KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Edit: Hanna

Dự báo thời tiết nhắc nhở, đêm nay có mưa nhỏ.

Trong chiếc xe màu đen, Thư Dao đang ngồi nghiêng, tựa đầu vào vai Lương Diễn.

Lương Diễn có dáng người rất đẹp, đặc biệt thích hợp để mặc áo sơ-mi. Thư Dao gối lên cơ bắp ấm áp của anh, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt nhưng dễ chịu trên người anh.

Thư Dao rất khó có thể dùng lời nói để diễn tả trạng thái hiện tại của mình.

Giống như say, nhưng cũng có vẻ như không say.

Ở một mức độ nào đó, Thư Dao bây giờ gần giống với trạng thái của người bình thường khi say rượu.

Chỉ cần một chút rượu thôi cũng có thể khiến làn da trắng nõn sạch sẽ của cô dần dần trở thành màu hồng nhạt xinh xắn.

Giống như bông hoa đào mới chớm nở vào đầu mùa xuân.

“Không nói lời nào, anh sẽ coi như là em đồng ý.” Ngón tay của Lương Diễn nhẹ nhàng điểm một cái lên ấn đường của Thư Dao, màu mắt xám tối đi: “Mấy hôm nay anh đã quá dung túng em rồi, nên phạt.”

Cà vạt trên cổ tay cũng không được thắt thành nơ con bướm, nền màu xám khiến da thịt ở cổ tay càng trắng hơn.

Khi Lương Diễn vừa mới buộc lên, anh đã mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước.

Thư Dao nhận ra anh không vui nhưng cái đầu nhỏ trì độn khiến cô không thể nào suy nghĩ được, cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại muốn làm như vậy.

“Lần trước em đã nợ một lần, lần này em lại phạm sai lầm, tội càng thêm tội, nên phạt nặng.” Lương Diễn rũ mắt xuống nhìn cô: “Trước hái sau ăn.”

Thư Dao thử chạm vào góc áo của anh nhưng lại bị Lương Diễn đè tay lại.

Anh không cho phép cô chạm vào.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên không hề đúng lúc.

Lương Diễn nhìn Thư Dao: “Lấy ra.”

Điện thoại ở trong quần của anh, bây giờ hai tay của Thư Dao ở cùng một chỗ nên không tiện cho lắm, lúc cô thò tay vào túi cũng rất cẩn thận,chỉ sợ chạm vào thứ gì đó không nên chạm vào.

May là không có, Thư Dao cầm điện thoại một cách khó khăn, giơ nó lên trước mặt anh.

“Nghe đi.”

Lương Diễn đã ra lệnh như thế đó.

Thư Dao không thể không bấm nút trả lời, cũng may Lương Diễn thấy cô cầm rất khó khăn thì thở dài một tiếng, anh cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, một tay vẫn ôm cô như trước.

“Lương tiên sinh,” Là ông Tô gọi điện thoại tới, giọng nói của ông ta mang theo vài phần mệt mỏi tới kiệt sức: “Việc liên quan tới Oản Diễm, ngài có thể cho tôi thêm một chút thời gian để cân nhắc không?” 

“Đêm dài lắm mộng,” Lương Diễn nói nhỏ một cách lãnh đạm: “Đề nghị ông Tô nên quyết định sớm đi.”

Thường ngày Lương Diễn đối xử với mọi người ôn hòa, lịch sự, hiếm khi kiêu căng, đây cũng là một trong những lý do khiến anh được ca ngợi và yêu mến, chỉ có những người đã từng nếm trải thủ đoạn cứng rắn của anh thì mới biết, người này lạnh lùng từ tận xương tủy, không hề có một chút tình người nào.

Khi anh nói lời này, Thư Dao cố chịu đựng, không phát ra bất kì âm thanh nào.

Thật ra cổ tay bị trói bằng cà vạt thì không thoải mái lắm, vừa rồi Lương Diễn dùng lực hơi mạnh, không thể khống chế tốt, có hơi đau.

Thư Dao cố gắng xoay cổ tay mình.

Cô cúi đầu nhìn một chút, trong xe bị bịt kín, hai tay đều bị trói cực kì chặt chẽ, căn bản không có cách nào để cởi ra.

Lương Diễn nhìn sang, nhạy bén nhận ra những động tác nhỏ của cô.

Anh đè tay của cô xuống, đồng thời cúp điện thoại, anh nói: “Không nghe lời.”

Ba chữ được nói rất nhẹ, ngay sau đó, cô bị Lương Diễn ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ chôn trong lồ ng ngực của anh, Lương Diễn cúi đầu, mang theo ý trừng phạt, cắn một cái vào cổ cô.

Đùng.

Thư Dao cảm giác trong đầu mình như có pháo hoa nổ tung.

Lương Diễn không dùng nhiều sức, thậm chí có thể nói là không dùng một chút sức nào, nhưng làn da sau tai, gáy của Thư Dao không thể chịu được một chút xíu k1ch thích. Cô định co rụt cổ lại, thu mình lại để tránh né sự gần gũi khó hiểu này.

Lương Diễn ấn vào vai cô, hỏi một cách bình tĩnh: “Em muốn trốn đi đâu?”

Thư Dao nhỏ giọng nói: “Đau quá.”

Thật ra cũng không đau, đó là một loại cảm giác khác mà cô chưa bao giờ trải qua, khiến cô cảm thấy bất an.

Từ chỗ bị cắn, cảm giác đó chạy dọc theo dây thần kinh truyền tới mỗi một chỗ, ngay cả xương sống lưng cũng tê dại.

Ngón tay của Lương Diễn từ từ lướt qua vị trí vừa cắn, để lại vết cắn nhàn nhạt trên da thịt trắng nõn.

Anh nói: “Bây giờ ngoan một chút đi, đợi lát nữa mới có thể bớt đau khổ một chút.”

Thư Dao sắp bị giọng điệu của anh lúc này dọa cho sợ tới mức co tròn lại: “… Em không thích ăn đau khổ.”

Đang nói chuyện, Lương Diễn cười một tiếng, dìu cô ngồi dậy: “Bây giờ em không ăn một chút đau khổ thì sao có thể nhớ lâu được?”

Xe chạy êm ru trên đường, Thư Dao đã nhiều lần nghi ngờ rằng Lương Diễn đang muốn làm chuyện xấu gì đó nhưng anh không có, chỉ để Thư Dao ngồi trên đùi anh.

Mùi hương dễ chịu mát lạnh quanh quẩn trong mũi cô, hai má dính vào trên áo sơ-mi có chất liệu hoàn hảo, Lương Diễn cúi đầu, kiên nhẫn hôn cô.

Dịu dàng hơn bao giờ hết, ít nhất là trong trí nhớ của Thư Dao, đây là lần đầu tiên Lương Diễn hôn cô một cách ôn hòa dịu dàng như vậy.

Mặc dù Thư Dao rất thích sự dịu dàng của một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng có một điều không thể phủ nhận, cô bằng lòng khuất phục dưới sự dịu dàng vào giờ phút này của Lương Diễn.

Lương Diễn đưa tay đè len trên bụng mềm mại của cô, nhẹ nhàng ấn xuống, nhẹ giọng nói nhỏ, mang theo ý đồ không rõ: “Bây giờ có đau không?”

Thư Dao không hiểu ý: “Không đau.”

Chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, lần này, Lương Diễn không cố ý trêu chọc Thư Dao, anh dùng một tay ôm cô, một tay nhận điện thoại.

Cuộc trò chuyện lần này liên quan tới việc tuyển chọn ban hội đồng quản trị sắp tới, Đặng Giới đã tập hợp được một số cổ đông, nhưng vẫn thiếu một số người ủng hộ.

Đối phương báo cáo nghiêm túc, giọng nói rõ ràng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lật giấy.

Lương Diễn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Thư Dao không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ người bên kia sẽ nghe thấy điều gì khác thường.

Sự xấu hổ dữ dội khiến cô run rẩy trong ngực Lương Diễn, cô không dám phát ra một chút động tĩnh nào.

Hai tay của Lương Diễn không nhanh không chậm, có chút quá trớn nhưng lại chưa từng chân chính chạm vào những nơi không nên chạm vào.

Cô ngứa không chịu được, nhưng tay cũng không tiện, không thể nào gãi được, càng thêm khó chịu.

Thư Dao cũng không biết rột cuộc anh nói hái quả anh đào là có ý nghĩa sâu xa gì nhưng lúc này, cô đã bắt đầu cảm giác được vài phần của sự trừng phạt.

Cô không khỏi quay đầu lại, nhìn những hạt mưa trên cửa kính xe.

Cơ thể cô lúc này đã được bao phủ bởi hơi thở của Lương Diễn.

Mà Lương Diễn vẫn trong trạng thái áo sơ-mi, quần tây gọn gàng chỉnh tề, chỉ thiếu duy nhất một cái cà vạt mà thôi. Cho tới bây giờ, anh vẫn nói chuyện điện thoại không nhanh không chậm, đưa ra thông báo cuối cùng cho người ở đầu dây bên kia.

Giọng nói đoan chính nghiêm túc, không thể nghe ra bất kì một chút khác thường nào.

Dường như người đang vuốt v e xương sống run rẩy của cô không phải là anh vậy.

Đường đi rất dài, thật vất vả mới về đến nhà, cho đến khi xuống xe, Lương Diễn cũng không tháo cà vạt.

Thư Dao không dám nhìn gương mặt của người lái xe, mặc dù cô không làm gì quá đáng ở phía sau nhưng cô cảm giác rằng chắc hẳn trong đầu tài xế đang có một chiếc tàu lượn siêu tốc chạy loạn.

Lương Diễn ôm Thư Dao, đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Giống như con người của Lương Diễn, trong phòng anh cũng không có  quá nhiều đồ trang trí, rất đơn giản.

Thứ duy nhất treo trên tường là một bức tranh nhìn có vẻ theo trường phái trừu tượng, có chút nguệch ngoạc, Thư Dao vừa mới nhìn, Lương Diễn đã che mắt cô lại, không cho phép cô nhìn nữa.

Bộ chăn ga gối đệm màu xanh nước biển đậm, Thư Dao cuộn mình trên chiếc nệm êm ái, mở to mắt nhìn Lương Diễn đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, anh rửa sạch hai tay, cầm khăn ướt, đặt ở cạnh giường.

Thư Dao nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, cô muốn lùi lại; nhưng động tác của Lương Diễn còn nhanh hơn cô một bước, không hề tốn chút sức nào đã cầm chiếc cà vạt trên cổ tay cô, dễ dàng trói vào khúc gỗ chạm khắc hoa trên đầu giường.

Cánh tay mảnh khảnh bị ép buộc phải giơ lên ​​cao, vượt qua đỉnh đầu, chỉ còn sót lại đôi chân là có thể nhúc nhích cũng bị áp bức rồi.

Hoàn toàn bị áp bức.

Lương Diễn cởi hai cúc áo đầu tiên của áo sơ-mi.

Thư Dao có chút bối rối, cũng không cảm thấy sợ hãi, cho dù không thể động đậy sẽ khiến người ta cảm thấy không an toàn

Nhưng Lương Diễn vừa vặn chính là cảm giác an toàn của cô.

Lương Diễn cúi người, vuốt v e gương mặt cô, bao gồm cả vết thương nhỏ bị gai hoa hồng cào vào lần trước.

Nó đã khôi phục khá tốt, chỉ còn lại những dấu vết nhỏ xíu, mờ mờ.

Giọng nói của anh trầm thấp và khàn khàn: “Dao Dao, nghĩ một từ đi.”

Thư Dao không hiểu mục đích của Lương Diễn, cô mở miệng một cách đắn đo: “Cái gì cũng được à?”

“Cái gì cũng được.”

Lúc này, đầu óc Thư Dao trống rỗng, thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ điều tốt đẹp nào. Ánh mắt cô nhìn qua bả vai của Lương Diễn, cô nhìn thấy một chậu hoa không biết tên trên chiếc bàn nhỏ phía sau lưng Lương Diễn.

Bụng của cô kêu lục bục một tiếng.

Vừa rồi cô chỉ ăn hoa quả và đồ ăn vặt, một mớ lớn linh tinh hỗn độn, về cơ bản bây giờ đã tiêu hóa hết không còn một mảnh.

Thư Dao nói: “Bánh su kem có được không?”

“Được.” Lương Diễn cười, hôn nhẹ một cái vào má cô.

Trong giai đoạn trước khi vồ mồi, anh vui vẻ cho cô đầy đủ dịu dàng trước để cô buông bỏ cảnh giác: “Chỉ cần em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra đi, anh sẽ lập tức dừng lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc