"Giúp tôi điều tra Tần Nghiên."
Edit: Rea
—————
Người đàn ông nghe thấy lời này thì sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi thở ra —— nếu không phải trong tay hắn không thuốc lá, thì Tần Nghiên nghi giây tiếp theo anh ta có thể phun ra một vòng khói đẹp đẽ.
"Nghé con mới sinh không sợ cọp." Anh ta cười như không nhìn Tần Nghiên, "Anh thật sự cho rằng mình sẽ chơi được sao?"
Ngụy Hoài Minh gõ bàn nhắc nhở: "Còn tôi nữa."
Người đàn ông liếc nhìn anh một cái, sau đó bồi thêm một câu: "Còn mang theo một tên ngốc."
"..."
Sau khi hai người ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt của Ngụy Hoài Minh không tốt lắm, Tần Nghiên vừa định an ủi anh vài câu thì Triệu Chính lại tung tăng chạy tới nói Lục cục bảo Ngụy Hoài Minh đi tìm ông, thế nên Tần Nghiên cũng yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình.
Mối quan hệ hiện tại của hai người có chút khó xử.
Trong đầu Tần Nghiên không ngừng phát lại cảnh Ngụy Hoài Minh tỏ tình, mỗi lần phát lại là vành tai lại hồng lên một chút. Lúc Chu Mộc đến lấy tư liệu thì thấy mặt Tần Nghiên ửng hồng đáng ngờ nên cô thuận miệng hỏi câu có phải cậu bị sốt không. Tần Nghiên dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ trên mặt, có chút bối rối lắc đầu.
Hiện tại hắn rất muốn ôm chăn lăn vài vòng trên giường.
Nghĩ đến chăn, suy nghĩ lại bay đến đêm ở nhà Ngụy Hoài Minh, vì thế hắn bỏ thêm một tính từ vào trước suy nghĩ của mình —— hắn muốn ôm chăn của Ngụy Hoài Minh lăn vài vòng trên giường của anh.
Càng nghĩ thì nhiệt độ trên mặt càng tăng, Tần Nghiên dứt khoát nằm sấp trên bàn, vùi kín mặt vào trong khuỷu tay.
Triệu Chính đi ngang qua thấy hắn như vậy, cũng cho rằng hắn không thoải mái, hỏi hắn có cần xin nghỉ không.
Vụ án hiện tại không có tiến triển gì đáng kể, cứ điều tra hết lần này đến lần khác, quả thật không có chuyện gì cho nhà tâm lý học như hắn. Tần Nghiên lúc này không có cách nào khống chế tốt cảm xúc, còn rất sợ sẽ gặp phải Ngụy Hoài Minh nên trực tiếp mượn sườn núi hạ lừa* xin nghỉ ốm rồi về nhà.
(*sử dụng điều kiện thuận lợi để hành động)
Ngụy Hoài Minh từ trên lầu xuống thì thấy trên bàn Tần Nghiên trống không, đi hỏi một vòng mới biết thân thể hắn không thoải mái nên đã xin nghỉ bệnh rồi. Anh lướt di động của mình cũng không nhận được tin tức nào từ Tần Nghiên, mày liền nhíu lại.
Ngụy Hoài Minh nhớ lại những chuyện mấy ngày nay, cảm thấy Tần Nghiên ngã bệnh cũng đúng.
Không ăn đúng giờ, không ngủ đúng giờ, quần áo mặc thì mỏng, còn hay bị thương nữa, cơ thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Ngụy Hoài Minh cảm thấy làm người theo đuổi đủ tư cách thì cần phải đi thăm bệnh.
Tần Nghiên đang ở trong phòng lục lọi đồ đạc thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Hắn vội vàng nhét đồ lại vào tủ, khóa ba lớp trong ngoài lại rồi mới bước ra cửa.
Khuôn mặt bị mắt mèo kéo đến biến dạng của Ngụy Hoài Minh xuất hiện trong tầm mắt hắn, trái tim Tần Nghiên nháy mắt lỡ một nhịp.
Sợ cái gì thì cái đó đến.
Người bên ngoài thấy ấn chuông mấy lần cũng không có ai đến mở cửa, trong lòng sốt ruột, chỉ sợ Tần Nghiên thật sự xảy ra chuyện gì, anh giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cửa tự mở ra.
Cánh tay Ngụy Hoài Minh tích lực nhưng không gõ được vào cái gì nên thân thể nghiêng về phía trước theo quán tính, vừa lúc ngã phải người Tần Nghiên.
Tần Nghiên cũng theo phản xạ có điều kiện mà đón lấy anh, khi cảm nhận được trọng lượng trên người thì đột nhiên sững ra.
Ngụy Hoài Minh ở tư thế này, chậm rãi siết chặt hai tay, biến một pha phản lưới nhà thành một cái ôm.
Khi ký ức ùa ra như thác, hình ảnh xuất hiện vô số lần trong mộng cùng cảnh tượng hiện tại chồng chéo lên nhau, hốc mắt Tần Nghiên bỗng nhiên đỏ lên.
Ngụy Hoài Minh có tà tâm nhưng gan bé nên chỉ dám thừa dịp Tần Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại mà qua loa ôm hắn một chút, chiếm đủ tiện nghi rồi thì nhanh chóng buông ra.
"Tôi vốn định gõ cửa, không ngờ..." Anh muốn giải thích cái ôm này thành hiểu lầm, nhưng vừa ngước mắt lên lại thấy hốc mắt Tần Nghiên đỏ ửng, anh vội hỏi, "Làm sao vậy?"
Tần Nghiên bình ổn lại tâm tình một chút rồi nhàn nhạt đáp: "Không có gì, bị cảm chút thôi." Nói xong còn làm bộ làm tịch ho hai tiếng.
"Tôi đã nói em mặc quá ít rồi." Ngụy Hoài Minh ấn Tần Nghiên ngồi xuống ghế, luống cuống tay chân lục tủ, "Em để thuốc ở đâu?"
"Ở..." Tần Nghiên nhả ra một chữ sau đó lại dừng lại, hắn nghĩ đến việc người không bị bệnh uống thuốc không biết sẽ có tác dụng phụ gì, nên trực tiếp nuốt lời nói đến bên miệng vào trong bụng.
Ngụy Hoài Minh nghe hắn bên này có động tĩnh rất nhỏ, nhưng không nghe rõ, nên quay đầu lại hỏi hắn: "Cái gì cơ?"
Tần Nghiên thổi ly nước ấm cầm trên tay, mặt không đổi sắc nói dối: "Trong nhà không có thuốc."
Ngụy Hoài Minh với tay đến cái tủ gần giường nhất, nhưng anh không kéo ra.
Tần Nghiên thấy anh chạm vào cái tủ kia thì sắc mặt liền thay đổi.
Nhưng mà Ngụy Hoài Minh không định gây khó dễ với cái tủ, anh đứng lên vỗ quần áo chuẩn bị xuống lầu mua thuốc thì lại bị Tần Nghiên ngăn cản.
"Không cần mua, uống chút nước ấm là được rồi."
"Vậy không được......"
"Lục cục tìm anh có chuyện gì?" Tần Nghiên ý đồ nói sang chuyện khác.
Ngụy Hoài Minh nghe hắn nhắc tới chuyện này, trực tiếp đem chuyện mua thuốc quên sạch sẽ, thở dài nặng nề ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nói tới chuyện này là tức. Trước đó ổng nói muốn điều người lại đây, tôi tưởng nói giỡn, kết quả là hôm nay lại nói với tôi vài ngày nữa đội trưởng đội hình cảnh thành phố bên cạnh sẽ tới, nói là thành phố bọn họ cũng xảy ra loại án gϊếŧ người phân thây này."
"Giống nhau như đúc sao?" Tần Nghiên nhìn chằm chằm ly nước nhíu mày.
"Giống nhau như đúc." Ngụy Hoài Minh bực bội vò đầu bứt tóc, "Tên hung thủ này bị điên rồi sao?"
Tần Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Hoài Minh, cười nhẹ một tiếng.
"Tam Giác Vàng" sốt ruột rồi.
Ngụy Hoài Minh bị nụ cười này của hắn làm cho nhịp tim rối loạn, hoãn một lúc rồi mới phản ứng lại: "Đây là sơ hở mà em nói sao?"
Tần Nghiên gật đầu.
Sự tình rốt cuộc tiến triển thế nào thì còn phải chờ người tới rồi nói sau, việc cấp bách trước mắt là chữa bệnh cho Tần Nghiên. Ngụy Hoài Minh quyết tâm muốn đi xuống mua thuốc, Tần Nghiên không còn cách nào nên chỉ có thể chỉ đường cho anh, hứa với anh sẽ ở nhà chờ anh về, cam chịu nghĩ cùng lắm thì uống thuốc rồi lại vào toilet moi ra thôi.
Sau khi Ngụy Hoài Minh mở cửa lại quay đầu dặn dò Tần Nghiên vài câu, đối phương mở to mắt, nhìn như vô cùng nghiêm túc nhưng thật ra là chỉ gật đầu cho có lệ thôi, thẳng đến khi Ngụy Hoài Minh hoàn toàn đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt dừng ở cái tủ bị khóa kia.
Nhưng điều mà hắn không nhìn thấy đó là, cái liếc mắt cuối cùng trước khi ra ngoài của Ngụy Hoài Minh cũng dừng ở cái tủ đó.
Tần Nghiên rất kỳ lạ.
Thật ra lần đầu tiên Ngụy Hoài Minh gặp hắn là anh đã có cảm giác này rồi, anh luôn cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng tuổi không lớn nhưng tâm sự lại một đống, ban đầu còn tưởng nhà tâm lý học đều khác thường như vậy nhưng sau đó mới phát hiện là không phải. Khí chất của Tần Nghiên quá mâu thuẫn, thoạt nhìn giống như một động vật nhỏ ôn nhu vô hại, nhưng thật ra lại giấu đầy gai độc, ai cũng không thể mảy may tới gần.
Ban đầu Ngụy Hoài Minh lý giải loại tự vệ này của hắn là vì "từng chịu tổn thương trong tình yêu", nhưng sau khi đến nhà hắn hôm nay thì anh lại cảm thấy không phải thế. Nhà của Tần Nghiên rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức như không có người ở. Rõ ràng là buổi sáng đầy nắng mà lại kéo màn kín mít, Ngụy Hoài Minh cố ý không đề cập đến chuyện này, nhưng Tần Nghiên cũng hoàn toàn không có ý kéo màn ra.
Đó là thói quen của hắn.
Còn có cái tủ bị khóa kia...
Ngụy Hoài Minh càng nghĩ càng để ý, gọi điện cho Triệu Chính: "Đi làm chưa đấy?"
Triệu Chính xin nghỉ phép thất bại nghe thấy câu vui sướng khi người gặp họa này của anh thì chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng người đầu dây bên kia lại như có thêm hai mắt mà nói tiếp "Trước đừng cúp máy, giúp tôi điều tra Tần Nghiên."
"Điều tra..." Triệu Chính vừa định nói câu thô tục thì đột nhiên phanh lại, "Tra ai cơ?"
"Tần Nghiên." Ngụy Hoài Minh nắm chặt thuốc vừa mới mua trong tay, ngẩng đầu nhìn lầu sáu đóng chặt cửa sổ, thở ra một hơi.
Người bên cửa sổ đặt ly nước xuống, ôm lấy chính mình.
"Chào buổi sáng nha tiểu khả ái." Triệu Chính mới vừa cúp điện thoại Ngụy Hoài Minh thì cảm thấy có người thổi vào tai mình, cậu vừa quay đầu là dán lên chóp mũi của Tôn Giai Thần.
Tôn Giai Thần tiện thể hôn lên mặt cậu một cái khiến Triệu Chính bối rối.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói vẫn là giọng của hắn, nhưng so với ngày thường thì lại mơ hồ hơn rất nhiều, mang theo một loại mệt mỏi vừa mới đánh nhau xong, "Cho tôi dựa một chút."
Triệu Chính đưa tay đỡ lấy hắn, cảm giác dính nhớp cùng mùi máu tươi lần lượt xuyên qua lòng bàn tay và mũi truyền đến đại não, làm cho giọng nói của cậu có chút run: "Anh... Sao lại thế này..."
"Bổn thiếu gia bị người ta bắt cóc, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn để tới tìm người trong lòng của tôi." Tôn Giai Thần vẫn không đứng đắn như cũ, Triệu Chính thấy hắn còn sức nói giỡn thì cũng hơi yên tâm chút, trợn trắng mắt: "Trong miệng ngài có thể có một câu nói thật được không vậy?"
"Có nha." Tôn Giai Thần yên lặng nhìn cậu, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, "Trải qua chín chín tám mươi mốt nạn để tới tìm người trong lòng của tôi."
Mặt Triệu Chính lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng, luống cuống tay chân giúp hắn bấm gọi 120.
Tôn Giai Thần ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn mũi chân mình
Cánh tay bị chém mấy nhát hắn đã quên mất, chỗ đau nhất vẫn là trên eo.
Hắn bất động thanh sắc ấn miệng vết thương trên eo, lấy ra vòng cung của viên đạn.
Đám súc sinh đó xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Kế hoạch moi thuốc của Tần Nghiên bị đổ bể —— bởi vì Ngụy Hoài Minh mua siro.
Ngụy đội nhiệt tình giới thiệu: "Hồi còn nhỏ miễn là bị ho là tôi uống cái này ngay, uống hết một lọ là khỏi rồi."
Tần Nghiên không muốn phụ lòng tốt của Ngụy Hoài Minh, hắn bóp mũi uống vào, nhưng lại thấy anh móc từ trong túi ra mấy gói thuốc.
Tần Nghiên: "Tôi thấy..."
Hắn đang nói nửa chừng thì bị tiếng thét chói tai bên ngoài cắt ngang.
Ngụy Hoài Minh cũng nghe thấy, anh đến bên cửa sổ vén một góc màn lên.
Một đám người vây quanh ở dưới lầu, bọn họ đều ngửa cổ nhìn lên tầng thượng. Ngụy Hoài Minh mở cửa sổ nghiêng người ra ngoài thì mới miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người trên đó.
"Có người muốn nhảy lầu." Ngụy Hoài Minh khoác áo rồi ra cửa, Tần Nghiên cũng vội vội vàng vàng đi theo anh.
Tòa nhà này tổng cộng 30 tầng, nhà Tần Nghiên ở tầng sáu. Ngụy Hoài Minh nhìn thoáng qua thang máy đã chật kín người, quyết định đi thang bộ.
Một người phụ nữ ngồi bên mép sân thượng đung đưa chân nhìn xuống dưới, khi nghe được động tĩnh sau lưng thì quay mặt lại, nghi hoặc nhìn bọn họ.
Ngụy Hoài Minh thấy vậy thì hết hồn, cũng không dám tiến lên mà chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bà bình tĩnh. Khoảng cách hơi xa nên anh thấy không rõ mặt người phụ nữ đó, nhưng nhìn chung thì cảm thấy quen mắt.
Người phụ nữ hoàn toàn không dao động, tiếp tục nhìn xuống đất, như là đang chờ đợi cái gì đó.
Tần Nghiên nói nhỏ với Ngụy Hoài Minh: "Trạng thái của bà ta có điều bất thường, cần phải để bà ta rời khỏi đó càng nhanh càng tốt."
"Nhưng ngộ nhỡ..."
"Không có ngộ nhỡ..." Tần Nghiên nhìn quanh bốn phía, có một cảm giác khủng hoảng vô cớ sinh ra, "Nếu không đến nữa thì sẽ không kịp."
Trong nháy mắt Ngụy Hoài Minh và Tần Nghiên cùng nhau túm chặt người phụ nữ kia thì một chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Người phụ nữ bắt đầu giãy giụa như điên, bị Tần Nghiên chặt một phát bất tỉnh.
Pháo hoa ban ngày cũng không hấp dẫn lắm, rất nhanh đã hóa thành một làn khói trắng.
Tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Hết chương 25.