Minh một tiếng.

Sở Minh có thể nói là ác mộng của tất cả con cháu đời này nhà họ Sở.

Anh từ nhỏ đã xuất sắc đến mức làm người ta ganh tị.

Sở Hoành cũng thường xuyên bị cha mẹ đem ra so sánh với Sở Minh.

Người anh họ này của anh, tuổi còn trẻ đã nắm quyền tập đoàn Sở thị, lại không hề khiến tập đoàn sụp đổ như trong tưởng tượng của mấy người họ nhánh bọn họ, ngược lại còn khiến Sở thị phát triển lên một tầng cao mới, giúp tập đoàn Sở thị ngày càng lớn mạnh.

Vài năm trước anh hình như đã xảy ra chuyện gì đó, rất nhiều chuyện đều chuyển qua cho bác hai làm chủ, còn dẫn đến sự biến động trong nội bộ Sở gia.

Nhưng ba năm trước anh đột nhiên trở lại, lại lẳng lặng tiếp nhận lại tập đoàn Sở thị.

Anh biến mất rồi lại xuất hiện, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều duy nhất thay đổi có lẽ là.... Anh hình như yêu một người đàn ông.

Sở Hoành vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể khiến anh họ của mình nguyện trao hết con tim, thậm chí còn nhận được sự yêu mến của bác hai.

Sở Minh chưa bao giờ giấu giếm sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho Tống Thanh Hàn. Sở Hoành lên mạng tìm kiếm người tên Tống Thanh Hàn này.... Mặc dù ngoại hình khá ổn, diễn xuất cũng rất hay, nhưng nếu chỉ như vậy thì sao lại khiến anh họ của mình trao hết con tim được chứ?

Mãi đến khi anh được gặp trực tiếp Tống Thanh Hàn.

Rất khó để nói Tống Thanh Hàn là người như thế nào.

Cảm giác đầu tiên của Sở Hoành khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn chính là tỏa sáng, cảm giác thứ hai là bí ẩn.

Ánh mắt của cậu vừa trong vừa sáng, đẹp như mưa bụi trong thung lũng, mát trong, sạch sẽ và đẹp đẽ, tỏa sáng đến mức giống như pha lê, mã não vậy.

Nhưng khi nhìn thêm lần nữa, Sở Hoành lại phát hiện, cậu không tỏa sáng trời sinh, mà tựa như đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng nhìn thấu được rất nhiều chuyện nên cả người mới toát lên vẻ tự tin, khi mỉm cười lại tỏa ra một sức cuốn hút lạ thường.

"Đang nói gì đó?"

Sở Minh bước đến, cúi đầu hỏi một câu.

"Không có gì."

Tống Thanh Hàn đã sớm bình thường trở lại, mỉm cười, lắc đầu: "Chỉ là nói với em họ Sở Hoành vài chuyện thời đại học thôi."

Sở Minh nhìn Sở Hoành một cái, Sở Hoành vội vàng gật đầu.

Sở Hoành phát hiện, sau khi anh họ nhà mình bước đến, sự lạnh lùng ẩn giấu trên người Tống Thanh Hàn gần như biến mất, cả khuôn mặt ngập tràn vui vẻ.

Mà anh họ nhà mình, ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Hàn lại tràn đầy nét dịu dàng.

Một cảm giác nghèn nghẹn đột nhiên dâng lên trong lòng anh.

Cảm giác giống như con chó Alaska nhà anh nuôi mỗi khi ăn cơm bị nghẹn vậy.

Sở Hoành vội vàng nói vài câu rồi liền tìm một cái cớ rời đi.

"Anh dọa cậu ấy rồi."

Tống Thanh Hàn chém đinh chặt sắt nói, giọng nói trong trẻo như làn nước suối mang theo ý cười.

"Làm gì có chuyện đó."

Sở đại cẩu kiên quyết phủ nhận.

Hai người đứng bên này nói chuyện, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Quý Như Diên nhấc máy nghe một lúc, nhướng mày, quay qua nhìn Tống Thanh Hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc