KHÔNG CHĂM CHỈ ĐÓNG PHIM LÀ PHẢI VỀ NHÀ SINH CON

Chương 153: Đầy tháng

Sở Thần được bà vú ôm trong tay ở kế bên như cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, nhúc nhích trong lòng bà vú, sau đó liền cất giọng bắt đầu khóc, khuôn mặt nhỏ non mềm nhăn nhúm lại, ngóc cổ hướng về phía Tống Thanh Hàn.

Bà vú đang ôm Sở Thần hơi hốt hoảng, vội vàng vỗ vỗ lưng bé, nhỏ giọng dỗ dành.

Nhưng Tiểu Sở Thần bình thường chỉ biết mỗi ăn và ngủ, dường như không tranh với đời lại không hiểu được sự vỗ về của bà, sau khi gào khóc một trận, miệng liền mếu máo, tủi thân mở to mắt, khóe mắt còn vương lệ, hàng lông mi dài dài bị nước mắt thấm ướt, trông vừa buồn cười, vừa đáng thương.

Trong tay Tống Thanh Hàn đã ôm một bé, thấy vậy liền đi đến dùng tay chọt chọt lên khuôn mặt bụ bẫm, non mềm, trắng nõn của Tiểu Sở Thần.


Tiểu Sở Thần há miệng ra, khóe mắt còn vương lệ, lại bật tiếng cười vang.

Khi Sở Minh đi đến liền nhìn thấy cảnh Tống Thanh Hàn một tay bế con gái, một tay chọc con trai.

Anh đứng ở cửa một lúc, sau đó liền đẩy cánh cửa mới mở một nửa, đi vào.

"Sở tiên sinh."

Hai bà vú lại lần nữa căng thẳng, hết sức lo sợ gọi một tiếng.

Sở Minh gật đầu với họ rồi đi về phía Tống Thanh Hàn.

"Anh nhìn Thần Thần đi," Tống Thanh Hàn không quay đầu lại, ngón tay chọt chọt lên má Tiểu Sở Thần, khiến cho Tiểu Sở Thần phải giơ bàn tay bé xíu, bụ bẫm của mình lên khua khua trong không khí, "Khá giống anh đó."

Tiểu Tống Giác nằm trong lòng ba, mặt mày ngơ ngác ngậm tay trong miệng.

Sở Minh bước đến lấy tay bé ra khỏi miệng, sau đó quay đầu nhìn qua con trai ngốc đang bị Tống Thanh Hàn chọt chọt mặt, không hề phủ nhận câu nhận xét "'khá giống" của Tống Thanh Hàn.


Anh đón lấy Sở Thần từ tay bà vú, Tống Thanh Hàn liền thuận thế thu tay về.

Hai bà vú đứng một bên, cúi đầu thật thấp xuống.

"Oa um---" Tiểu Tống Giác nằm trong lòng Tống Thanh Hàn đột nhiên phát ra một âm thanh non nớt, sau đó xoay đầu qua "nhìn" em trai mình.

Trẻ con mới chào đời thật ra không nhìn thấy rõ đồ vật, nhưng có lẽ là do mùi, Tiểu Sở Thần và Tiểu Tống Giác có thể phân biệt rõ ràng mùi của Tống Thanh Hàn và Sở Minh, nên thân thiết với hai người hơn những người khác.

Khi bà vú trông chúng, chúng cũng rất ngoan, nhưng lại không quá theo hai người, ngược lại, khi Tống Thanh Hàn và Sở Minh đến chơi đùa với chúng, chúng trông hưng phấn hơn hẳn.

Nghe thấy giọng con gái nhỏ, Sở đại tổng tài liền tan chảy con tim, sau đó vừa ôm con trai nhỏ trong tay, vừa cúi người xuống, dụi dụi má vào mặt con gái.


Tiểu Tống Giác nghiêng đầu qua, phun lên mặt anh một ngụm nước miếng.

Tống Thanh Hàn cố nhịn cười.

Sở Minh: "..."

Anh nhìn Tống Thanh Hàn mặt mày tươi cười đứng kế bên, chân mày khẽ nhếch, liền thuận theo tư thế hiện tại của họ, trực tiếp sáp người qua, chùi hết ngụm nước miếng mà Tiểu Tống Giác vừa phun qua đó.

Tống Thanh Hàn ghét bỏ nghiêng đầu tránh né.

Tiểu Sở Thần thoải mái nằm trong lòng ba, ngốc nghếch, đáng yêu "nhìn" hai ba của mình đùa giỡn, lẳng lặng phun bóng nước.

Hai bà vú đầu không thể cúi thấp hơn nữa, mím chặt môi đứng một góc.

Trẻ con mới ra đời mỗi ngày sẽ mỗi khác, sau khi đầy tháng thì có thể nhìn ra diện mạo chung chung của hai bé con. Tống Giác mặc dù ra đời sớm hơn Sở Thần một chút, nhưng có thể là vì khi uống sữa bị Sở tiểu bá vương tranh giành, nên so với em trai bé thì trông bé nhỏ hơn một chút, khuôn mặt cũng giống Tống Thanh Hàn nhiều hơn.
Mà Sở Thần thì trông to khỏe hơn một chút, bình thường không ăn thì ngủ, chỉ có lúc Tống Thanh Hàn hoặc Sở Minh đến chơi với bé, bé mới hưng phấn "chơi" với hai người.

Hai bé rất giống nhau, vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay là song sinh, nhưng khi phân tích thật kĩ, vẫn nhìn ra được những chi tiết khác nhau.

Tiệc đây tháng của hai bé con được tổ chức rất lớn, những người nhận được thiệp mời, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, sau khi xác nhận đây chính xác là tin tức được chính Sở Gia gửi tới, đều lập tức hoang mang.

Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, Sở Minh vẫn chưa kết hôn mà?

Sao lại có con rồi?

Hơn nữa, cái tên này....

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại hành động của Sở Minh ở buổi tiệc sinh nhật đó, tâm tư vốn còn cố đè nén, lúc này cũng coi như triệt để dập tắt.
Nhìn động thái của Sở Minh, e là đã nhận định người đàn ông đó rồi.

Vốn dĩ còn muốn dùng câu nói duy trì nòi giống để xem xem có thể đả thông tư tưởng của Sở gia được không, nhưng bây giờ con nhà người ta cũng đầy tháng rồi, bọn họ mà còn tính toán tiếp nữa, chỉ sợ sẽ làm cho Sở gia bất mãn.

Nhưng Sở Minh quả là si tình, lại vì một người đàn ông mà đi tìm người mang thai hộ?

Còn tìm luôn một người mang thai hộ cho tiểu minh tinh kia.

Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, sau khi nhận được thiệp mời, đều sửa soạn thật trang trọng, đem theo bao lì xì và một số đồ chơi thích hợp với trẻ nhỏ, đến tham gia tiệc đầy tháng Sở gia tổ chức.

Trẻ con vừa đầy tháng, theo lí thuyết thì có thể mang ra ngoài hóng gió rồi, nhưng bởi vì người trong bữa tiệc quá nhiều, mà hai bé con lại còn nhỏ, sức đề kháng còn yếu, nên chỉ lúc vào ban đầu Sở Minh và Tống Thanh Hàn bế hai bé ra cho khách mời nhìn thử, sau đó liền để hai bà vú bế bé con về phòng.
Nhưng chỉ xuất hiện một khoảnh khắc đó thôi, Sở Thần và Tống Giác đã được rất nhiều người biết đến.

Điều quan trọng không phải là chúng xuất hiện ở bữa tiệc bao lâu, mà là cha của chúng là ai, người đang bế chúng là ai.

Trong bữa tiệc, Quý Như Diên và Sở Chấn Dương hào phóng cho cháu trai, cháu gái của mình mỗi bé một miếng ngọc bội được làm từ ngọc chất liệu cực kì tốt, một long một phụng, đặt vào trong tã quấn của hai đứa, kích thước vừa vặn để hai đứa nắm trong tay.

Em bé nhỏ nhỏ, trắng trẻo, non mềm cầm miếng ngọc bội xanh ngọc bích trong tay, hai mắt khẽ nhắm, trông vừa nhỏ vừa mềm, ngoan ngoãn làm người ta yêu thích.

Quý Như Diên giơ một ngón tay ra để Tiểu Tống Giác nắm lấy, sau đó từ từ nhở một nụ cười thư thái.

Sau khi biết Sở Minh và Tống Thanh Hàn ở bên nhau, bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng hai người sẽ không có con, hai bé con này đến cũng coi như vượt ngoài mong đợi.
Đặt tay lên tim tự hỏi lòng, nếu như bà là một người đàn ông, nếu không phải vì quá yêu một người đàn ông khác, bà căn bản sẽ không lựa chọn sinh con cho người đàn ông đó.

Bà quay đầu nhìn Sở Minh và Tống Thanh Hàn đứng bên cạnh, giơ tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ Sở Thần, nói với hai bà vú: "Đưa hai đứa Thần Thần về phòng nghỉ ngơi đi."

Bà quay người lại, kéo tay Tống Thanh Hàn qua nói vài câu, thái độ thân thiết vừa nhìn là rõ.

Chuyện Sở gia làm tiệc đầy tháng nhanh chóng bị truyền ra ngoài, không ít phóng viên lén nghe ngóng tin tức.

Đáng tiếc những người nhận được thiệp mời từ Sở gia, đều là những người có quan hệ không tệ với họ, trước khi Sở gia lên tiếng, phóng viên căn bản không có cách nào moi được tin tức gì từ miệng của những người đó.

Hơn nữa, thân phận của Sở gia còn bày ra đó, phóng viên ban đầu còn nhiệt huyết dâng trào, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cũng lặng lẽ thu lại đôi tay đang dự tính moi chuyện này ra.
Nhưng tin tức đã truyền đi rồi, không ít người cũng biết Sở tiên sinh đã có con rồi, thậm chí hai đứa bé còn đầy tháng rồi-- Những "fan cp" ship cp đến mức mê muội khi nghe thấy tin tức này đều không khỏi sững người, đường liếm trên môi phút chốc biến thành mảnh thủy tinh.

????

Có con rồi?!

Vò vò đầu.

Vốn dĩ sự biến mất của Tống Thanh Hàn sau buổi lễ trao giải Oscar đã làm fan rất buồn rồi, kết quả bây giờ ngoại trừ việc quản lý của cậu mỗi thàng đều sẽ nói một câu quen thuộc "cậu ấy rất khỏe" ra thì chẳng còn tin tức gì khác cả, mà người đàn ông cùng cậu tham gia Oscar, người cầm biểu ngữ đứng bên ngoài ủng hộ cậu, lại có con của mình rồi.

Mặc dù lí trí nói với bọn họ rằng có lẽ hai người chỉ là quan hệ bạn bè thôi, nhưng mà...

Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, các Tiểu Hàn Giả vẫn vào weibo của Sở Minh, để lại những lời chúc phúc cho cả Sở Minh và hai con của anh.
Suy cho cùng thì chính miệng Hàn Hàn đã từng nói, anh là một người rất quan trọng đối với cậu.

Sau khi Oscar kết thúc, Tống Thanh Hàn đã biến mất khoảng bảy, tám tháng rồi.

Giới giải trí trước nay đều thay đổi không ngừng, việc biến mất một mạch bảy, tám tháng đối với một người nghệ sĩ mà nói, thật ra vô cùng chí mạng.

Cũng may Tống Thanh Hàn trước nay đều không dựa vào việc hoạt động thường xuyên để duy trì danh tiếng, địa vị của cậu được xây dựng bằng chính thực lực của mình, nên mấy tháng gần đây dù tin tức về cậu không được bao nhiêu, cũng không hoạt động, lượng fan giảm đi lại không nhiều, những người thoát fan đa số là fan nhan sắc hoặc đơn thuần là vì cậu nổi tiếng nên mới theo dõi.

Những fan chân chính thích kĩ năng diễn xuất của cậu, thích phim mà cậu đóng đều vẫn đang tiếp tục chờ đợi cậu.
Sau khi chúc phúc Sở Minh, các Tiểu Hàn Giả lại quay đầu vào weibo của Tống Thanh Hàn, bình luận dưới bài weibo mới nhất trong tài khoản đã lâu rồi không đăng thêm gì mới của cậu, kể rằng bản thân mình hôm nay đã làm gì, đã gặp những chuyền gì thú vị...

Tống Thanh Hàn ngồi trên giường đọc từng bình luận trên weibo của mình, lời chúc của các Tiểu Hàn Giả sau khi cậu nhận Oscar, nỗi nhớ nhung sau khi cậu biến mất, và cả sự phiền muộn khi hỏi tại sao vẫn chưa công chiếu tại Trung Quốc.

Đúng vậy, khi đưa đi xét duyệt thì gặp phải một vài phiền phức.

Có lẽ vì nó đề cập đến một số vấn đề khá nhạy cảm thời dân quốc, thêm vào đó là yêu tố tình yêu đồng giới trong đó, nên cục điện ảnh liền thuận tay đè ép nó xuống, thời gian công chiếu bị kéo dài vô hạn.
"Đang xem gì đó?"

Sở Minh đi xem thử tình hình ngủ của hai bé con ở phòng trẻ con sát vách, khi quay lại liền thấy Tống Thanh Hàn dựa vào đầu giường, cầm điện thoại, không biết đang xem gì.

"Không..." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Chỉ đang đọc bình luận của fan thôi."

Sở Minh đi đến, chui vào chăn rồi giơ tay ôm Tống Thanh Hàn vào lòng, rủ mắt nhìn xuống màn hình điện thoại trong tay cậu: "Fan của em rất nhớ em đó."

"Đợi sức khỏe ổn định lại, em có thể tiếp tục đi đóng phim rồi."

Sở Minh hôn lên khóe môi Tống Thanh Hàn, "Đến lúc đó anh đưa Thần Thần và Tiểu Ngọc Nhi cùng đến xem em quay phim như thế nào."

(Chữ Giác trong tên của Tống Giác có bộ ngọc nên chắc Ngọc Nhi là biệt danh của bé.)

Tống Thanh Hàn bật cười: "Thần Thần và Tiểu Ngọc Nhi có hiểu gì đâu mà anh mang hai đứa đến phim trường."
Sở đại cẩu lý lẽ chính đáng nói: "Ba của chúng đến lúc đó mỗi ngày đều không về nhà, là cha của hai đứa nhỏ, anh mang chúng đến tìm ba thì có gì là sai."

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày.

"Còn nữa..." Sở Minh giơ tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Tống Thanh Hàn, chỉ vào một bình luận trên đó: "Kiểm duyệt của sắp thông qua rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem một lần nữa đi."

Tống Thanh Hàn ngây người, sau đó gật gật đầu, mỉm cười: "Được."

Bình luận

Truyện đang đọc