KHÔNG CHĂM CHỈ ĐÓNG PHIM LÀ PHẢI VỀ NHÀ SINH CON

Lâm Vân lau sạch phấn cuối cùng trên mặt Tống Thanh Hàn, sau đó vạch tìm một tấm mặt nạ, đắp lên mặt Tống Thanh Hàn: "Nghe nói hôm nay đoàn phim ăn cơm với nhà đầu tư, loại bữa tiệc này...... Anh cũng thông minh một chút."

Ngữ điệu của cô vừa nhẹ vừa nhanh, thừa dịp cúi đầu đắp mặt nạ cho Tống Thanh Hàn ghé vào tai cậu nói nhanh, sau đó đứng thẳng dậy, lấy khăn tay xoa xoa dưỡng chất dính vào tay.

Tống Thanh Hàn bị đắp mặt nạ, khó nói chuyện, đành hàm hồ lên tiếng: "À...... Cám ơn chị Vân."

Động tác trên tay Lâm Vân ngừng một chút, sau đó cúi đầu cười cười: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, chờ sau này anh nổi tiếng, đừng quên mời tôi ăn một bữa là được rồi."

Tống Thanh Hàn mở mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Vân, sau đó cong môi, đáy mắt trong suốt nổi lên một chút gợn sóng. Đôi mắt cậu lóe lên anh sáng: "Tôi đương nhiên sẽ không quên chị Vân."

Lâm Vân liếc mắt một cái, nghiêng đầu, cũng cười.

Cô quả nhiên không nhìn lầm, Tống Thanh Hàn người này, quả thật hiểu chuyện.

Mặt nạ không thể đắp quá lâu, Lâm Vân ngồi bên canh thời gian, đợi qua mười lăm phút cô gỡ mặt nạ trên mặt Tống Thanh Hàn xuống.

Tống Thanh Hàn đứng lên rửa mặt, bọt nước thật nhỏ từ cằm chảy xuống cần cổ tinh tế, chảy vào cổ áo, tạo nên một vệt khiến người say sưa.

Dù Lâm Vân gặp nhiều người đẹp, cũng không khỏi chớp mắt, không được tự nhiên thu hồi ánh mắt, cầm lấy túi trên bàn ra ngoài cửa: "Tôi đi trước, cậu cẩn thận một chút."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, nhìn Lâm Vân rời khỏi, cũng rời phòng trang điểm, đi tới chỗ mọi người.

Hàn Nghị đổi phong cách chủ nghĩa tiên phong đi, hiếm thấy mặc vào một bộ âu phục đứng đắn, chỉnh cổ áo đứng ở cửa.

Tống Thanh Hàn đi qua, mỉm cười chào đạo diễn.

Hàn Nghị thấy Tống Thanh Hàn lại đây, buông tay xuống, cao thấp đánh giá liếc mắt Tống Thanh Hàn một cái, hiếm thấy khen một tiếng: "Rất có tinh thần."

Tống Thanh Hàn hé miệng cười cười, có vẻ hơi ngại ngùng, làm sao có chỗ nào tương tự với thiếu gia xa cách ở trong phim chứ?

Nhập vai mau, thoái vai cũng mau. Hàn Nghị lúc sau thật ra cũng thưởng thức Tống Thanh Hàn. Nếu trước kia cậu xuất hiện sớm, thành tựu hiện tại tuyệt không chỉ là tình trạng này mà thôi.

Cũng không biết đạo diễn trước kia nghĩ như thế nào, chẳng lẽ không phát hiện diễn xuất của Tống Thanh Hàn à?

Chẳng qua trong lòng Hàn Nghị kỳ thật cũng hiểu được, một nghệ sĩ không có hậu trường, cho dù xuất sắc thì sao, trong giới này, rốt cuộc vẫn là tư bản chiếm lĩnh.

Bình tĩnh xem xét, nếu Tống Thanh Hàn không phải nghệ sĩ dưới tay Trần An, không phải Tinh Hải ra mặt ám chỉ, ông chỉ sợ cũng căn bản sẽ không lựa chọn Tống Thanh Hàn diễn Phương Du.

Nói đến đây, giới giải trí nhìn qua phồn hoa mộng ảo, nội bộ lại cũng chỉ đến thế.

Tống Thanh Hàn bị ông nhìn hơi không được tự nhiên, rũ mắt cười cười, hơi nghiêng người, tránh được ánh mắt của Hàn Nghị.

Hàn Nghị phục hồi tinh thần lại từ suy nghĩ của mình, trên mặt không có một chút khác thường chuyển đề tài, mở miệng nói như nói chuyện nhà: "Gần đây trạng thái của cậu không tồi, chẳng qua có đôi khi." Hàn Nghị trầm ngâm một chút, "Khi cậu diễn với Trần Gia Minh, hơi gồng mình."

"Cái gì cũng tranh thứ nhất cũng không phải một thói quen tốt." Hàn Nghị nói thấm thía, "Cố gắng phân tích vai diễn đương nhiên tốt, nhưng quan trọng hơn, là dung nhập vào vai diễn."

Đồng tử Tống Thanh Hàn hơi co lại, cúi đầu nghĩ nghĩ. Khi cậu ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra hào quang: "...... Cám ơn đạo diễn chỉ điểm."

Hàn Nghị lắc lắc đầu: "Không phải chỉ điểm, cho dù tôi không nói, chính cậu cũng có thể phát hiện."

Ông nói ra, chẳng qua là một phần tư tâm muốn quay điện ảnh càng hoàn mỹ mà thôi, đảm đương không nổi tiếng cảm ơn của Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cười cười, vẫn ghi tạc trong lòng phần nhân tình này của Hàn Nghị. Cẩn thận ngẫm lại, lúc trước quả thật cậu gắng sức diễn "Phương Du", nhìn giống như rất sống động, bừng tỉnh một thân, nhưng là trong mắt của đạo diễn kinh nghiệm dày dặn như Hàn Nghị, dấu vết diễn còn có chút rõ ràng. Tuy rằng cậu diễn được đặc thù của nhân vật, nhưng xem toàn cảnh, lại quá đột ngột. 

Điểm đột ngột ấy người xem nhìn không ra, nhưng Tống Thanh Hàn lại qua không được cái cửa trước mắt.

Vẫn là hơi...... Chỉ vì cái trước mắt.

Tuy rằng biết cần từng bước một làm đến nơi đến chốn, nhưng trong lòng cậu vẫn không bỏ xuống được chuyện lúc trước. Chỉ cần cậu vẫn không có tiếng tăm gì, chỉ cần cậu vẫn không hề nổi tiếng, vậy Diệp Dịch và Liễu Phỉ, có phải sẽ lại giở trò cũ, làm cho cậu lại một lần nữa thân bại danh liệt không?

Tuy rằng biết loại chuyện này cực kỳ nhỏ, lại vẫn như là nghẹn ở họng.

Tống Thanh Hàn thở dài, lại cười khẽ, câu được câu không tiếp lời Hàn Nghị, đợi một lát mới nhìn thấy Trần Gia Minh cùng Tạ Diệc An vội vã chạy tới.

Trần Gia Minh thay bộ đồng phục cảnh sát kia, thay một bộ âu phục sơ mi vừa người, thoạt nhìn bớt chút kiên cường, lại hơn vài phần thân thiết. Tạ Diệc An thì mặc một cái áo T-shirt trắng phối với quần màu nâu, nhẹ nhàng khoan khoái thoạt nhìn không giống người trong giới giải trí, ngược lại giống sinh viên, tuấn mỹ lại thanh thuần. An Ý Như thì mặc váy dài đến đầu gối, váy bó sát người miêu tả hết đường cong trên người cô. Nhìn kỹ còn có thể thấy mặt cô trang điểm nhẹ nhàng.

So sánh lại, Tống Thanh Hàn mặc quá tùy ý, tóc cũng tùy tiện vuốt vuốt, mềm mại rũ trước trán, trừ dáng người và gương mặt, cậu cũng chẳng khác gì người qua đường.

Lục tục lại vài người tới nữa, trừ hai người là nghệ sĩ có phần diễn khá nhiều, còn lại là mấy phó đạo diễn và nhà sản xuất, một đám người chậm rãi đi ra ngoài phim trường.

Tài xế sớm đã dừng xe trước cửa phim trường. Hàn Nghị cùng Trần Gia Minh Tạ Diệc An ngồi một xe, An Ý Như cùng mấy phó đạo diễn sản xuất một xe, Tống Thanh Hàn ngồi cùng xe với hai nghệ sĩ kia.

"Anh Hàn." Một nghệ sĩ mặt cũng đẹp trai thăm dò chào hỏi Tống Thanh Hàn, tươi cười nhiệt tình hào phóng, làm người nhìn không thể có chút ác cảm nào.

"Lãng Phi." Tống Thanh Hàn nghiêng đầu cười cười, thần sắc nhu hòa.

Nghệ sĩ ngồi cạnh Lãng Phi rõ ràng là kiêu căng, khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới Tống Thanh Hàn cùng Lãng Phi, trực tiếp tựa vào ghế sau, nhắm mắt chợp mắt.

Lãng Phi xin lỗi cười cười với Tống Thanh Hàn, lùi về ghế sau, ghé vào bên tai nghệ sĩ kia, nhỏ giọng không biết nói gì.

Tống Thanh Hàn sớm đã quen loại đãi ngộ này, cũng không để ở trong lòng, nhìn thấy cảnh đêm không ngừng biến hóa trước mắt, mỉm cười.

Hàn Nghị đặt một nhà hàng tư nhân, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn hơi bình thường, nhưng người bình thường đến ăn, không có hẹn trước thì không được.

Tài xế đỗ xe ở gara, Hàn Nghị đã đứng ở cửa thang máy chờ bọn họ.

Tống Thanh Hàn cùng Lãng Phi còn có người kia bước nhanh đi tới, chợt nghe Hàn Nghị nhắc tới: "A! Lần này sao sếp lớn cũng đến đây?"

Ông như là thấy lạ, nhưng lại có chút kinh hỉ, thấy ba người Tống Thanh Hàn đi tới, cúp máy, tiếp đón mọi người đi vào thang máy.

Mãi cho đến tầng bảy thang máy mới ngừng lại.

Cả tầng bảy tĩnh lặng, chỉ có nhân viên ra vào ghế lô đóng cửa phát ra tiếng động.

"Hàn tiên sinh?" Xem ra Hàn Nghị hẳn là thường xuyên tới đây, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhận ra Hàn Nghị, trực tiếp đưa bọn họ đến phòng riêng phía trước, "Có vài vị tiên sinh đã đến đây rồi."

Hàn Nghị gật gật đầu, đẩy cửa ra rồi đi vào.

Tống Thanh Hàn cơ hồ là người đi vào cuối cùng, ánh mắt đầu tiên...... cậu thấy được Sở Minh ngồi ở chủ vị.

Sở Minh vừa mới cúi đầu uống trà tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tống Thanh Hàn, nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi xuyên qua mọi người, dừng ở trên người Tống Thanh Hàn.

Mắt tiệp Tống Thanh Hàn vừa động, thấy Sở Minh tựa hồ mỉm cười, sau đó thu ánh mắt về.

"Sở tiên sinh!" Hàn Nghị cười to, đi qua bắt tay với Sở Minh, mới tiếp mọi người ngồi xuống bên cạnh.

Trùng hợp thế nào, chỗ Tống Thanh Hàn ngồi đối diện với Sở Minh, chỉ cần vừa nhấc mắt là nhìn thấy mặt Sở Minh. 

Khác với khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn, Sở Minh trên bàn làm ăn thoạt nhìn hơi lãnh khốc, khi không nói một lời nào rất uy thế.

Đây mới là dáng vẻ quen thuộc của hắn sao?

Tống Thanh Hàn rũ mắt nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận, một đế vương thương nghiệp lúc trước còn nói là theo đuổi mình, nói ra cũng phải bị chửi một câu mơ mộng hão huyền.

Cậu cầm lấy nước trái cây trên bàn uống một ngụm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Ngụy Khiêm.

Tống Thanh Hàn: "......"

Cậu làm bộ cái gì cũng không phát hiện cúi đầu uống một ngụm nữa, thần sắc như thường.

Hàn Nghị vắt hết óc nghĩ đề tài, nhìn người ngồi chủ vị này, đáy lòng không khỏi thổn thức.

Chẳng lẽ tiềm lực bộ điện ảnh của ông lớn thế, kinh động người cầm quyền tập đoàn Sở thị cơ à?

Sở Minh thần sắc đạm mạc nghe Hàn Nghị nói, sau đó gật gật đầu: "Tài chính không là vấn đề, cứ quay đi."

Nghe kìa, có thể nói là phi thường tài đại khí thô!

Nụ cười trên môi Hàn Nghị càng thiệt tình thực lòng, ồn ào đứng lên kính Sở Minh một ly rượu đế.

Đạo diễn đứng dậy, người ngoài tất nhiên không thể ngồi yên.

Tống Thanh Hàn cũng đứng lên uống một ly rượu đế theo, cảm giác cay nồng vọt thẳng lên yết hầu, làm cho hai má cậu hồng hồng.

Sở Minh không dấu vết nhìn Tống Thanh Hàn một cái, nhìn thấy cậu không chút do dự một ngụm uống hết rượu đế, mày khẽ nhếch.

Bình luận

Truyện đang đọc