"Tôi hy vọng các anh sẽ bắt được tôi trước khi tôi chết."
Edit: Rea
—————
Gần tối năm giờ, một chiếc Bentley màu đen dừng ở đầu hẻm.
Con hẻm đã bị bỏ trống từ lâu, ngoại trừ tiếng gió ra thì không nghe thấy âm thanh nào khác.
Ngụy Hoài Minh vỗ ghế, quay đầu lại hỏi Hà Duyên: "Có phải đãi ngộ của cục cảnh sát các anh không tốt lắm đúng không?"
Hà Duyên không thèm để ý tới anh, dựa vào kinh nghiệm mấy ngày nay y ở chung với Ngụy Hoài Minh tổng kết ra, chỉ cần đó không phải là việc hệ trọng nguy hiểm đến tính mạng thì có thể không nói lời nào liền không nói lời đó.
Con hẻm hẹp nên ô tô chỉ có thể đậu ở đầu hẻm. Tay phải Tần Nghiên đặt trên vô lăng, còn tay trái thì lấy bao thuốc lá từ trong túi ra.
Ngụy Hoài Minh rút điếu thuốc từ tay hắn ra: "Không phải là em không thích mùi thuốc sao?"
Tần Nghiên thở dài, lại lấy ra một cái bật lửa: "Thỉnh thoảng mới hút."
Nói tới chuyện này, Ngụy Hoài Minh đột nhiên nhớ đến một vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu: "Em học hút thuốc khi nào vậy?"
Trước mười bốn tuổi hắn chưa từng tiếp xúc qua thuốc lá và rượu, sau khi được người ta nhận nuôi thì không ngừng học tập, chưa kể kỹ năng hút thuốc và uống rượu này thật sự không hợp với khí chất của hắn, ngay cả khi hắn chỉ một lòng đọc sách thánh hiền cổ cũng không có thời gian đi học mấy thứ này.
Tần Nghiên thừa dịp anh thất thần thì rút một điếu từ bao thuốc ra châm, nhưng hắn cũng không vội đưa lên miệng mà dùng hai ngón tay kẹp lấy, vẻ mặt như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó.
"Học từ anh. Thấy có khoảng thời gian anh thường xuyên hút thuốc nên muốn nếm thử vị như thế nào."
Ngụy Hoài Minh bất luận thế nào cũng không nhớ ra đó là khoảng thời gian nào. Lúc anh mới vào trung học thấy các học sinh cuối cấp hút thuốc rất ngầu, sau đó thì thường hay đi loanh quanh với điếu thuốc trên miệng, gặp người ta thì phun loạn một hơi, ngay cả đánh nhau cũng cực kỳ có mặt mũi. Nhưng khi anh gặp Tần Nghiên thì trường cảnh sát đều tốt nghiệp hết rồi nên đoạn thời gian đó đã sớm trôi qua.
Tần Nghiên nhét điếu thuốc vào miệng, chậm rãi thở ra một hơi: "Sau khi anh bắt ba em."
Tự tay mở cái lồng sắt giống như trại tập trung kia, sau đó lại đào lên mười mấy thi thể ở sân sau.
Ngụy Hoài Minh nghĩ.
Khoảng thời gian đó anh luôn vô thức lặp lại một động tác, có khi là giặt quần áo, có khi là sửa sang lại đồ vật, nhưng càng nhiều hơn là hút thuốc. Khi mẹ anh tới cục cảnh sát thăm anh thì phát hiện điều bất thường này, vậy nên bà bắt anh đến gặp bác sĩ tâm lý. Kết quả là bác sĩ không nói với anh hai câu mà đã khẳng định anh bị bệnh, thế là Ngụy Hoài Minh cứ như vậy bị nhốt mấy tuần.
Đây cũng là lý do khiến anh không thích bác sĩ tâm lý.
"Trạng thái tinh thần của anh khi đó rất tệ. Em luôn thấy anh ghé vào cửa sổ hút thuốc, hút xong hình như cảm xúc sẽ bình phục lại một chút, sau đó em cũng muốn biết rốt cuộc là thứ gì có thể chữa khỏi cho anh."
Khuôn mặt Tần Nghiên chìm trong bóng tối, ngoại trừ làn khói chậm rãi bốc lên thì cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà đoán ra tâm trạng của hắn bây giờ không tốt lắm, "Em đã nôn khi hút lần đầu, sau đó thì bắt đầu hút nhiều hơn, rồi trở thành thói quen."
Thật ra mùi thuốc không hề dễ ngửi, hút thuốc cũng không dễ chịu gì, chỉ là sương khói sẽ làm mờ đi thế giới trước mắt, sinh ra một loại mỹ cảm không rõ.
Hắn cũng thích cái cảm giác trốn tránh hiện thực này.
Ngụy Hoài Minh vừa định nói gì đó thì trong tầm mắt xuất hiện một người.
Là một người phụ nữ, lùn, gầy, mặc chiếc áo khoác hoa lớn, còn xách theo một cái giỏ.
Hà Duyên hít vào một hơi: "Hôm nay hóa trang có hơi khoa trương." Vừa nói xong y liền mở cửa xe xông ra ngoài. Trước đó Tần Nghiên nói với y, chỉ cần nhìn thấy Tô Yểu thì nhất định phải ngăn cô ta lại trước khi cô ta đi vào con hẻm đó.
Tần Nghiên đè lại Ngụy Hoài Minh muốn xông ra theo. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Hà Duyên đã bắt được người phụ nữ kia.
Ngay trong nháy mắt này, Tần Nghiên đột nhiên đẩy cửa ghế lái ra, hướng về phía Hà Duyên gào lên một câu: "Nằm sấp xuống!"
Hà Duyên nằm sấp xuống theo phản xạ có điều kiện, cùng lúc đó, một viên đạn từ đỉnh đầu y xé gió xẹt qua.
Người phụ nữ kia quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Đây không phải Tô Yểu.
Hà Duyên còn chưa kịp từ mặt đất đứng dậy thì tay đã bị ai đó giẫm dưới chân, một cơn đau thấu tim truyền đến. Chủ nhân của cái chân đó còn đùa dai chà mấy vòng trên tay y, Hà Duyên ngẩng mặt lên muốn mắng người thì mi tâm đột nhiên thấy ớn lạnh.
Là một khẩu súng.
Ngón tay cầm súng mảnh khảnh, trắng đến mức gần như trong suốt, tương phản rõ rệt với khẩu súng màu đen. Lúc này, ngón tay xinh đẹp ấy móc lỏng trên cò súng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng y.
"Tô Yểu." Tần Nghiên đứng ở bên cửa xe, cũng bóp cò, "Buông anh ta ra."
Tô Yểu theo giọng nói nhìn sang, sau khi thấy Tần Nghiên thì sững sờ một chút, tươi cười trên mặt cũng dần phai nhạt.
Cô ta chán ghét giọng điệu của Tần Nghiên.
Nghĩ như vậy, họng súng chĩa ở mi tâm Hà Duyên lại tiến gần một chút.
"Là các người thua." Giọng nói của Tô Yểu rất êm tai, nhưng lại không có thăng trầm, nghe như là giọng nữ điện tử tuyên bố "Trò chơi kết thúc", trong gió lạnh mùa đông có lực xuyên thấu rất mạnh, cứng rắn biến thành dao nhỏ cắm thẳng vào tai bọn họ.
"Cũng chưa chắc." Ngụy Hoài Minh nâng tay phải lên, Hà Duyên thấy mi tâm Tô Yểu xuất hiện một chấm đỏ.
Tô Yểu chỉ biết trước mắt hiện lên một tia sáng đỏ, nhưng lại không hiểu là nguyên lý gì, vẫn tràn đầy khí thế như cũ gào lên với Ngụy Hoài Minh: "Các người chính là kẻ thua cuộc! Còn không mau nhận!" Nói xong càng tức giận hơn, "Có tin tôi gϊếŧ hắn ngay bây giờ không?"
"Vậy thì xem ai nhanh hơn." Trong lòng Ngụy Hoài Minh cũng đang đánh trống —— Tô Yểu quá khó khống chế. Hiện tại cô ta tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, Ngụy Hoài Minh không biết bây giờ kích cô ta như vậy rốt cuộc đúng hay không, nhưng anh cũng không có cách nào khác.
"Bọn họ không dám gϊếŧ con." Một người đàn ông đi ra từ con hẻm. Gã cao hơn Tô Yểu hai cái đầu, mặc một bộ âu phục màu đen được ủi phẳng phiu, nói bên tai Tô Yểu mấy câu rồi quay đầu lại hành lễ với Tần Nghiên —— như một quý tộc thời Trung cổ Châu Âu.
Người đàn ông tiến tới vài bước, Ngụy Hoài Minh cầm súng lui về sau một chút theo bản năng. Thấy anh như vậy, gã dứt khoát ngừng bước chân: "Thật xin lỗi vì con gái tôi đã gây rắc rối cho các anh." Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Yểu, cô ta bắt được trách cứ trong mắt gã, không kiên nhẫn bĩu môi.
"Tinh thần của nó không bình thường." Người đàn ông ra hiệu cho Tô Yểu buông khẩu súng xuống, sau đó giang hai tay ra, ý bảo trên người mình không có bất kỳ vũ khí nào, rồi nói, "Tôi chỉ có vài phút thôi, vậy nên xin các anh hãy nghe tôi nói hết."
Tần Nghiên đè tay cầm súng của Ngụy Hoài Minh xuống, cũng rất khách khí làm tư thế "mời".
"Dù chưa từng gặp mặt, nhưng tôi nghĩ các anh cũng không xa lạ gì tôi." Tầm mắt người đàn ông rơi trên người Tần Nghiên, "Tôi là ba của Tô Yểu, và cũng là người mà các anh vẫn luôn tìm ——"
"Tam Giác Vàng."
Chấm đỏ dịch sang mi tâm của gã.
Cảm nhận được ác ý của tay súng bắn tỉa nhưng gã cũng không thèm quan tâm: "Nói thật là tôi cũng không muốn tìm các anh giúp đỡ, nhưng xem ra tôi không còn cách nào khác, dù sao thì hiện tại các anh mới là người không muốn tôi chết nhất."
"Có một đám người đang truy sát tôi. Tôi đã lên lệnh truy nã rồi nên không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể giống như một con chuột chạy tán loạn khắp nơi." Xa xa vang lên tiếng xe, trên mặt gã hiện lên một tia bực bội, chỉ có thể vào thẳng vấn đề, "Tôi hy vọng các anh sẽ bắt được tôi trước khi tôi chết."
"Trò chơi đã bắt đầu rồi. Bên nào bắt được chuột trước thì chính là kẻ chiến thắng."
Tiếng gầm rú của ô tô càng ngày càng gần, gã bế Tô Yểu lên rồi xoay người cúi chào bọn họ.
Trong nháy mắt, sương khói mù mịt tràn ra.
"Đm, hắn lấy bom khói từ đâu ra vậy?" Ngụy Hoài Minh cố hết sức xua tan đám khói trước mặt, vất vả lắm vọt tới được bên cạnh Hà Duyên, mới vừa đẩy y lên xe thì cảm giác trên vai chợt lạnh.
Mẹ nó, gần đây thật sự gặp nhiều tai nạn mà.
Tần Nghiên vừa định lái xe thì bị Ngụy Hoài Minh đẩy qua ghế lái phụ, anh không để ý tới bả vai vẫn luôn chảy máu của mình mà nhanh chóng kéo phanh tay xuống.
Không biết có bao nhiêu viên đạn bắn vào cửa kính, thậm chí còn có một viên xuyên qua kính xẹt vào trong, Hà Duyên phải nghiêng đầu mới tránh thoát được nguy hiểm gần kề.
Ngụy Hoài Minh: "Tôi đã nói cái xe này của anh không tốt rồi! Đm đến chống đạn cũng không có!"
Vừa rồi Hà Duyên bị hoảng sợ nên bây giờ lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp gầm lên với Ngụy Hoài Minh: "Mẹ nó lúc mua xe tôi cũng không nghĩ đến việc cho nó ăn đạn!"
"Làm cảnh sát thì phải chuẩn bị tốt thời khắc ăn đạn!"
Hà Duyên trợn trắng mắt, lười nghe lý luận chó má của anh.
Nơi Tô Yểu chọn thật sự tốt, nói hẻo lánh cũng không hẳn, chạy không bao lâu đã đến khu náo nhiệt. Hiện tại chợ đêm vừa bắt đầu, đủ kiểu buôn bán nhỏ trên vỉa hè mới dọn bàn ghế xong, đám người phía sau cũng dần dần không có động tĩnh.
Ngụy Hoài Minh tìm chỗ dừng xe lại, vốn muốn lấy cớ cánh tay mình bị thương để làm nũng với Tần Nghiên, nhưng vừa quay đầu lại thấy mặt đối phương trắng bệch khiến anh sợ tới mức vội vàng lật người Tần Nghiên từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt. Lật một vòng thì phát hiện Tần Nghiên không bị thương, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cánh tay đã bị túm chặt.
"Đến bệnh viện." Giọng Tần Nghiên trầm đến dọa người.
"Được." Ngụy Hoài Minh nói xong thì sờ tay lái, nhưng lại bị Tần Nghiên kéo xuống.
"Để em lái."
"Trên bụng ba nhát, cánh tay còn dính một viên." Tần Nghiên lái xe không điềm đạm hơn Ngụy Hoài Minh là bao, cứ đâm đầu lao đi, như là có huyết hải thâm thù với chân ga.
Hà Duyên bị hoảng đến mức thấy hơi say xe, mơ mơ màng màng nghe thấy Tần Nghiên nói câu "Em muốn gϊếŧ bọn chúng". Ngước mắt thì thấy hai người phía trước đều giống như không có việc gì nên cho rằng mình nghe lầm, cũng không nhiều lời.
Ngụy Hoài Minh thật sự không nghe thấy Tần Nghiên nói gì, vừa rồi tinh thần khẩn trương cao độ nên bây giờ sau khi thả lỏng ra thì hoàn toàn không có sức lực, trong người dâng từng đợt rét run, trực tiếp đau ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì anh đã nằm trên giường bệnh.
Đây là thời tiết tốt hiếm hoi vào mùa đông. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Tần Nghiên, chiếu lên đôi mắt xinh đẹp của hắn và... quầng thâm mắt bên dưới.
Ngụy Hoài Minh bật dậy từ trên giường: "Anh ngủ bao lâu rồi?"
"Hai mươi tư tiếng." Đúng lúc Tôn Giai Thần đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, trả lời câu hỏi của anh.
Ngụy Hoài Minh nhìn đồ vật không rõ trên tay anh ta: "Cái gì đấy?"
"Lẵng hoa đó." Tôn Giai Thần đương nhiên mà quơ quơ lẵng hoa lớn quá mức, rất nhiều bông hoa trắng bên trong vui vẻ đong đưa theo động tác của anh ta, còn có mấy đóa rơi xuống trên giường bệnh, cùng với khăn trải giường màu trắng tạo nên một cảm giác bi thương.
Ngụy Hoài Minh vô cùng khéo léo dò hỏi thẩm mỹ của Tôn Giai Thần: "Chú có chắc chắn đây không phải là vòng hoa không?"
"Sao có thể là vòng hoa được chứ?" Tôn Giai Thần vỗ tay, một đám người mặc đồ đen từ phía sau ùa vào, trên tay mỗi người đều ôm một bó hoa lớn màu trắng, lấp đầy toàn bộ căn phòng.
Phô trương.
Hết chương 34.