KHÔNG ĐƯỢC NÓI

"Lâu rồi không gặp."

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh tiến lại gần nhìn bản đồ, rồi lại nhìn Triệu Chính, cuối cùng hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Định vị là ở tiểu khu nơi Tần Nghiên sống.

"Tiểu khu này cách quán cà phê không xa, cũng không phải là không có khả năng." Tần Nghiên giúp Ngụy Hoài Minh kéo khóa kéo áo khoác lên, cười khổ một tiếng, "Xem ra em với người này rất có duyên."

Ngụy Hoài Minh giao nhiệm vụ lái xe cho Tôn Giai Thần, chân dài của anh vừa bước vào hàng ghế sau khiến cho Triệu Chính có ý đồ muốn chen chúc ngồi cùng bọn họ bị tống cổ lên ghế lái phụ, anh chọc Tần Nghiên một cái: "Điện thoại còn có thể định vị được, có phải chứng minh Chu Uyển tạm thời coi như an toàn không?"

"Chỉ có thể thuyết minh điện thoại còn chưa bị phát hiện." Tần Nghiên thở dài, "Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng điện thoại đã bị ném đi."

Tóm lại, hết thảy đều là biến số.

Tần Nghiên xoa gương mặt đông cứng của mình, nghĩ đến giọng điệu cầu cứu của Chu Uyển trong điện thoại, trong lòng căng thẳng —— đó là một giọng nói sợ hãi đến tột cùng, xuyên qua màn hình cũng có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của cô.

Rốt cuộc là cô đã nhìn thấy gì?

.

Ngụy Hoài Minh cầm súng dựa vào tường, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, dùng giọng khí hỏi: "Xác định là chỗ này?"

Thấy Triệu Chính gật đầu, anh đi lên một cước đá văng cửa.

Từ lần đó sau khi anh bị người ta trói đi trong nhà Tần Nghiên thì anh đã có ấn tượng sâu sắc với cánh cửa có như không của tiểu khu bọn họ, sau đó anh không chỉ một lần đề cập đến chuyện chuyển nhà với Tần Nghiên, ngoài miệng Tần Nghiên đáp ứng, nhưng lại không có hành động thực tế.

Ngụy Hoài Minh dễ dàng đá văng cửa rồi quay đầu lại nhìn Tần Nghiên: "Anh đã nói để em dọn..."

Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tần Nghiên bổ nhào tới, bên tai vang lên một tiếng nổ lớn.

Ngụy Hoài Minh còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Tần Nghiên đã từ trên mặt đất bò dậy, giật lấy súng trong tay anh bắn liên tiếp hai phát.

Lại sau một tiếng nổ lớn, trong phòng khôi phục yên tĩnh —— nếu như bỏ qua tiếng gào thét.

Triệu Chính vẫn đứng ở hành lang hít vài hơi khí lạnh, lùi về sau mấy bước.

Tôn Giai Thần còn lùi lại nhiều hơn cậu mấy bước, thiếu chút nữa một chân dẫm không trung ngã từ đầu cầu thang xuống.

Triệu Chính nhìn anh nắm lấy góc áo của mình để giữ thăng bằng, mắt trợn trắng: "Đúng nhát."

Tôn Giai Thần nhìn khoảng cách giữa Triệu Chính và cửa phòng, cảm thấy cậu hoàn toàn là chó chê mèo lắm lông.

Như đoán được suy nghĩ của anh, Triệu Chính chậc một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi vốn chỉ là nhân viên hậu cần."

Tôn Giai Thần không phục: "Còn tôi chính là nhân viên ngoài biên chế đây!"

Ngụy Hoài Minh hô lớn tiếng "Đm", khiến nhân viên hậu cần với nhân viên ngoài biên chế sợ tới mức im bặt.

Cảnh tượng trong phòng muốn hỗn loạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thứ vừa nện xuống mặt đất là một cây búa. Ngụy Hoài Minh nhất thời không thể nghĩ ra được từ để hình dung, đầu tiên nghĩ tới cây búa thiết trong tiểu thuyết võ hiệp, sau đó lại cảm thấy khoa trương, càng cảm thấy tương đối giống cái chùy lớn trong tiểu phẩm "Chuỳ 80 chùy nhỏ 60".

Dù sao thì cũng rất lớn.

Nếu không phải Tần Nghiên nhào tới thì một chùy này này sẽ vững chắc đánh lên đầu anh.

Cả hai đùi của người đàn ông đều bị Tần Nghiên găm vào hai viên đạn, đau đến mức ngã trên mặt đất, thử bò lên hai cái thì thấy trước mắt xuất hiện hai chân.

Tần Nghiên cúi đầu nhìn hắn, cười như ác ma câu hồn phách người: "Chú Trương, đã lâu không gặp."

Người đàn ông trên mặt đất tránh tầm mắt của hắn, run cầm cập.

Ngụy Hoài Minh lục soát trong phòng một hồi, cuối cùng từ trong căn phòng lộn xộn kéo Chu Uyển bị trói gô ra ngoài.

Chu Uyển thấy bịt mắt được tháo ra, né một chút theo phản xạ có điều kiện. Ngụy Hoài Minh cẩn thận cởi dây thừng trên người cô, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Rất xin lỗi, đã tới trễ rồi."

Chu Uyển dùng sức lắc đầu, ôm lại anh: "Cảm ơn."

Ngụy Hoài Minh cảm thấy trên vai truyền đến một cảm giác dinh dính, không bao lâu sau thì ướt đẫm. Tuy nói bản thân cũng không có thói ở sạch, nhưng anh cũng không thể chịu đựng được cảnh người khác dụi nước mắt nước mũi lên người mình, nhưng hiện tại Chu Uyển đang ghé trên người anh khóc, anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Chu Uyển khóc đủ rồi, lau mặt, cười với Ngụy Hoài Minh một cái.

Trông như hoa tháng ba.

Tần Nghiên đã trói người đàn ông trong phòng khách vào ghế, hiện tại đang rất  nhân từ rút viên đạn găm trong chân gã ra. Gã cảm nhận được đau đớn trên đùi cùng với ngón tay của Tần Nghiên đang khuấy miệng vết thương, đau đến mức gần như ngất đi.

Tôn Giai Thần kéo ghế ở một bên qua ngồi cắn hạt dưa, còn tiện tay đưa cho Triệu Chính một nắm.

"Anh lấy hạt dưa đâu ra vậy?"

"Vừa rồi lấy ở yến tiệc." Tôn Giai Thần lúc này mới nhớ tới mình còn có chuyện gì chưa nói, nhanh chóng lắc lắc túi làm rơi rớt ra một đống bánh ngọt, "Mang tới cho em. Không biết em thích ăn gì nên mỗi thứ lấy một ít."

Triệu Chính nhìn vật thể không rõ nát vụn trộn thành một cục trong tay anh, nhíu mày: "Anh có chắc là ăn được không?"

Tôn Giai Thần nhét một miếng vào miệng, mơ hồ trả lời cậu: "Em xem, có thể ăn được."

Vừa nói xong thì cảm giác trọng lượng trên tay biến mất.

Chu Uyển bị giày vò lâu như vậy đã sớm đói không chịu nỗi, từ trong phòng đi ra thấy trên tay Tôn Giai Thần cầm một đống đồ, rất không khách khí mà cầm lấy.

Tôn Giai Thần: "Nếu tôi nhớ không lầm thì em chính là người bị hại?"

Chu Uyển gật đầu, rót cho mình ly nước.

"Người bị hại không phải là nên... thảm một chút sao?"

"Là rất thảm." Chu Uyển cho anh xem những vết sẹo bị dao rạch trên tay mình, có mấy vết tương đối sâu còn đang chảy ra máu, nhưng cô lại giống như vô tri vô giác nuốt xuống một ngụm nước lớn, cười nói, "Nếu đã sống sót thì không thể bị đói chết được."

Nói xong thì cầm lấy hạt dưa nhìn chằm chằm Tần Nghiên bên kia, vỗ vai Tôn Giai Thần, an ủi anh như bà cụ non: "Này chàng trai, anh còn chưa trải nhiều, nếu đời người hai ta giống nhau thì anh sẽ biết mấy vết sẹo này căn bản không xem là chuyện gì."

Tôn Giai Thần cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, vui vẻ giả làm cháu trai trước mặt cô: "Bà nội nói đúng lắm."

Chu Uyển cười khanh khách một hồi, thấy Tần Nghiên gọi mình thì ném hạt dưa đi qua.

Lần thứ ba Tần Nghiên dùng nước lạnh hất tỉnh người đàn ông đã ngất, kéo Chu Uyển tới trước mặt gã: "Quen không?"

Người đàn ông bị tra tấn đến sắp tắt thở, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn: "Vô nghĩa, ông đây tự mình trói tới."

"Chú nhìn kỹ xem." Tần Nghiên kéo Chu Uyển đến gần một chút, nói gằn từng chữ một, "Quen không?"

Gã nhìn chằm chằm Chu Uyển chốc lát, rồi nhổ một ngụm: "Còn không phải là con bé bồi rượu sao? Sao, thông đồng với mày?" Nói xong lại chuyển hướng sang Chu Uyển, cười đến châm chọc, "Mày cho rằng nó sạch sẽ bao nhiêu?"

Tần Nghiên ngăn cản Ngụy Hoài Minh muốn tiến đến đánh gã, giọng điệu xa cách: "Chú Trương, tên cô ấy là Chu Uyển, nếu chú không nhớ rõ tên này thì tôi sẽ nhắc cho chú một chút."

"Cô ấy là đứa trẻ chú đón vào sau khi ba tôi đi."

"Mày đang nói cái chó má gì vậy!" Người đàn ông nghe xong lời này thì đột nhiên hoảng sợ, muốn đứng lên lý luận với hắn, nhưng đáng tiếc là gã bị trói trên ghế nên chỉ có thể nôn nóng gõ mấy lần xuống mặt đất, "Cái gì mà ba mày, đứa trẻ..."

"Cô ấy nói mình bị mẹ bán cho một người họ Tần ở huyện Du." Tần Nghiên mang một cái ghế ngồi đối diện gã, giúp gã làm rõ mối quan hệ này, "Khi tôi mười bốn tuổi, cũng chính là tám năm trước, ba tôi vào ngục giam. Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, Chu Uyển mười sáu tuổi, nhưng Chu Uyển lại nói khi mình mười tuổi bị ba mẹ bán đi, cũng chính là sáu năm trước."

"Vậy thì hai năm nay là ai giả mạo ông ta?"

Hạt dưa Ngụy Hoài Minh mới vừa nắm trong tay cả kinh rớt xuống.

Anh cho rằng hung thủ bị truy nã của vụ án kia đã quy án, không nghĩ tới phía sau còn có mẹ của Tần Nghiên, cùng với người đàn ông trước mặt này. Vậy điều đó có nghĩa là còn có nhiều người hơn có liên quan đến vụ án này?

Đây là một cái lưới lớn, một vòng lại móc một vòng, kín đáo đến mức gần như không chê vào đâu được.

Chân của ba Tần Nghiên có hơi thọt, cho nên người trong thôn đều gọi ông ta là "Lão Tần thọt", ông ta làm tất cả những chuyện không thể gặp ánh sáng kia đều dùng biệt danh này, một thời gian dài, tên này thật sự trở thành một cái danh hiệu.

Một lão Tần quay vào, thì còn có rất nhiều người chờ tiếp nhận vị trí của ông ta.

Cái sản nghiệp màu xám này, vĩnh viễn sẽ không bị phá vỡ.

Chu Uyển đứng một bên nghe muốn choáng váng.

Tần Nghiên phất phất tay trước mặt cô, thấy cô phục hồi tinh thần mới nói tiếp: "Bạn trai của cô phỏng chừng chính là đứa trẻ ông ta từng lừa bán, hiện tại theo ông ta làm việc."

Lần này đã nghe hiểu.

Ngay từ đầu cô còn thấy rất kỳ lạ vì sao anh chàng này lại chấp nhất với mình như vậy, thay đổi cách để làm mình vui vẻ, bây giờ mới biết được đây là một ván cờ.

Thậm chí là sau khi mình bị lão già này bắt đi còn tìm lý do cho anh ta ở trong lòng —— anh ta đi WC, đây chỉ là chuyện trùng hợp, trách cô một hai phải nhìn vào trong góc.

Chu Uyển cười lạnh một tiếng: "Tôi đã nói rồi, đàn ông không có ai tốt."

Ngụy Hoài Minh xen mồm vào: "Có tôi."

Tôn Giai Thần phụ họa: "Tôi cũng vậy."

Tần Nghiên vừa mở miệng liền bị Chu Uyển giơ tay cắt ngang: "Được rồi, biết anh cũng vậy."

"Không phải..." Tần Nghiên bất đắc dĩ cười, "Tôi muốn hỏi cô nhìn thấy gì."

Thân thể Chu Uyển cứng đờ một chút, sau đó ra vẻ thoải mái vươn tay, nhìn người trên ghế bằng ánh mắt trào phúng: "Tới đây, tôi dẫn các anh đi xem."

Người đàn ông bị trói giãy giụa kịch liệt, bị Ngụy Hoài Minh đánh hai cú thì thành thật lại. Ngụy Hoài Minh dặn Tôn Giai Thần và Triệu Chính ở đây canh chừng gã, còn mình thì đi theo Tần Nghiên vào phòng trong.

Tần Nghiên ở sau thấy tóc đuôi ngựa bị kéo rối tung của Chu Uyển, tò mò hỏi: "Ông ta không lục soát người cô sao?"

"Muốn lục soát." Chu Uyển nháy mắt nghịch ngợm, "Nhưng tôi mới thông minh làm sao, vừa vào là tôi móc điện thoại ra làm bộ muốn gọi 110, sau đó thì điện thoại bị ông ta giật lấy rồi đập vỡ."

Gã nghĩ trên người cô không có điện thoại, mình thì lại nóng lòng hành động nên không lục soát người cô nữa.

"Sau đó tôi gọi điện cho anh." Chu Uyển nói lại nhớ tới điện thoại mới của mình, đau lòng nói, "Cái này có thể chi trả không?"

"Có thể." Ngụy Hoài Minh cười, "Mười cái cũng đền được cho em."

Phòng trong vẫn bừa bộn, nhiều đồ đến nỗi không có chỗ đặt chân. Trong phòng không có cửa sổ nên mang theo một mùi mốc kỳ lạ, Tần Nghiên sờ vách tường, bật đèn lên.

Chu Uyển đứng ở góc trong cùng, cô dừng lại nhìn chằm chằm mặt đất, rồi quay đầu nhìn bọn họ: "Nội dung có thể gây khó chịu, xin hãy xác nhận có muốn xem hay không."

"Được."

Chu Uyển xốc một góc giường đơn lớn lên.

Đồng tử Tần Nghiên đột nhiên co rút lại, nghe được tiếng nôn mửa dữ dội bên cạnh truyền đến.

Hết chương 41.

Bình luận

Truyện đang đọc