KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Tình huống xảy ra đột ngột. 

Thư Dao nhỏ giọng xin lỗi, một tay vội vàng kéo áo che đi phần trắng nõn lộ ra ngoài. 

“Em xin lỗi,” cô cố gắng cứu vãn tình huống lúc này “Bộ đồ này quá rộng...”  

Cô không dám nhìn biểu cảm của Lương Diễn, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, đôi tay ôm cô lúc này không hề có dấu hiệu nới lỏng.

Trong lòng thấp thỏm bồn chồn không yến, chỉ chờ mong Lương Diễn sẽ lên tiếng nói gì đó.

Anh không hề dừng lại, đi thẳng một đường đến phòng của cô rồi đặt cô xuống tại cửa.

Thư Dao đưa tay đỡ lấy khung cửa nói cảm ơn anh.

Cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nhìn ống quần của anh, dưới ánh đèn, lớp vải tỏa ra thứ cảm xúc trầm lặng.

“Nghỉ ngơi cho tốt,” Lương Diễn nói, “Cần gì thì cứ gọi người đến.”

Thư Dao mơ hồ hiểu ý anh. 

Anh nói đúng, là ‘gọi người’ chứ không phải ‘gọi anh’ tới.

Đối với Lương Diễn, cô quả thực là một vị khách không mời mà tới.

Tạm thời chấp nhận cho cô ở lại mà không giao cho cảnh sát là sự nhượng bộ khó có được từ anh rồi.

Thư Dao nhỏ giọng nói cảm ơn, cũng không dám ngước mắt lên. 

Thấy Lương Diễn xoay người rời đi, cô mới quay vài phòng

Còn Lương Diễn, khi trở về trước cửa phòng ngủ của mình, hết nắm tay lại buông ra.

Cảm giác mềm mại dường như vẫn còn sót lại trên đôi tay, cô vừa mới tắm xong, trên da vẫn còn vài giọt nước nhỏ, hơi thở của cô rất nhẹ, như thể chỉ cần dùng lực một chút cô sẽ khóc ngay lập tức.

Nếu anh thực sự làm điều gì đó xấu, chỉ sợ đôi mắt kia sẽ khóc đến mức sưng húp lên mất.

Lương Diễn yên lặng đi vào phòng ngủ, dường như giống như đang phát ti3t, anh dùng sức tháo cà vạt, cởi cúc áo.

-

Thư Dao khó ngủ vào ban đêm

Rõ ràng biết bật đèn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nhưng nếu không bật đèn, trong không gian im lặng nhuốm đầy bóng tối, trong não sẽ tự động hiện lên những hình ảnh.. làm cô lo lắng, sợ hãi.

Ví dụ, trên sàn nhà lạnh lẽo, người phụ nữ kia lúc đầu vốn là nhẹ nhàng chạm vào làn da của cô, nhưng sự đụng chạm luôn khiến Thư Dao buồn nôn. Khi Thư Dao thể hiện một chút kháng cự hay ghét bỏ, người phụ nữ kia sẽ thay đổi sắc mặt và véo da thịt cô một cách hung hăng đầy căm hận.

Thư Dao giỡ chăn ra, đem quấn quanh người mình.

Ổ chăn là nơi phòng ngự vững chãi.

Cho dù vậy cũng chẳng thể ngăn cản được những thứ đáng sợ bên ngoài.

Tối qua ngủ không ngon nên sáng hôm sau dậy rời giường cả người cô uể oải không có tinh thần. Vả lại Lương Diễn không có ở đây, cô cũng không muốn tiếp xúc với người khác, và người giúp việc vẫn liên lạc với cô bằng cách đưa qua cửa một mẩu giấy nhỏ. 

Bác sĩ đến lần nữa vẫn không thể gặp mặt Thư Dao nên đành phải báo cáo lại sự việc cho Lương Diễn.

Lương Diễn đang xem thông tin do trợ lý Lâm đi thu thập được. 

Anh Đào thực sự là một cái tên giả, tên thật của cô là Thư Dao. 

Lương Diễn biết Thư Thế Minh, nhưng cũng không giao thiệp nhiều, hầu như là anh chỉ có ấn tượng với cái tên này. 

Trợ lý Lâm đã điều tra hết mọi việc mà Lương Diễn yêu cầu, từ chuyện lớn đến nhỏ, về cơ bản đã nắm hết được toàn bộ thông tin có thể khai thác được.

Bao gồm cả cha mẹ của đứa trẻ này đều mất sớm và cô đang sống dưới sự bảo lãnh của Thư Thế Minh.

Thư Thế Minh có hai con gái, con cả là Thư Minh Quân, vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái. Người em tên là Thư Thiển Thiển, bằng tuổi Thư Dao, quan hệ giữa hai người ở trường không tốt lắm. 

“Cũng đã tìm hiểu qua, Thư Thế Minh chưa bao giờ ngược đãi con mình,” Trợ lý Lâm nói cho Lương Diễn, “Nhưng mà, các thầy cô từng dạy Thư Dao đều đồng loạt nhận xét là cô có tính tình hướng nội, quái gở, it giao tiếp với người khác.”

Lương Diễn mở một trang, nhìn xuống nội dung ở trang thứ hai rồi lật lại.

Tờ đầu là thư liệu cá nhân về Thư Dao, chi tiết đến mức có cả cân nặng với nhóm máu.

Thư Dao hoàn toàn không nói dối.

Cô thực sự đã là người trưởng thành.

Nhưng cũng mới chỉ là một tuần trước.

Cô kém anh 8 tuổi, vừa mới thi xong đại học, còn là một cô gái nhỏ cái gì cũng không biết.

Lương Diễn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chắc chắn thông tin đúng hết chứ?” 

Trợ lý Lâm gật đầu: “Đảm bảo không có sai sót.”

Lương Diễn không nói thêm nữa, nhẹ đặt tài liệu trên bàn.

Anh trầm mặc. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trợ lý Lâm nói: “Thư Thế Minh với vợ đối đãi với Thư Dao không hề tệ chút nào, còn cả Thư Minh Quân, có vẻ cũng rất yêu cô em gái này..”

“Nếu thật sự yêu thương thì sao đến bây giờ cũng chưa đi tìm người,” Lương Diễn nói, “Cũng sẽ không để cô ấy biến thành bộ dạng như bây giờ.”

Trên tài liệu đều có ảnh chụp Thư Dao, có cả ảnh cô chụp hồi cấp 3, cũng có ảnh chụp tốt nghiệp nữa.

Tóc tết đuôi ngựa, mặc bộ đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, tuổi trẻ thanh xuân gần như lan tỏa ra khỏi trang giấy. Tuy nhiên, tất cả đống ảnh chụp, thấy cô cười là điều rất hiếm.

Trợ lý Lâm không hiểu suy nghĩ hiện tại của Lương Diễn, chần chờ một lát, hỏi: “Ý của ngài….”

“Để cô ấy ở lại một đêm nữa, ngày mai liên hệ với Thư Thế Minh đem cô ấy về,” Lương Diễn nhìn anh ta, “Cậu đi gọi một cuộc điện thoại phái người giám sát cô ấy chặt chẽ, đừng để cô ấy chạy, không lại không tiện liên hệ.”

Trợ lý Lâm đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Vừa mới ra ngoài lại tình cờ gặp trợ lý Triệu đang đợi bên máy pha cà phê.

Sau cuộc điện thoại, Trợ lý Triệu vẫn đứng bên máy pha cà phê, chưa thèm đi còn nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Lâm, tính tình của tiên sinh hôm nay thế nào?”

”Rất tốt,” trợ lý Lâm hỏi, “Sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Tối hôm qua có chuyện gì à?”

Trợ lý Triệu kể lại những gì đã nghe, đã thế còn kể không sót một chi tiết nào, đặc biệt nhất là đoạn có liên quan đến Đặng Giới.

Trợ lý Lâm nở nụ cười: “Đăng Giới là anh họ của tiên sinh. Trong chuyện họ hàng thân thích, anh ấy quả thực có chút vô lương tâm.”

Trợ lý Triệu khiêm tốn hỏi: “Cô gái trong nhà tiên sinh gì mà Tiểu Anh Đào là bạn gái của anh ấy sao?”

Trợ lý Lâm suy nghĩ hai giây trước khi trả lời: “Không phải.”

Ngừng một lúc, anh ấy nói: “Tuy nhiên, những lời này nói thật ra...... có thể trong tương lai sẽ thành hiện thực đấy.

Trợ lý Lâm đã ở bên Lương Diễn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh để ý tới người khác giới như vậy.

Cả tối qua cô ấy ở nhà Lương Diễn, chính là ăn vạ nhà người khác đấy.

Nếu có người nào khác nào mà muốn làm vậy, có khi đứng cửa chờ mưa dội ướt cả đêm, Lương Diễn cũng không thèm ra nhìn một cái.

Nhưng hôm qua, cô gái này mới nói hai câu tiên sinh đã đưa cô ấy vào nhà. 

Có sự khác thường ở đây, nhất định có ‘yêu’ mà. 

-

Sau khi người giúp việc nhận được cuộc gọi, cũng nói thẳng việc này hoàn toàn không cần thiết.

Trừ giờ ăn cơm, Thư Dao sẽ không đi ra ngoài cửa, vẫn luôn ở trong phòng ngủ. 

――Nếu không phải người giúp việc hiểu biết Lương Diễn, thì cũng sẽ thầm hoài nghi có phải Lương Diễn đã bắt nạt người ta ở suối nước nóng đêm qua hay không.

Suy nghĩ này nhanh chóng bị xua tan. 

Lương Diễn sẽ không ra tay với một cô gái tội nghiệp như vậy được.

Tối hôm qua, Lương Diễn chỉ ở trong suối nước nóng hơn nửa tiếng. 

Nửa tiếng, nếu thực sự muốn làm điều gì đó, thời gian như vậy dường như không đủ. 

Lương Diễn vẫn không về ăn cơm chiều, anh cố ý tránh tiếp xúc với Thư Dao. 

Thư Dao ngồi trước bàn ăn, có chút bất an.

Cô thấy được tờ giấy của người giúp việc, đối phương đã có ý nhắc nhở, ngày mai Lương Diễn sẽ cho người đưa cô về nhà, để cô không cần lo lắng, sợ hãi. 

Nhưng Thư Dao không muốn quay lại.

Cô không thích Thư Thiển Thiển, cô cũng không biết phải đối mặt với Thư Thế Minh như thế nào. 

Xét cho cùng, Thư Thiển Thiển là con gái ruột của Thư Thế Minh, xét từ khía cạnh quan hệ huyết thống, Thư Thế Minh rõ ràng là thân với cô ta hơn cô. 

...Hơn nữa, bọn họ nói với Thư Dao rằng ai đó đã  vào Nhà cướp rồi giết ba mẹ cô. Nhưng những ký ức rời rạc đó cùng với người phụ nữ điên kia đã cho cô biết đây là một vụ giết người vì tình.

Cơn đau đầu của Thư Dao xuất hiện, cô ấn huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu, ấn mạnh hai tay chỉ muốn mang cảm giác khó chịu này ép xuống.  

Sau cơn đau dữ dội, ký ức giống như một chiếc khăn giấy bị mưa lớn cuốn trôi, ướt nhẹp, không còn rõ hình dạng.

Không thể nghĩ về nó, càng nghĩ về nó, lại càng thấy kh ủng bố.

Thư Dao không muốn trở về. 

Nhưng cô không có lý do gì để ở lại đây. 

Trừ khi, trở thành bạn gái của Lương Diễn. 

Sau khi rửa miệng xong, Thư Dao ngồi ôm đầu gối suy nghĩ thật lâu.

Cô không phải là một cô gái tuân theo quy củ gì, lúc này muốn chui vào đầm lầy, càng nghĩ, càng không biết làm sao.

Nếu có thể nhận được sự phù hộ của các vị thần, dù chỉ trong giây lát thì cũng là quá tốt. 

-

Khi Lương Diễn trở về nhà, đã là mười một giờ tối.

Người giúp việc nói Thư Dao cả ngày không có đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, buổi tối đã đi ngủ sớm. 

Lương Diễn không để tâm, nhàn nhạt nói lại một tiếng, bước vào phòng ngủ. 

Chú hai tình cờ có mặt tối nay, Lương Diễn có uống hơi nhiều, trong cơn say hơi men, không để ý chăn bông trên giường đã được trải ra, có một yêu tinh đã chui vào trong đó.

Lương Diễn lấy một bộ đồ ngủ đi vào tắm, trong lúc lơ đãng nghĩ đến Thư Dao hơi có chút phản ứng.

Anh hạ nhiệt độ của nước xuống. 

Một người đàn ông trưởng thành làm việc vất vả trong xã hội nhiều năm lại có ý nghĩ xấu xa đối với một đứa trẻ non nớt, thiếu hiểu biết.

Đây là điều đáng bị khinh bỉ nhất của Lương Diễn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bình tĩnh lại, Lương Diễn mặc bộ đồ ngủ, bóp huyệt thái dương rồi bước đến bên giường. 

Cuối cùng anh cũng để ý thấy chỗ phồng nhỏ trên giường, cau mày hỏi: “Ai?”

Ngay khi anh muốn lấy thứ này ra, có một cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn, lộ ra khuôn mặt trắng nõn của Thư Dao. 

Cô mở chăn bông, ngồi quỳ trên giường: “Là em.”

Lương Diễn không nhúc nhích.

Anh vẫn đứng đó.  

Trong hai giây, anh nghi ngờ rằng mình đã uống quá nhiều nên bị ảo giác. 

Đèn cạnh giường bật sáng, dưới ánh đèn dịu dàng chiếc váy trắng mờ ảo trước mặt anh.

Bên trong hoàn toàn không mặc gì chỉ để lộ ra làn da trắng sáng.

Nhưng mà, trên da vẫn còn một số vết thương và vết bầm chưa tan.

Hương thơm thoang thoảng ngọt ngào vấn vương, là hương trái cây vừa chín tới vẫn còn quấn quýt trong sự tươi mát của những bông hoa đầu tiên hé nở.

Lặng lẽ tràn ngập không khí. 

Hơi thở của Lương Diễn dần nặng nề.

Anh không nói gì cả. 

Thư Dao ngồi quỳ trước mặt anh, tr@n trụi không hề giữ lại chút gì, rõ ràng chính mình làm ra loại chuyện này nhưng nét mặt của cô vẫn ngây thơ không rõ sự đời.

Dường như cô không hề hiểu hành động của mình bây giờ có ý nghĩa gì. 

Có lẽ, cô hiểu, nhưng sẽ không hiểu cái giá phải trả sẽ như thế nào.

Thư Dao nhìn Lương Diễn van xin: “Anh à, anh đừng đuổi em đi, anh sẽ cho em tất cả, được không?”

Lương Diễn cất bước tới. 

Khi anh đến gần, Thư Dao có chút bất an, cô muốn đưa tay che ngực mình lại, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, lặng lẽ để anh nhìn. 

Cho đến khi Lương Diễn vươn tay chạm vào cổ chân của cô. 

Da cô hơi lạnh, trong khi tay Lương Diễn lại vô cùng ấm áp.

Hoàn toàn khác với cô. 

Thư Dao khẽ run lên.

Vẫn còn một chút sợ hãi. 

Lương Diễn không chạm vào cô nữa mà cầm dây vai của váy kéo lên. 

Thư Dao ngơ ngẩn.  

Chiếc váy được kéo lên rồi. 

”Đưa tay ra.”

Thư Dao ngoan ngoãn làm như vậy, luồn hai cánh tay gầy guộc của cô qua dây vai, cơ thể được che khuất. 

Lương Diễn kiên nhẫn mặc váy cho cô và nói với cô: “Em phải trân trọng bản thân, đừng tùy ý giao cho anh như thế này, không đáng”.

Thục Nghiêu không nói lời nào.  

Lương Diễn hỏi: “Tại sao em không muốn quay về?”

Thư Dao không nói, rũ mi xuống, một lúc lâu sau, nước mắt mới tràn ra khóe mắt. 

Cô khóc không thành tiếng, cứ thế lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt, rơi trên ga giường tối làm hiện lên những vệt đậm nhạt. 

Lương Diễn nhìn những giọt nước mắt, thở dài, “Được rồi, em có thể tiếp tục ở đây, nhưng sau này đừng làm loại chuyện này.”

Thư Dao đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh: “Thật sao?”

“Thật.”

Lương Diễn nhìn thấy một niềm vui mang theo nét đơn thuần trên gương mặt cô.

Giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mà nó muốn nhất.  

Ngay sau đó, Thư Dao đột nhiên ngẩng mặt lên, kéo quần áo của anh, hôn lên môi anh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột làm Lương Diễn sững sờ. 

Chỉ là môi kề môi đơn giản, không chút đam mê hay h@m muốn, trong sạch như cánh hoa đào nở rộ. 

- Thư Dao ban đầu không có ý làm vậy.

Nhưng mà.

Tại anh quá đẹp trai.

Cũng rất tốt bụng.

Cô không thể nhịn được.

Sau khi làm chuyện xấu, Thư Dao vẫn ngồi trên giường háo hức nhìn anh: “Em nghe người ta nói lần đầu của con gái là thứ quý giá, nếu không muốn cái kia thì có thể chấp nhận cái khác được không?”

Lương Diễn hỏi: “Có ai nói với em rằng lần đầu tiên của đàn ông cũng rất quan trọng không?”

Thư Dao nhất thời không phản ứng kịp, ngồi tròn xoe mắt nhìn anh.

Lương Diễn không muốn giải thích cặn kẽ cho cô, chỉ cảm thấy hơi đau đầu.

Quên đi, cô vẫn còn là đứa trẻ non nớt không hiểu chuyện.

Trẻ ở độ tuổi này luôn có đam mê và bốc đồng. 

“Về phòng ngủ đi”, Lương Diễn nhấn mạnh, “Nghe lời.”

Thư Dao không chịu, nghe Lương Diễn nói vậy, mắt cô đỏ hoe, lại muốn khóc lần nữa. 

Lương Diễn không thể nhìn cô khóc.

Một phần vừa thấy đau lòng, một phần lại muốn làm cô khóc, muốn bắt nạt cô đến nỗi cô khóc thành tiếng, ngay cả khi cổ họng khô khốc cũng vẫn muốn bắt nạt cô.

Hai luồng suy nghĩ trái ngược không ngừng đánh nhau. 

Thư Dao cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Em sợ bóng tối, sợ cô đơn.”

Lương Diễn nhìn bộ dạng đáng thương của cô, bất lực thở dài, đưa tay chỉ lên khoảng trống: “Nếu không thì tối nay em ngủ ở đây đi.”  

Chiếc giường khá lớn.

Lương Diễn từ lâu đã nhận thấy cảm xúc của mình không ổn, bình thường mà nói, ngủ với một cô gái trẻ như vậy quả thực có chút không tốt. 

Nhưng nếu cô bé này tiếp tục khóc, anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ làm điều gì sai trái. 

Lấy chăn bông và gối lại, Lương Diễn vạch một đường giới hạn rõ ràng với cô,  nghiêm túc nói với cô: “Nằm yên không được lộn xộn.”

Thư Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lương Diễn quay lưng về phía cô, chỉ chừa cho cô một tấm lưng. 

Còn Thư Dao sau khi chỉnh lại tư thế ngủ đã đợi mười phút cũng không thấy Lương Diễn có động tĩnh gì.

Cô đoán có lẽ anh đã ngủ thiếp đi rồi. 

Thư Dao cuối cùng cũng có thể tự tin nhìn anh. 

Từ thời tiểu học đến cấp ba, Thư Dao đã thu thập rất nhiều thông tin về Lương Diễn và cất vào hộp cẩn thận.

Nhưng đó chỉ là những thông tin mà báo chí đưa tin.

Thư Dao không biết bất cứ điều gì về cá nhân anh. 

Nhưng giờ có vẻ Lương Diễn là một người đàn ông tốt, là một chính nhân quân tử.

Trên người anh có mùi rất thơm, Thư Dao không thể dùng ngôn ngữ cụ thể để mô tả mùi thơm đó. Nó sạch sẽ và mát lạnh, giống như một khu rừng sau cơn mưa mang theo làn sương mờ ảo.

Chăn nệm mềm mại, Thư Dao nằm đó, cuộn tròn lấy cơ thể. Bộ này mới được mang đến nên không mang theo mùi thơm của Lương Diễn.

Nằm chôn trong nệm chăn, cô hít một hơi thật sâu.

Thư Dao nhịn không được tiến gần tới ranh giới với Lương Diễn, bí mật dịch chuyển về phía anh vài lần.

Cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn lại gần, không dám tiếp xúc thân thể. 

Lương Diễn quay lưng về phía cô, vẫn không hề nhúc nhích. 

Thư Dao vừa mới vụng trộm nhích được vài cm, tâm tư lại trở nên linh hoạt, cô quấn chăn lại, tiếp tục lẻn đến gần. Lúc sắp dán vào lưng Lương Diễn, cô hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ mở một kẽ hở trên chăn bông.  

Đèn đầu giường mờ ảo, Thư Dao chỉ nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ phía sau bộ đồ ngủ màu xanh lam của Lương Diễn. Cô vô thức nghĩ đó là thứ gì đó anh vô tình cọ vào, vì vậy cô muốn giúp anh lấy nó ra, cẩn thận từng li từng tí sờ vào mới nhận ra rằng hóa ra đó là hình in trên bộ đồ ngủ. 

Chưa kịp phản ứng, Lương Diễn đã bất ngờ quay người lại, dừng sức siết chặt tay cô.  

Chỉ có thời gian để ngâm ra một từ vựng vô nghĩa giữa môi và răng, đầu gối bị đẩy ra, Lương Diễn kéo hai cổ tay cô qua đỉnh đầu rồi ấn chặt. 

Lương Diễn ngồi quỳ giữa hai ch@n cô, dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt anh sâu thẳm, thậm chí màu nốt ruồi lệ dưới mắt anh càng đậm hơn. 

Cổ tay bị kẹp chặt, Thư Dao sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột, ngẩng đầu nhìn người trên người mình. 

Lương Diễn dùng một tay để khống chế cổ tay cô, tay còn lại gỡ phần tóc dính trên môi cô ra.

Ngón tay vừa vặn chạm vào môi cô. 

“Thư Dao,” Lương Diễn gọi tên cô, nghiêng người nhìn cô đang mở to mắt vì mình đến gần, giọng anh kìm nén, “Giờ thì em đã biết lý do rồi chứ?” 

Môi của hai người gần như dính vào một chỗ.

Đến gần, Lương Diễn mới có thể nhìn rõ lông mi của cô, rất dài, nhưng hình dáng giống với tóc của cô, so với người thường mỏng hơn rất nhiều. 

Lương Diễn nắm cằm cô, môi hơi cong: “Anh không phải là một người tốt lành gì.”

Thư Dao ngước nhìn anh, giọng cô run rẩy: “Tôi biết.”

Lương Diễn cảm nhận được cổ tay non mịn hơi giãy giụa, sự phản kháng nhỏ nhỏ ấy gợi ra hứng thú cho anh.

Hầu kết anh di chuyển, vô ý thức tăng lực đạo trên tay.

Anh nhìn thấy vẻ đau xót trên khuôn mặt của Thư Dao, sau đó biến mất ngay lập tức. 

Trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Lương Diễn đã kịp thời buông tay nhìn Thư Dao đã cảnh cáo: “Ngoan ngoãn ngủ, đừng nhúc nhích, nếu không anh không hứa trước bản thân sẽ không làm em bị thương”

Tiểu gia hỏa này không biết trời cao đất rộng, chưa trải qua khó khăn tốt nhất nên đe dọa cô một chút.

May mà hiện tại người cô gặp là anh, nếu đổi một người đàn ông khác, có lẽ hắn đã nhai nuốt cô từ lâu rồi. 

Dấu ngón tay đỏ au để lại trên cổ tay trắng ngần.

Cô không xoa cổ tay. 

Thư Dao thận trọng hỏi: “Bị thương gì?”

Lương Diễn nheo mắt nói: “Đem em nhốt trong phòng ngủ, không được ra ngoài, chỉ có thể chịu đựng d*c vọng, giải quyết nhu cầu s1nh lý của anh.”

Ngón tay hơi gầy có chút chai sạn xoa xoa gò má mềm mại của cô: “Lúc thân mật cũng trói em lại, cho dù em phản kháng cũng vô dụng. Có khóc khản cổ thì cũng không dừng.”

Vừa dứt lời, Thư Dao không ngần ngại kéo hai dây vai của váy ngủ xuống. 

Cô nói: “Em có thể.”

”Khi nào thì bắt đầu? Em sẵn sàng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc