KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Editor: AI

Ánh trăng tĩnh lặng như nước, bàn tay nhỏ nhắn của Thư Dao nắm áo sơ mi của anh, say ngủ ngon lành, trên mi còn vươn nước mắt.

Một tay Lương Diễn cầm điện thoại, nhìn kỹ tin nhắn trả lời của Hứa Thế Sở. Bây giờ thằng nhãi này xem ra rất nhạy bén, không dễ dàng chui vào tròng của Lương Diễn.

Hứa Thế Sở: [Em nghiêm túc sao?]

Lương Diễn tạm thoát phần tin nhắn, tìm bức ảnh của tên bi3n thái kia. Đương nhiên là bức ảnh không có bóng dáng xôi thịt của tên kia, chỉ có khung cảnh bày biện sạch sẽ ở bên trong phòng, cùng với một cái chân lấp ló.

Lương Diễn tùy tiện chỉnh ảnh một chút, chỉ để lộ ra nửa cái chân, thuận tiện chỉnh sáng làm mờ, cắt ảnh lại một chút. Đem bức ảnh sau khi chỉnh sửa gửi qua cho Hứa Thế Sở. 

Lương Diễn dùng tài khoản của Thư Dao trả lời anh ta: [Lương Diễn không muốn nghe giải thích, hiện tại em rất đau lòng, chỉ muốn tìm anh nói chuyện phiếm thôi], [Nếu như anh cảm thấy khó xử thì thôi đi], [Em có thể đi tìm Đặng Giới]

Mấy tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Thế Sở đã lập tức trả lời lại.

Hứa Thế Sở: [Đừng gọi cho nó]

Hứa Thế Sở: [Anh sẽ lập tức qua liền, chờ anh!]

Điện thoại còn chưa buông, Thư Dao ngủ trong ngực anh bỗng nhiên thả ngón tay ra, giống như nói mơ, rầm rì kêu đau, lại túm lấy áo sơ mi của anh, nắm chặt trong lòng bàn tay như là sợ anh đi mất.

Đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, khi Lương Diễn ước chừng thời gian đã đủ rồi, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại. Sau khi nói ngắn gọn cuộc điện thoại, Thư Dao ở trong ngực anh nghe được chút động tĩnh gì đó, cô không thoải mái, một hai phải luồn tay vào trong vạt áo của anh. Phải ôm anh thì mới chịu được.

Lương Diễn hơi cúi người xuống, vén sợi tóc rối của cô ra sau tai. Một ngón tay lướt qua khóe môi cô, hãy còn ửng đỏ do bị cọ xát, có chút đáng thương.

Lúc trước chưa bao giờ anh từng có ý nghĩ muốn cô làm loại chuyện này cho mình nên vừa mới nãy đúng là có chút mất khống chế.

Ngón tay Lương Diễn lướt qua gương mặt non mềm của cô, cúi người, nhẹ hôn một cái lên trán cô.

- - Mặc kệ là hiện tại Thư Dao đang giống như trước đây lừa anh, anh cũng chấp nhận.

Lúc Hứa Thế Sở nhận được tin nhắn, ngay cả tên cho đứa con tương lai cũng đã nghĩ xong rồi. Anh muốn có hai đứa con, một trai một gái, con trai họ Hứa, con gái họ Thư. Anh có thể dạy ca hát cho con trai, còn con gái, anh có thể dạy cho con khiêu vũ, cũng rất tốt …

Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ mơ màng, Hứa Thế Sở đã đến địa chỉ trong tin nhắn. Khách sạn Rusty Lake, nghe tên đúng là không được phát tài cho lắm, mà vẻ ngoài nhìn vào càng không được may mắn nữa, giống như là nơi đã từng xảy ra mấy vụ án giết người. Nơi này ở khu thành cũ, xung quanh có tường thành cổ, vi để bảo vệ văn vật nên mấy đường phố xung quanh đều có lệnh cấm phá bỏ, di dời hay sửa chữa.

Nơi này cách chỗ ở của Lương Diễn tinh ra mất khoảng nửa giờ đi xe, lúc dừng xe, Hứa Thế Sở còn có chút chần chừ, nghiêm túc vận dụng bộ não không mấy linh hoạt của mình, vì sao Thư Dao lại chọn gặp mặt anh ở một nơi như thế này.

Cũng may là dung lượng não của anh không lớn. Hứa Thế Sở ngồi một mình trong xe suy nghĩ hồi lâu, nhanh chóng tìm một lý do biện hộ cho Thư Dao -- Nói không chừng cô nàng này đang rất khổ sở trong lòng, chỉ muốn trốn tránh Lương Diễn nên mới chọn một nơi như thế này.

Hứa Thế Sở cho rằng mình suy nghĩ rất chi là đúng đắn cho nên tự tin hừng hực đi soi gương, hùng dũng oai phong, hiên ngang lẫm liệt bước vào khách sạn, dựa theo những gì trong tin nhắn và số phòng, trong lòng đầy chờ mong mà nhập mật mã, run rẩy mở cửa ra.

Trong phòng không mở đèn, một mảnh tối tăm yên lặng, chỉ ở gần mép giường mới còn để lại một bóng đèn đêm mờ ảo.

Trên giường, một bóng lưng đưa về phía anh, điềm tĩnh ngủ. K1ch thích. Lên phòng rồi nằm lên giường giả vờ ngủ, đây không phải là điên cuồng đưa ra tín hiệu cho anh?

Đây là, nếu anh không lên giường thì không còn là đàn ông nữa rồi!

Hứa Thế Sở đột nhiên kích động như bắt được mật trong hũ, xoa xoa tay tới gần. 

Nhưng? Sao hôm nay lại cảm giác Thư Dao có hơi phát tướng nhỉ? Nói không chừng là do hiệu ứng đèn, đúng là cái khách sạn này bố trí sơ xài mà.

Hứa Thế Sở trong nỗi căng thẳng có chút chờ mong, anh sợ dọa Thư Dao.

Anh cởi giày, nhẹ nhàng lên giường, vươn tay ôm lấy người trên giường, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chờ anh lâu rồi phải không?”

Nửa tiếng sau, xe cứu thương và xe cảnh sát dừng ở dưới lầu, kinh động không ít cặp tình nhân hoang mang lo sợ.

Lễ tân của khách sạn nơm nớp lo sợ, thành khẩn khai báo với cảnh sát, sắp khóc đến nơi: “Trước kia thật sự là chưa từng gặp qua tình huống như này … Cảnh sát triệt phá mại dâm nói là nhận được tin tố cáo, tôi lập tức giao ra thẻ phòng để lên kiểm tra. Lúc lên phòng 333 thì vẫn không có khách thuê phòng ra mở cửa, chỉ có thể nhập mật khẩu vào phòng. Kết quả vừa vào phòng đã nhìn thấy một vị khách đang đè một vị khách khác ra đánh, người khách bị đánh như sắp tắt thở tới nơi, bị thương rất nghiêm trọng … nếu không có đồng chí cảnh sát đến thì chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng rồi.”

Lúc đang nói chuyện, có người vội vàng kêu lên: “Nhường đường nhường đường …”

Lễ tân vội vàng né qua một bên. Hai người nâng cáng cứu thương đi ngang qua chỗ đang đứng, người trên cáng bị đánh gãy một cái răng, thở phì phò khó khăn, máu mũi đầy mặt, vành mắt tím đen, cánh tay yếu ớt đặt ngang ngực. Nhìn qua giống như sắp trút hơi thở cuối cùng.

Lễ tân nhìn mà lắc đầu, không nhịn được mà cảm khái: “Vì tiền, cũng không thể chơi quá trớn như vậy được …” Vừa mới dứt lời, cô lễ tân đã cảm thấy người nằm trên cán rất quen, tập trung nhìn, không khỏi kêu lên thất thanh: “Ai, cái này, người này không phải là ca sĩ gì đó hay sao? Tên là Hứa …. Hứa cái gì đó? À, Hứa Thế Sở!”

Một tiếng này của cô lễ tân đã thu hút sự chú ý của không ít người đứng hóng chuyện, không nhịn được mà càng tới gần hơn.

May mà cáng đã nâng lên xe, đóng cửa lại, đèn cứu thương lóe lên, đi trong hiên ngang.

Đúng lúc cảnh sát áp giải người hành hung xuống dưới. Đối phương cao to, là một tên đầu trọc đô con, cởi tr@n, chỉ mặc mỗi cái quần thể dục, còn đang cố giải thích với cảnh sát: “Thằng đó là thiếu đòn mà, tôi đang ngủ ngon lành tự nhiên chạy lại ôm tôi, chú cảnh sát, anh nói thử đi, tôi không đánh nó thì đánh ai? Ông đây là trai thẳng đàng hoàng! Làm tôi nổi hết da gà da vịt lên!”

Cô lễ tân trợn mắt, cô vào ngành đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp nam nam nào chơi mãnh liệt như vậy. Mà điều làm cho cô thấy càng mãnh liệt hơn nữa chính là, vai nam chính lại là Hứa Thế Sở, đường đường là một đại minh tinh, thế nhưng lại làm ra được chuyện này.

Trong lòng cô nơm nớp lo sợ nên nhanh tay gửi cái tin bom tấn oanh tạc này cho bạn mình làm trong ngành truyền thông.

Bữa sáng, Thư Dao nhìn chằm chằm vào ly sữa bò đã cho sẵn đường, cô vẫn chưa có uống. Lại cầm cái muỗng khuấy mấy cái trong chén chè hạt sen, không có chút khẩu vị nào.

Chuyện ngày hôm qua vẫn như cái bóng ma nhảy tới nhảy lui trong đầu cô.

Ngay từ đầu là Lương Diễn bất đắc dĩ kéo tay cô, muốn ngăn cản cô ăn kẹo. Nhưng mà sau đó lại không như vậy, không chỉ không ngăn cản mà một hai còn phải nhét viên kẹo cứng cho cô, hoàn toàn mặc kệ chuyện cô có ăn vào nổi hay không.

Hừ, đồ đàn ông khẩu thị tâm phi.

Thư Dao chỉ ăn mấy cái bánh bao nhỏ rồi cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Ngải Lam. Mới vừa lấy điện thoại qua, Thư Dao đã nhìn thấy phần hiển thị thông báo đẩy lên một cái tin phỏng tay trên weibo.

#Hứa Thế Sở sẽ chơi trai vào ban đêm #Đã bạo cúc.

Thư Dao mang theo lòng hóng hớt nên mở xem tin tức, nhanh chóng bị lượng tin che trời lấp đất chọc cho suýt mù mắt. Cô lướt nhanh như gió qua mớ tin nóng và xem video, Thư Dao cảm thấy trong lòng kích động không thôi, cảm nhận được một cách rõ ràng cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Căn cứ vào lời kể của nhiều “nhân chứng” thì tối hôm qua Hứa Thế Sở đã làm một chuyện đại sự có thể được ghi danh sử sách lần nữa. Mà nguyên nhân gây ra cái đại sự này lại không đáng kể tới nhưng chung quy kết quả chỉ có một.

Phiên bản đầu tiên: Hứa Thế Sở cùng một người đàn ông đêm khuya vào khách sạn hẹn hò, chơi lớn quá dẫn đến kết quả xuất huyết vào bệnh viện.

Phiên bản thứ hai: Fans nam cuồng nhiệt đó biết xu hướng giới tính của Hứa Thế Sở, cố ý mượn cớ hẹn gặp mặt để lừa Hứa Thế Sở ngây thơ trong trắng, tàn nhẫn ra tay không chút thương hoa tiếc ngọc dẫn đến người ta vào thẳng bệnh viện.

Hai phiên bản này kết hợp lại đúng là có loại k1ch thích không thể nói thành lời.

Đặc biệt là fans của Hứa Thế Sở đã bắt đầu liều mạng lấy Omo tẩy trắng cho thần tượng của mình, nhưng mà ảnh chụp trắng trợn như vậy, hốc mắt bầm đen, cả người bầm tím, nhưng mấy chỗ cần rõ ràng đều rõ như ban ngày.

Vốn muốn ụp cái nồi này lên đầu người khác nhưng không thành, người đại diện của Hứa Thế Sở sắp điên lên rồi, lúc này đang điên cuồng kéo quan hệ. Một bộ phận fans hâm mộ bắt đầu thoát phấn (là không hâm mộ hay yêu thích người đó nữa); một phần khác lại kiên trì thanh lọc mấy cái topic không hay về thần tượng trong diễn đàn, công bố đây đều là âm mưu, người đó tuyệt đối không có khả năng là Hứa Thế Sở. Còn có một bộ phận fans khác khuyên Hứa Thế Sở nên thẳng thắn thừa nhận xu hướng giới tính của mình, nhưng cũng không cần đi vào con đường trái với pháp luật.

Nhưng lúc này đã lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi, bây giờ ảnh chụp và video bay đầy trời, cùng với mấy lời truyền nhau của nhân chứng đã “không cẩn thận” tiết lộ ra bên ngoài.

Cũng may là cho dù fans cuồng đã bị bức tới lúc điên cuồng nhất nhưng vẫn kiên trì không đi vào con đường tự bôi xấu thần tượng của mình, không đề cập đến chuyện của Dao Trụ Khuẩn. 

Khi đối phương biết được Hứa Thế Sở đã đích thân ra mặt diss Dao Trụ Khuẩn trên weibo lần đó thì phản ứng đầu tiên của fans cuồng chính là: “Mẹ nó, đã nhẹ tay rồi.”

Phản ứng thứ hai chính là kiên quyết muốn tố cáo Hứa Thế Sở quấy rối tình d*c với anh ta. Người đại diện của Hứa Thế Sở chưa từng gặp qua người nào khó chơi như vậy, đúng là kiểu dầu muối không ăn, trong lúc nhất thời khổ không nói nổi.

Đại khái đọc nhanh qua mớ thông tin, ánh mắt Thư Dao dại ra, khâm phục không thôi, nhịn không được mà cắn một cái lên cái bánh bao trên tay.

Hứa Thế Sở đúng là dũng sĩ mà.

Chuyện đại sự như vậy cần phải chia sẻ với người khác, Thư Dao trực tiếp tắt ứng dụng, gửi một phần tin nhắn qua cho Lương Diễn, thuận tiện tự vấn lương tâm của mình “mọi chuyện có đúng như mặt chữ nói không?”

Một phút sau, cô thành công nhận được tin nhắn của Lương Diễn.

Lương Diễn: [Có lẽ vậy]

Lương Diễn: [Không thể trông mặt mà bắt hình dong được]

Thư Dao âm thầm chấp nhận. Ngàn vạn lần không nghĩ tới được, Hứa Thế Sở như vậy mà lại là một kẻ yểu điệu sặc mùi trà xanh, thế nhưng vẫn là một tên cắm hai đầu lỗ.

Thật ra Thư Dao còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Lương Diễn nhưng lại lo lắng bản thân mình có vẻ hóng hớt quá.

- - Ở trước mặt anh, Thư Dao còn muốn duy trì hình tượng thục nữ, dịu dàng hào phóng. Vì vậy Thư Dao cố gắng đè lại lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của mình, ngồi xếp bằng ở trên giường, chọc điện thoại, gửi tin nhắn qua cho Lương Diễn.

Thư Dao: [Tối nay chừng nào anh về] Thư Dao có chút nhớ mong anh rồi. Thật ra cô đã nhận ra sự ỷ lại dựa dẫm của mình đối với Lương Diễn rồi, tách khỏi anh chưa đến nửa ngày cô cũng đã chán sắp chết rồi, nhìn cái gì cũng không thấy có hứng thú.

Gửi xong tin nhắn, Thư Dao gác cằm lên tay, ngưng thần lại chăm chú vào điện thoại.

Lương Diễn: [Anh sẽ cố gắng về sớm]

Lương Diễn: [Ngoan]

Gửi xong tin nhắn, Lương Diễn đè lại giữa đầu mày, ý bảo người đang thuyết trình ở trước mặt: “Tiếp tục”.

Trong phòng họp, cấp dưới nhân lúc Lương Diễn xem điện thoại mà dừng động tác lại trong giây lát, hơi bình tĩnh lại, tiếp tục phân tích tình hình tăng trưởng của quý này.

Trên màn chiếu, biểu đồ lóe ánh sáng xanh lam, Đặng Giác ngồi ở vị trí cuối cùng khẽ đưa ngón tay vuốt cằm, nhìn hướng Lương Diễn.

Bình luận

Truyện đang đọc