KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Thư Dao không thể không nghĩ tới những khía cạnh khác.

Nếu không phải dưới tình huống như này, không phải cô đang ở một mình với Lương Diễn mà anh hỏi câu này thì cũng không có vấn đề gì.

Cố tình.

Trai đơn gái chiếc, hai người đơn độc trong một căn phòng.

Hơi thở trên người Lương Diễn nhàn nhạt mà dịu dàng, lúc này pha thêm một chút vị cồn, cũng không khó ngửi, thậm chí còn mang theo cảm giác lười nhác, hòa tan vẻ lạnh lùng trước đây của anh.

Thư Dao rất nghi ngờ rằng Lương Diễn có ma lực có thể mê hoặc lòng người.

Nếu không, vì sao cô lại bị anh hấp dẫn một cách dễ như trở bàn tay như vậy?

Như nước chảy ra sông, như chim quay đầu về rừng.

Trong lúc cô im lặng, Lương Diễn dùng ngón tay véo má cô, hỏi lại một lần nữa: “Có muốn ăn không?”

Thư Dao hơi bối rối, cẩn thận hỏi lại: “Kẹo mà anh nói, là loại chứa đường Deoxyribose* ư?”

*đường Deoxyrobose là đường tự nhiên có công thức hóa học là C5H10O4.

Lương Diễn không nói gì.

Hầu kết giật giật.

Thư Dao chưa từng nhìn thấy việc đời nên lập tức quay sang, run rẩy dò hỏi: “Ăn như thế nào vậy? Giống như ăn kẹo mềm ư?”

Lương Diễn bị cô chọc cười, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng di chuyển nhè nhẹ.

Anh nói nhẹ nhàng: “Sao anh có thể để em làm loại việc này chứ?”

Anh hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt kinh hoảng của Thư Dao, tay cầm cà vạt của Lương Diễn càng nắm chặt hơn: “Bắt nạt kẻ yếu.”

Thư Dao vô vùng cẩn thận: “Bây giờ anh nói mềm mại và cứng, là tính từ sao?”

Lương Diễn chọc chọc cái trán của cô, cười bất đắc dĩ: “Đứa bé lanh lợi.”

Có lẽ là vô tình đụng phải khi uống rượu, trên đầu ngón tay anh cũng có mùi rượu nhàn nhạt.

Không phải là loại hương vị rượu thịt mà vừa ngửi được đã thấy ghê tởm, hơi thở mang theo cảm giác mát lạnh và hơi đắng, phả vào mũi Thư Dao.

Thư Dao sợ rằng nếu tiếp tục thế này thì cô sẽ thật sự muốn ăn cứng mất, cô quay đầu đi, cố gắng né tránh sự đụng chạm của anh.

Lương Diễn hơi giật mình, anh bỏ tay xuống, nói: “Đêm nay anh uống hơi nhiều, xin lỗi em.”

Thư Dao gật đầu như gà con mổ thóc: “Em nhìn thấy rồi.”

Khi Lương Diễn vừa buông ra tay, Thư Dao lập tức đứng lên.

Mặc dù Thư Dao cũng không bài xích sự tiếp xúc của Lương Diễn nhưng hiện tại, hai người mới quen biết chưa được bao lâu.

Thư Dao chưa từng yêu đương nhưng cô vẫn biết, nếu đưa đầu vào họng súng thì hiếm khi có thể có được kết quả tốt.

Cô thích Lương Diễn, mơ hồ cảm giác được rằng Lương Diễn cũng có tình cảm với cô.

Nhưng một chút tình cảm thích này vẫn không đủ để cô thật sự giao bản thân mình cho anh.

Nói đùa với Ngải Lam là một chuyện, súng thật đạn thật lại là một chuyện khác.

Thư Dao muốn có mối quan hệ lâu dài với một người chứ không phải ngắn ngủi trong một sớm một chiều.

“Về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Lương Diễn nói: “Sáng sớm đói bụng thì em có thể dùng máy tính bảng để tự gọi cơm cho mình, nhân viên phục vụ sẽ đưa lên. Đừng lo lắng, các cô ấy chỉ đưa tới trên bàn bên ngoài rồi sẽ rời đi, em sẽ không nhìn thấy các cô ấy đâu.”

Đây quả thực chính là tin mừng của người mắc hội chứng ám ảnh sợ xã hội.

Thư Dao thành thật: “Được.”

“Cách xa Hứa Thế Sở ra,” Lương Diễn lại dặn dò một lần nữa: “Thằng nhãi kia và Đặng Giới đều không an phận như nhau.”

Đây là lần đầu tiên Thư Dao nghe thấy Lương Diễn dùng cụm từ mạnh này để miêu tả một người, cô sửng sốt một lát rồi cười rộ lên, đuôi mắt cong cong: “Được.”

Vốn dĩ hai người cũng không giao tiếp quá nhiều, nếu Lương Diễn không thích thì việc cách xa Hứa Thế Sở cũng không phải là việc gì khó đối với cô.

Sau khi Thư Dao rời khỏi phòng, Lương Diễn ngồi trên ghế, khẽ thở dài.

Say rượu, tự chủ giảm xuống, rõ ràng vừa rồi anh đã hơi xúc động.

Lương Diễn cởi từng chiếc cúc áo sơ-mi, sau đó cởi qu@n áo ra, đi vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, Lương Diễn ra ngoài.

Chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng anh, những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp của anh xuống dưới, anh lau qua loa một lượt.

Trước đây, dưới loại tình huống này, Lương Diễn sẽ có thói quen hút một điếu thuốc.

Sau khi Thư Dao ngửi thấy mùi thuốc thì sẽ bị ho khan khó chịu, kể từ khi anh phát hiện ra điểm này, anh đã từ bỏ.

Lương Diễn đã ba năm chưa từng chạm đến thuốc lá.

Đúng lúc người phụ trách điều tra gọi điện thoại tới.

“Tiên sinh, chúng tôi đã liên hệ với giáo viên dạy đàn tranh lúc trước ở Cung Thiếu Nhi,” Người bên kia vừa lật trang giấy sột soạt vừa báo cáo một cách nghiêm túc: “Bởi vì người xảy ra chuyện không may chính là phụ huynh học sinh nên giáo viên dạy đàn tranh có ấn tượng rất sâu sắc về ngày hôm đó. Ông ấy nói với tôi, hôm đó ông ấy cảm thấy không khỏe nên bảo học sinh tự luyện tập vào một tiết học cuối cùng để đi bệnh viện khám bệnh.”

Lương Diễn hỏi: “Những người khác thì sao?”

Cấp dưới hiểu rõ phong cách làm việc của Lương Diễn, anh có yêu cầu rất cao, bởi vậy anh ta nói rõ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Chúng tôi cũng đã đi tìm bảo vệ ở cổng ngày hôm đó, giáo viên phòng trực ban, cảnh sát phụ trách vụ án này, bạn học của Thư Dao vào thời điểm đó và cả những người hàng xóm của nhà họ Thư. Theo nhiều nguồn tin thì quả thật Thư Dao đã rời khỏi Cung Thiếu Nhi từ sớm, đeo cặp sách đi về nhà.”

Lương Diễn yên lặng lắng nghe, ngón tay ấn lên một xấp giấy.

“Vào buổi chiều xảy ra sự việc, hàng xóm đều đi làm nên không hiểu rõ sự việc nhưng có một bà cụ tóc hoa râm gần nhà bọn họ đã nói với tôi rằng bà cụ nhớ rõ, hôm đó có một chiếc cốc rơi ra khỏi cặp sách của Thư Dao, bà cụ vừa định đi nhặt thì chiếc cốc kia bị một chiếc ô tô màu tím đè bẹp dúm. Thời đó rất hiếm có xe ô tô màu tím nên bà cụ có ấn tượng đặc biệt sâu.”

“Cảnh sát đã phá lệ cho tôi xem những bức ảnh chụp hiện trường trong hồ sơ vụ án... Ngày đó Tô Oản Diễm lái ô tô màu tím.”

Mu bàn tay đang đè lên trang giấy của Lương Diễn có gân xanh nhô lên: "Đừng nói nữa." 

Người ở đầu dây bên kia không dám nói chuyện, nhất thời chỉ có tiếng hít thở.

“Gửi tất cả các văn kiện mà cậu điều tra được tới gmail của tôi.” Lương Diễn nói: “Tôi sẽ tự xem.”

Anh bật máy tính lên, văn kiện đã được gửi tới đây. Lương Diễn di chuyển chuột, kéo xuống từng cái một. 

Trong đó có ảnh của Thư Dao.

Cô đứng bên cạnh người cảnh sát, không nhìn vào máy ảnh, vẻ mặt mờ mịt.

Khi còn nhỏ, cô cũng rất gầy, tóc không dài, chỉ vừa tới bả vai, đôi mắt rất to, mặt đẫm nước mắt, mặc một chiếc váy nhỏ có cổ áo búp bê, trông đáng thương như một bông hoa dại nhỏ mọc ven đường.

Lương Diễn vươn tay chạm vào màn hình máy tính.

Khi mới ở bên anh, Thư Dao phải bám lấy anh mới ngủ, thường gặp ác mộng vào ban đêm, lúc nào cũng vừa khóc vừa nói mớ.

Ví dụ như đừng mở cửa.

Mẹ ơi.

Đau quá.

Cô vẫn luôn khóc thút thít như thế.

Lúc đó, Lương Diễn chỉ biết bố mẹ cô không may qua đời, anh cứ nghĩ là do cô nhớ mẹ chứ không nghĩ đến những khía cạnh khác.

Hơn nữa, tinh thần của Thư Dao lúc đó quá yếu ớt, Lương Diễn chưa bao giờ hỏi tại sao cô không chịu về nhà, tại sao lại tìm tới anh.

Trước đó, Lương Diễn không hề quen biết với nhà họ Thư.

Nhưng bây giờ, sau khi kéo tơ lột kén, cuối cùng Lương Diễn cũng đã hiểu rõ, có thể năm đó Thư Dao đã chính mắt chứng kiến ​​vụ án mạng kia.

Khi bố mẹ cô qua đời, cô còn chưa được mười tuổi.

Trong tám năm sau đó, cơ chế tự bảo vệ đã khiến Thư Dao “quên” mất những điều này.

Nhưng khi cô mười tám tuổi, mọi thứ đột phá ra ngoài, đánh sập thế giới tinh thần của cô.

Lương Diễn gửi một bản thông tin cho Thư Minh Quân.

Khi gọi điện thoại cho Thư Minh Quân, cô nhanh chóng nghe máy: “Lương Diễn?”

Lương Diễn trực tiếp hỏi: “Lúc trước cô đã nói, cô đã đưa Dao Dao về nhà cũ trước đây của cô ấy ngay ngày hôm sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Sau đó Dao Dao có từng gọi điện thoại cho cô không?”

“Có, mấy ngày sau đó vẫn luôn gọi điện thoại cho tôi,” Thư Minh Quân nhớ lại một lượt, nói như chém đinh chặt sắt với anh: “Nhưng sau đó em ấy lại nói rằng bị sốt nên cổ họng bị đau, đổi thành gửi tin nhắn, mãi cho đến cuối tháng 7, em ấy đột nhiên không nhắn tin cũng không nghe điện thoại. Tôi mới đi tìm em ấy sau khi về nước.”

“Khi Dao Dao tới tìm tôi, không mang theo điện thoại di động trên người, cô có chắc đó là những tin nhắn do Dao Dao gửi không?” Lương Diễn hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“...Hình như là khoảng một tuần.”

Lương Diễn nói với Thư Minh Quân một cách bình tĩnh: “Ngày tôi gặp Dao Dao là ngày 23 tháng 6. ”

Thư Minh Quân thở gấp, cô lập tức phản ứng lại.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc vào ngày 8 tháng 6.

Giả sử từ ngày 16 tháng 6, “Thư Dao” bắt đầu nhắn tin cho cô, vậy thì mấy ngày sau là ai đang cầm điện thoại của Thư Dao?

Mà một tuần ở giữa kia, Thư Dao đã ở đâu?

Lương Diễn nói: “Hiện tại cô đi tìm lại điện thoại di động mà cô đã sử dụng lúc đó, khôi phục nhật kí tin nhắn đi. Tôi cần biết những gì đã xảy ra với Dao Dao trong khoảng thời gian đó.”

Thư Minh Quân run rẩy nói một từ ‘được’.

Đến tột cùng thì điều gì đã phá hủy tầng phòng ngự tâm lý của cô ấy khiến cô ấy mắc chứng tự kỉ? Trở nên chỉ thân thiết với một mình anh?

Lương Diễn rất muốn biết điều này.

Anh tắt điện thoại, nhắm mắt lại rồi chìm vào suy nghĩ.

Lần đầu tiên anh gặp cô, cả người Thư Dao bẩn thỉu lem luốc, lúc đó, người làm tắm cho cô đã bí mật nói với Lương Diễn rằng trên người cô gái nhỏ có vết thương.

Lương Diễn không để tâm, lúc đầu anh không hề có tâm tư gì khác với Thư Dao.

Chỉ là một cô gái nhỏ xinh đẹp mà thôi.

Ngày cô leo lên giường của Lương Diễn, Thư Dao gầy gò mảnh khảnh bị anh đuổi xuống.

Cô đứng ở mép giường, ngón tay run rẩy, cởi váy ra.

Cô nói: “Anh ơi, anh đừng đuổi em đi, em cho anh tất cả nhé?”

Cơ thể lộ ra trước mặt anh đẹp như ngọc nhưng trên cánh tay, trên đùi có rất nhiều vết bầm tím.

Lương Diễn đã sớm nhận ra cảm xúc của cô gái này không bình thường, theo bản năng, anh nghĩ rằng có thể là một nhà Thư Thế Minh đã ngược đãi cô nên cô mới chạy trốn.

Thư Dao ôm cánh tay, mắt rớm nước mắt.

Rõ ràng là cô rất sợ hãi, còn phải giả vờ thờ ơ không quan tâm.

Khi Lương Diễn đến gần, cô thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Cô vẫn luôn run rẩy, giống như một con thiên nga bị thợ săn bắt lại.

Lương Diễn nhặt chiếc váy rơi trên mặt đất lên rồi mặc lại cho cô, kiên nhẫn nói với cô: “Em phải biết trân trọng bản thân, đừng tùy tiện giao bản thân cho anh như vậy, không đáng.”

Thư Dao đột nhiên mở to mắt ra.

Cô ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên kiễng chân lên, chủ động hôn anh một cái.

Đôi môi mềm mại như bông khẽ dán lên môi anh.

Cô hoàn toàn không biết hôn môi, chỉ dán lên nhau một cách đơn thuần mà đã cực kì căng thẳng.

Lương Diễn sững người.

Anh quên mất phải đẩy Thư Dao ra.

Thư Dao lùi lại một bước, nhìn anh: “Em nghe người ta nói, lần đầu tiên của con gái là thứ rất quý giá, nếu anh không cần cái kia thì có thể nhận lấy cái này được không?”

Lương Diễn vươn tay chạm lên đầu cô.

Cô quá thấp, thậm chí còn không đến vai anh.

Lương Diễn ngồi trở lại trên giường, nhìn cô: “Vậy có ai nói cho em biết rằng lần đầu tiên của đàn ông cũng rất quý trọng không?”

Thư Dao không hiểu ý của anh, ngơ ngác nhìn anh.

Lương Diễn thở dài, tay đang đặt trên đỉnh đầu cô xoa hai cái: “Quên đi, coi như chúng ta tặng quà cho nhau, huề nhau rồi.”

Ngày hôm sau, Thư Dao quả nhiên không dậy nổi.

Lương Diễn dậy sớm đến công ty, dường như liên quan đến vấn đề thu mua lại cái gì đó. Hôm qua, Thư Dao lờ mờ nghe thấy vài câu nhưng không nghe rõ chi tiết cụ thể.

Vừa mới bấm mở máy tính bảng do khách sạn cung cấp, Thư Dao liền nhìn thấy một tờ giấy bị đè dưới máy tính bảng______

“Khuyên em nên chọn phần ăn số bốn, gọi thêm hoa quả, cân bằng dinh dưỡng.”

Cô vốn nghĩ rằng mảnh giấy đó là do nhân viên khách sạn cung cấp, vừa định ném đi, lại thoáng nhìn thấy chữ ký ở góc dưới bên phải của mảnh giấy.

Lương Diễn.

Bình luận

Truyện đang đọc