KHÔNG ĐƯỢC NÓI

"Anh có thể ôm em lần nữa được không?"

Edit: Rea

—————

"Tôi giúp bọn họ gϊếŧ người." Tần Nghiên gằn từng chữ một lặp lại lần nữa, nhìn chàng trai đối diện nói, "Vừa lòng chưa?"

Không chờ cậu ta đáp, Tần Nghiên đã tự mình nói tiếp: "Không hài lòng thì tôi còn có thể nói tiếp. Tôi từ nhỏ đã bị bọn họ nhốt dưới tầng hầm ngầm, bọn họ bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó. Tôi giúp bọn họ trông chừng các người, báo cáo cho bọn họ nhất cử nhất động của các người, thậm chí còn giúp bọn họ giải quyết tốt hậu quả, cậu vừa lòng chưa?"

"Anh..." Cậu ta không ngờ hắn nhận tội nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại sinh ra dự cảm không lành.

Tần Nghiên liếc xéo cậu ta một cái, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Nào, bà nói cho cậu ta biết, tôi đã giúp các người làm cái gì."

Người phụ nữ bị hắn nhìn chằm chằm đến run rẩy, lắp bắp không nói được lời nào. Tần Nghiên cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Được, bà cũng không nói, vậy thì tôi đây nói thay bà."

"Có biết các người đáng lẽ mấy ngày mới được ăn một bữa cơm không? Ba ngày. Ngoài ra, mỗi một miếng cơm mà các người ăn đều là tôi moi từ tay bọn họ ra."

Ba ngày ăn một bữa cơm, trước khi bị bán đi thì tắm rửa một lần, chỉ cần có lời nói hay hành vi muốn chạy trốn thì sẽ bị đánh đập dã man, thậm chí còn không cho phép bọn họ giao tiếp với nhau, đây chính là hình thức quản lý của hai kẻ điên. Nhưng những đứa trẻ đó không hề biết những quy định này, bởi vì Tần Nghiên đã gánh hết tất cả thay chúng.

Giống như là vì nhắc nhở bản thân còn có một đứa con ruột tồn tại, nên hai vợ chồng này mỗi lần trước khi ăn đều sẽ mang Tần Nghiên lên. Chỉ cần dưới tầng hầm ngầm có đứa nhỏ đói khóc thì Tần Nghiên sẽ nhân cơ hội này trộm một ít đồ ăn cho bọn chúng. Mới đầu còn sẽ bị phát hiện, sau đó thuần thục rồi thì cũng cảm thấy không có sao.

Có một số đứa trẻ vẫn không ai muốn, nằm dưới tầng hầm ngầm sinh rận, Tần Nghiên liền giúp bọn chúng bưng một ít nước xuống lau. Cho nên bọn nhỏ đương nhiên cho rằng nếu có rận thì chúng có thể tắm rửa đơn giản, nên trên người chỉ cần nổi mụn là liền báo cho Tần Nghiên biết, sau đó thì yên ổn chờ nước là được rồi.

"Còn việc báo cáo hành động của các người..."

"Nó nói các người vẫn rất ngoan." Cuối cùng người phụ nữ cũng lên tiếng, trong mắt bà ta giăng đầy tơ máu, không biết là mệt hay là khóc, "Không chỉ các người, ngay cả tôi cũng bị giấu tới tận bây giờ."

"Không phải chỉ có các người ở trong địa ngục." Tần Nghiên kéo rớt sợi dây thừng đã được cởi trên người xuống, đi tới trước mặt chàng trai, "Nếu tôi giống như bọn họ thì cậu đã sớm chết rồi."

Cậu ta không có thể tiêu hóa hết thông tin vừa rồi, nâng cao giọng: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy chị mình..."

"Là cô ấy muốn chết!" Tần Nghiên cũng cất cao giọng gào vào mặt cậu ta, "Cậu cho rằng tôi không muốn cứu sao? Cậu cho rằng tôi muốn nhìn cô ấy bị chém trước mặt mình đến không ra dạng người sao? Cậu biết cô ấy đã trải qua chuyện gì sao?"

Cậu ta không biết. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều được bảo vệ rất tốt, coi như là bị lừa bán cũng không nếm qua một chút khổ sở nào. Cậu ta cũng không biết rốt cuộc chị gái đã chắn cho mình bao nhiêu tai vạ, cho dù là vết thương chồng chất bị ném vào lại thì cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với cậu ta là bởi vì mình không nghe lời nên mới bị đánh mà thôi.

"Lần cuối cùng khi ra ngoài, cô ấy chỉ nói với tôi một câu." Tần Nghiên chậm rãi thở ra một hơi, "Cô ấy nói, lúc bọn họ chôn tôi, cậu nhớ phải đi báo cảnh sát, điện thoại là 110."

Tần Nghiên lúc đó nói, được.

Thời gian bọn họ có thể giao tiếp rất ngắn, sau khi cô nghe được câu trả lời chắc chắn của hắn thì rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn luôn biết Tần Nghiên rất thông minh.

"Tôi luôn nghĩ, thật ra tôi có thể cứu cô ấy, nói không chừng sẽ có biện pháp đẹp cả đôi bên, cho nên cậu nói tôi gϊếŧ cô ấy, nói tôi giúp hai tên khốn kia làm việc, tôi đều hết nhận cả. Nhưng bây giờ ——" hắn nhìn Ngụy Hoài Minh, thở dài, "Tôi không muốn cùng các người lừa gạt bản thân mình nữa."

"Tôi thừa nhận tất cả sai lầm của mình." Rốt cuộc Tần Nghiên cũng đối diện với ánh mắt của Ngụy Hoài Minh, tươi cười như lần đầu gặp gỡ, "Nhưng lỗi mà tôi không phạm, một chuyện tôi cũng không nhận."

Căn bản là không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường, hắn đã cố gắng hết sức rồi.

"Tôi sinh ra ở một nơi như vậy đã chính là nguồn gốc tội lỗi rồi. Đáng lẽ tôi phải trở thành kẻ sát nhân thứ hai, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, nhưng luôn có những người nói bên tai tôi, bảo phải thiện lương, phải kiên cường, phải như vậy như vậy... Bọn họ thật sự rất phiền, nhưng điều phiền nhất là, tôi đã nghe theo tất cả."

Lần đầu tiên Tần Nghiên ra ngoài, nhìn thấy bóng tối vô tận cùng với ma quỷ, nhưng đồng thời, hắn cũng nhìn thấy ánh trăng, cảm nhận được tiếng gió, thậm chí ngẩng đầu trông thấy ngân hà xuyên qua cả bầu trời đêm.

"Tôi đánh một đứa nhỏ, bởi vì nó mắng tôi rất khó nghe, tôi không cứu cô gái đó, bởi vì cô ấy nói với tôi rằng cho dù tôi cứu cô thì cô cũng sẽ tự tử, còn không bằng cứu tất cả bọn trẻ ra. Còn có ——" Nụ cười của Tần Nghiên dần nở rộ, hai mắt ngân ngấn nước, vươn tay về phía Ngụy Hoài Minh, "Vào một khắc anh xông vào ấy, thật ra trong tay tôi cầm đao, vừa chuẩn bị đồng quy vu tận cùng với tên khốn kia."

Nhưng anh vào được, mang theo ánh sáng bá đạo mà chói mắt, ôm chặt lấy tôi, nói, không sao đâu.

Anh còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

"Trên đây chính là toàn bộ hành vi phạm tội của tôi." Tần Nghiên quỳ gối trước mặt Ngụy Hoài Minh, vươn tay về phía trước một chút, "Ngụy đội, anh bắt tôi đi."

Vẻ mặt Ngụy Hoài Minh nghiêm túc đến mức như có thể rút súng ra bất cứ lúc nào, người đàn ông phía sau rất thức thời giúp anh cởi dây thừng, nhưng anh không nhúc nhích mà cứ như vậy nhìn Tần Nghiên từ trên cao thật lâu.

Sau đó anh chậm rãi quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy người bên dưới.

"Không sao đâu."

Không sao đâu, tôi sẽ giúp em bắt hết đám ma quỷ đã dây dưa với em nhiều năm như vậy.

Tần Nghiên sững người trong chốc lát, nước ngập trong mắt rốt cuộc cũng tràn ra.

"Có phải em đến đây không đúng lúc không?" Tôn Giai Thần đứng ở cửa kho hàng gãi đầu —— anh ta đã mất rất nhiều sức mới cạy cửa ra được. Vốn cho rằng mình lên sân khấu rất ngầu, không nghĩ tới bên trong hiện tại đang diễn cảnh khổ tình, một đám người quay đầu lại nhìn cảnh tượng của anh ta khiến anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhất là phía sau anh ta còn đứng một đội vũ trang hạng nặng.

"Rất không đúng lúc." Ngụy Hoài Minh giúp Tần Nghiên lau nước mắt, cảm thán một câu sao lại có người khóc cũng khóc đến đẹp đến thế chứ, tâm trạng nháy mắt lại tốt lên, "Nhưng mà hôm nay niệm tình em có công cứu giá nên không phạt em."

Tôn Giai Thần không có tác dụng gì vô duyên vô cớ rơi xuống, chép miệng không nói.

Tôn Giai Thần vốn muốn nói chuyện này với Ngụy Hoài Minh trước tiên. Sau khi trốn khỏi kho hàng, anh ta bị đuổi gϊếŧ cả một đường, chỉ có thể liều mạng chạy đến cục cảnh sát, kết quả tới cục cảnh sát thì phát hiện Ngụy Hoài Minh không có ở đó. Anh ta nghĩ nói với Triệu Chính cũng được, nhưng không ngờ thật sự là chống đỡ không nổi nữa, nói mấy câu xong trực tiếp đau ngất luôn, vừa tỉnh đã từ bệnh viện chạy tới đây.

Anh ta nói xong liền nhớ tới vết thương trên người mình, vén áo lên cho Ngụy Hoài Minh xem, trên bụng thật sự là đang rớm máu.

"Vậy chú cũng bị bắt cóc?"

"Còn phải nói à!" Tôn Giai Thần vỗ đùi, không ngờ lại vỗ thẳng lên vết thương, đau đến mức la lên một tiếng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng diễn thuyết của anh ta, "Đám người kia xuống tay thật tàn nhẫn, trực tiếp cầm dao luôn, còn mẹ nó có súng nữa chứ! Cũng may dáng người của bổn thiếu gia cường tráng, một cú swing kick , một cú uppercut*..."

(*một đòn đánh vòng cung, được sử dụng như một đòn tấn công tầm gần)

Không đợi Ngụy Hoài Minh cắt ngang chuyện nhảm nhí của anh ta thì Tần Nghiên vẫn luôn trầm mặc mở miệng: "Xin lỗi."

Tôn Giai Thần vừa định tung cú uppercut bị những lời này bắn trở về, bộ dáng giơ nắm đấm có chút buồn cười.

"Chuyện này liên quan gì đến cậu?"

Tần Nghiên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt đầu kể câu chuyện cũ dài dòng lần nữa, nhưng đột nhiên bị Ngụy Hoài Minh che miệng lại.

"Bọn họ tìm Tần Nghiên gây phiền phức." Ngụy Hoài Minh lời ít ý nhiều trả lời, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ Tôn Giai Thần câm miệng.

Tôn Giai Thần hoàn toàn không có hứng thú gì với chuyện của Tần Nghiên, vô cùng chân chó mà gật đầu, sau đó hỏi một câu: "Vậy bây giờ hai ngươi ở bên nhau rồi?"

Ngụy Hoài Minh sửng sốt một chút —— sao anh lại quên chuyện này cơ chứ.

Vì thế anh học theo giọng điệu của Tôn Giai Thần, hỏi Tần Nghiên: "Vậy giờ hai ta ở bên nhau rồi sao?"

Tần Nghiên chỉ là nhìn anh, cuối cùng cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: "Anh có thể ôm em một cái được không?"

Ôm mười cái cũng không thành vấn đề.

Ngụy Hoài Minh lập tức ôm chặt lấy Tần Nghiên.

"Như vậy có được không?"

"Anh tăng lực thêm chút nữa đi."

Ngụy Hoài Minh tăng thêm chút lực.

"Lại thêm chút nữa."

"Em không bị siết ngột sao?" Anh cảm thấy mình đã dùng rất nhiều sức.

Tần Nghiên lắc đầu.

Hắn cần một cái ôm chặt đến nỗi hít thở không thông để xác định xem đây là chân thật tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của hắn.

Hình như là chân thật.

Ngụy Hoài Minh đã biết quá khứ của hắn, lựa chọn tin tưởng hắn, còn muốn ở bên hắn.

Mỗi lần Ngụy Hoài Minh đến gần Tần Nghiên đều thấy trên người hắn có mùi hương rất dễ ngửi, nhưng Tần Nghiên nói với anh đó chỉ là mùi của nước giặt quần áo bình thường thôi. Sau đó Ngụy Hoài Minh cũng mua nhãn hiệu nước giặt đấy, nhưng nó không có mùi như vậy.

Hiện tại hương vị của Tần Nghiên ngập trong khoang mũi, khiến anh rất muốn cắn một miếng.

Tuy anh nghĩ như vậy, nhưng khi hỏi lại uyển chuyển một chút.

"Anh có thể hôn em không?"

"Được rồi, em vẫn còn trên xe đó." Tôn Giai Thần rất không hiểu phong tình kêu một tiếng, "Muốn thân mật thì về nhà mà thân mật."

Ngụy Hoài Minh hỏi xong cũng cảm thấy trình tự có vẻ không đúng lắm, hai người bọn họ còn chưa xác định quan hệ, tiến triển như vậy có hơi nhanh.

Vì thế anh quay lại chủ đề ban đầu: "Vậy rốt cuộc hai ta có tính là ở bên nhau rồi không?"

Khóe miệng Tần Nghiên đẩy ra hai cái má lúm đồng tiền: "Tính."

Tôn Giai Thần ngồi ở ghế trước rùng mình nổi da gà.

Rất lâu trước kia Ngụy Hoài Minh có tìm anh ta hỏi làm sao để theo đuổi một cậu trai, anh ta còn có lòng tốt nhắc nhở Ngụy Hoài Minh đừng bị người ta lừa, sau khi biết người đó là Tần Nghiên thì lại có lòng tốt nhắc nhở anh rằng Tần Nghiên người này rất bí ẩn, bây giờ anh ta còn có thể đọc thuộc những gì mà Ngụy Hoài Minh đã nói lúc ấy.

Ngụy Hoài Minh nói, thật ra anh vẫn không rõ lắm thích một người là như thế nào, sau này xem Weibo thì cảm thấy có thể mình có thể bị thiếu thốn tình cảm hay là bệnh gì đó... Nhưng sau khi gặp được Tần Nghiên, anh mới biết, thì ra anh cũng có thể thích một người. Nói hơi phô trương một chút thì em ấy là thuốc của anh.

Anh cũng đã 30 tuổi rồi, nếu không dùng thuốc thì muộn mất.

Tôn Giai Thần đột nhiên cười nhẹ một tiếng khi nghĩ vậy.

Được rồi, anh Minh à, anh hiện tại có thể sống lâu trăm tuổi.

Sau khi Ngụy Hoài Minh nghe thấy câu "Tính" kia của Tần Nghiên thì hoàn toàn được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Anh có thể hôn em không?"

"Anh có thể gọi em là cục cưng được không?"

"Anh có thể hẹn hò với em không?"

Tần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi gật đầu, hai người như là học sinh cấp ba mới yêu, dong dài hỏi sở thích của nhau rồi lại âm thầm ghi nhớ, bong bóng màu hồng bay đầy trong xe.

"Anh có thể ôm em ngủ không?"

Động tác gật đầu của Tần Nghiên khựng lại.

"Hình như có hơi nhanh."

"Này mà còn nhanh à." Ngụy Hoài Minh gác cằm lên vai Tần Nghiên, "Anh còn muốn..."

Tôn Giai Thần hoàn toàn nghe không nổi nữa.

Hết chương 28.

Bình luận

Truyện đang đọc