KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Chiếc xe đó quả thật là xe của Đoạn Mặc Ngôn.

Tiêu Tiêu ngồi sau sân khấu, vừa tán gẫu với những thí sinh dự thi, vừa phân tâm nghĩ về chiếc xe màu đen trông thấy ban nãy. Anh đến đây làm gì thế? Để tìm cô sao? Sao anh lại biết cô tham gia thi đấu ở đây chứ?

“Này, cậu có nghe gì chưa? Hôm nay nhà trường mời rất nhiều tổng giám đốc của các công ty đến xem thi đấu, nếu như chúng ta thể hiện xuất sắc một chút, nói không chừng có thể sẽ trực tiếp được thuê luôn đó nha.” Thí sinh dự thi cùng trường với Tiêu Tiêu hưng phấn nói.

“Vậy hả, mình nghe giảng viên nói mấy ông tổng của các công ty thích đến chiêu mộ nhân tài ưu tú ở mấy cuộc thi lắm!”

“Thế thì chúng mình cùng cố gắng thật tốt nhé! Fighting!”

Thì ra là như vậy à? Tiêu Tiêu lấy cớ đi vệ sinh, chạy đến sau sân khấu nhìn về phía ghế khán giả, nhân viên công tác đang gắn máy quay và micro, các giảng viên hướng dẫn còn chưa vào sân khấu, các nhóm sinh viên đã bắt đầu ngồi vào chỗ, đầu người đen nghìn nghịt. Cô không sợ nhiều người, chỉ là vừa nghĩ đến Đoạn Mặc Ngôn có lẽ sẽ ngồi trên hàng ghế đầu, cô lại bỗng dưng căng thẳng lên.

Lúc này chuông báo tin nhắn wechat vang lên, là của Tống Hiếu Nhiên, [Xin lỗi hôm nay anh bận việc, không đến xem em thi đấu được, tin rằng sẽ được kết quả tốt thôi, thi xong sẽ dắt em đi ăn một bữa hoành tráng, cố lên]

Cô đặt di động xuống. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Trước mắt quan trọng nhất chính là, cuộc thi.

Đại khái qua khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Tiêu thay một bộ đồ công sở, dặm lớp phấn mỏng, cùng với 7 thí sinh đến từ 5 trường đại học khác ngồi chờ trong một căn phòng nhỏ sau sân khấu, đợi nhân viên công tác đến gọi bọn họ lên sân khấu.

Nội dung thi đấu bọn họ đã biết từ sớm. Tổng cộng chia làm hai phần: Phiên dịch từ Trung sang Anh, và phiên dịch từ Anh sang Trung. Cả hai phần đều yêu cầu thí sinh phải đưa lưng về phía màn ảnh, bởi vì để cho khán giả hiểu rõ tình hình thi đấu một cách trực tiếp hơn, trên màn ảnh sẽ có phụ đề.

8 thí sinh dự thi phần phiên dịch từ tiếng Hán sang tiếng Anh đều ngồi trên sân khấu, Trên màn ảnh lớn sẽ phát mấy đoạn video diễn thuyết đã được biên tập cắt ghép, mỗi người luân phiên dịch một câu, do những giáo sư chuyên nghiệp dưới sân khấu chấm điểm; trận đấu phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung thì nhức đầu hơn, tám thí sinh rút thăm một mã số trước mặt mọi người, từng người bước lên sân khấu theo thứ tự, mỗi người phiên dịch một đoạn video tiếng Anh khác nhau. Khó ở chỗ là video tiếng Anh không phải là video gốc, mà là phần diễn thuyết đã phiên âm ra tiếng Trung, thực tế chính là một kiểu phiên dịch nghịch đảo, phải suy tính đến sự chênh lệch giữa hai thứ tiếng Trung – Anh càng tăng thêm độ khó, yêu cầu rất cao đối với khả năng ghi nhớ, khả năng phản ứng và cả khả năng tổ chức ngôn ngữ của các thí sinh. (miemei: kiểu như đọc là “ân bì lí vờ bồ” thì phải suy ra là “unbelievable” = “không thể tin được” vậy đó.)

Khi một giảng viên công tác đến báo với bọn họ rằng còn năm phút nữa thì có thể lên sân khấu, bầu không khí thoáng chốc căng thẳng lên, có hai thí sinh cầm tờ giấy thuật ngữ chuyên nghiệp mà ban tổ chức đưa cho họ trước đó 15 phút, đọc lẩm bẩm thành tiếng.

Tiêu Tiêu lấy gương ra soi, chỉnh trang lại nhan sắc, khóe môi cong lên lộ ra lúm đồng tiền.

Năm phút sau, Tiêu Tiêu và 7 thí sinh khác nối đuôi nhau đi lên sân khấu diễn thuyết, ngồi xuống theo thứ tự sau cái bàn hình cung bằng gỗ, cô vừa vặn ngồi ngay vị trí chính giữa, kéo ghế ra ngồi vững vàng rồi ngước mắt lên, thì nhìn thấy người đàn ông ngay đối diện cô, đó chính là cái người cưỡng hôn cô rồi biệt tích hai tháng trời – Đoạn Mặc Ngôn.

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm, ngồi cùng một hàng với các giáo sư giảng viên, có vẻ như chẳng ăn nhập gì cả.

Cô nhìn anh trong một giây, rồi rũ mắt nhìn chằm chằm vào cái micro trước mặt, lòng mất tập trung.

Người dẫn chương trình mời các thí sinh giới thiệu sơ lược về bản thân, rồi giải thích đề thi hiệp đầu tiên với khán giả, tuyên bố trận đấu đã được bắt đầu.

Tiếng nhạc du dương qua đi, màn hình lớn xuất hiện video, trong loa truyền ra một giọng nam trầm thấp.

Thí sinh đầu tiên vội vàng nghiêng tai lắng nghe.

Có lẽ muốn cho các thí sinh khởi động làm nóng một chút, nên video tiếng Trung vừa bắt đầu cũng không khó mấy, cả tám thí sinh đều là sinh viên tinh anh của các trường đại học lớn, được chọn ra qua các cuộc thi đấu loại trong trường, ai nấy đều phiên dịch rất nhẹ nhàng, nhận được những tràng pháo tay bên dưới sân khấu, nhưng sau khi đổi sang hai video khác, độ khó lại thay đổi càng lớn. Một nửa thí sinh đã xuất hiện tình trạng thiếu từ hoặc là ngập ngừng.

Lúc đến lượt Tiêu Tiêu, nhà nghệ thuật trong màn hình lớn nói “Tôi là một người trầm ấm, nhưng lòng nhiệt tình của tôi đều thể hiện trên những bức tranh của tôi.”

Khán giả vừa nghe đều không khỏi cười rộ lên, cười xong rồi lại thấy hơi lo lắng cho người phiên dịch.

Tuy câu này không khó gì, nhưng khó ở từ “trầm ấm”. Bọn họ phần lớn đều là sinh viên chuyên Anh, với lại cho dù không chuyên đi nữa, cũng biết hai chữ “trầm ấm” vốn không thuộc quy tắc nào cả, dùng tiếng Trung để giải thích hàm nghĩa thật sự của nó cũng đã khó rồi, huống chi là dịch ra tiếng anh chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này?

Tiêu Tiêu vừa nghe cũng nhịn không được cười một cái, ngay sau đó hắng giọng rồi lưu loát dịch ra.

Câu dịch nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt của khán giả bên dưới, hay ở chỗ cô dùng từ “cold outside and sexy inside” để giải thích cho hai chữ “trầm ấm”, dịch thẳng ra chính là bên ngoài lạnh lùng, trong lòng nóng như lửa. Mọi người đồng thời đều cảm thấy cô gái này dưới trường hợp như vậy gặp nguy mà không hãi, còn có thể cười được nữa, quả là có phong cách của một đại tướng.

Hiệu trưởng Cổ cười với Đoạn Mặc Ngôn, thấp giọng khen một câu, Đoạn Mặc Ngôn khẽ gật đầu một cái.

Trận đầu tiên kết thúc, các thí sinh đứng lên, cùng lúc bốc một quả bóng bàn có mã số trong một cái thùng lớn.

Tiêu Tiêu rút trúng số 7, người thứ hai lên sân khấu đếm ngược từ dưới lên.

Sau mười phút chuẩn bị, thí sinh đầu tiên lên sân khấu, anh ta cầm theo một cuốn sổ bước đến vị trí Tiêu Tiêu ngồi vừa nãy, cúi người chào khán giả, sau đó ngồi xuống đeo tai nghe vào.

Khán giả biết phiên dịch cần phải tập trung, cũng vô cùng phối hợp im lặng không lên tiếng.

Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng phần phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung lại khó đến thế, 5 thí sinh liên tục ra sân, mỗi một người đều rút được đề tài không giống nhau, trước mắt đã có bài diễn thuyết của năm lĩnh vực chuyên môn về kinh tế, chính trị, thiên văn, vật lý, điện tử, tuy không có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, nhưng không thể nghi ngờ ngoài thi đấu phiên dịch đồng thời còn thêm phần so tài dự trữ kiến thức nữa, người thường xuyên dùng cả hai ngôn ngữ Trung – Anh cũng chưa chắc có thể dịch ra được.

Lúc này đã không còn so xem ai dịch tốt hơn nữa, mà là so xem ai dịch được chính xác hơn, mọi người đều cho rằng người có thể dịch hoàn chỉnh một đoạn video mười phút ngắn ngủi thì nhất định sẽ là người giành được hạng nhất.

Thí sinh thứ 6 là một thí sinh nam dáng người hơi lùn của đội trường chủ nhà, anh ta có chút khó khăn nhưng cũng suôn sẻ hoàn thành được mục tiêu trên, tuy toàn bộ đều là dịch thẳng ra, nhưng so với năm người trước đã là lợi hại lắm rồi, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt đối với phần trình bày của anh ta. Trong khoảng thời gian chờ thí sinh khác lên sân khấu, khán giả đều bàn luận xôn xao, cho rằng anh ta là quán quân không thể nghi ngờ.

Tiêu Tiêu không nhanh không chậm ra sân, sau khi cô ngồi xuống, lại đối diện với đôi mắt đen vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia. Cô rũ mắt xuống, đeo tai nghe vào cầm bút lên.

Nói riêng về sức tập trung thì cô rất tự tin, khi bạn cảm thấy khó chịu, thì chỉ có tập trung toàn bộ tinh thần sang một việc khác mới có thể thoát khỏi loại cảm xúc đó.

Bài diễn thuyết trên màn ảnh lớn chậm rãi bắt đầu, Tiêu Tiêu rút được một đoạn ngắn trong bài diễn thuyết của một giáo sư Văn Học.

Văn học trông có vẻ càng dễ hơn so với những lĩnh vực khác, bởi vì mọi người đều học Ngữ Văn từ tiểu học đến lớn rồi, nhưng đối với phiên dịch mà nói, thực ra không phải thế. Cho đến hiện nay mọi người vẫn đang đau đầu không thôi về vấn đề làm sao phiên dịch thơ cổ sang tiếng anh. Chủ đề diễn thuyết của vị giáo sư này hoàn toàn nói về vấn đề tham khảo so sánh giữa thơ từ hai kiểu Trung – Tây, nếu nói rằng đây là phần phiên dịch khó nhất trong trận đấu này cũng không quá đáng.

Tiêu Tiêu phiên dịch đâu ra đó, nhưng tốc độ ngược lại ngày càng nhanh dần.

Đến nửa đường, trong loa phát ra một đoạn tiếng anh, khán giả nhìn lên phụ đề trên màn hình, tất cả đều không nhịn được mà phát ra tiếng bàn tán nho nhỏ, đều âm thầm phỉ nhổ, mẹ nó chứ thế này cũng khó quá đi!

Đoạn Mặc Ngôn cũng nhướn mày lên.

Tiêu Tiêu trên sân khấu không hề để ý đến sự xôn xao của khán giả, cô bình tĩnh tập trung nghe phần tiếng anh phát ra từ tai nghe, đợi đoạn thoại tạm dừng, cô yên tĩnh một lúc, rồi sau đó không chút do dự nói: “Trong <Lạc Thần Phú> của Tào Thực có một câu: ‘Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; Tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung trên dòng biếc’, cùng với câu thơ của Byron là……” Cô hơi dừng lại một chút, “ ‘Nàng bước đi trong quang cảnh tươi đẹp, tựa như bầu trời đêm quang mây, đầy sao chớp nháy’, cách diễn đạt khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu……”

Phần phiên dịch của cô còn chưa nói hết, bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Thậm chí có sinh viên cùng trường còn đứng lên tự hào lớn tiếng khen hay.

Các sinh viên của những trường đại học khác cũng không tiếc dùng sức vỗ tay. Quả thật là kỹ năng như thần!

Hòa theo tiếng vỗ tay của mọi người, khóe môi của Đoạn Mặc Ngôn cũng cong lên.

Tiêu Tiêu không hề bị bọn họ cắt ngang, hoàn thành bài phiên dịch vô cùng tuyệt vời. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, cô cười rạng rỡ, cúi chào một cái rồi bước xuống sân khấu.

“Giỏi lắm Tiếu Tiếu!” Lão Nhị của ký túc xá cầm camera kỹ thuật số quay hình cho cô cười ha ha giơ nắm tay lên.

Không chút căng thẳng, Tiêu Tiêu đã đoạt được giải nhất trong cuộc thi lần này. Nam sinh trước đó và một thí sinh khác chia ra giành được giải hai và ba, ban tổ chức mời khách quý lên trao giải cho ba người, nhưng Đoạn Mặc Ngôn không có lên sân khấu. Sau đó hiệu trưởng để ba người đứng sang bên cạnh, giơ micro lên, mặt đầy tươi cười nói: “Thực ra ngoài giấy khen và cúp thưởng, chúng tôi còn có một phần quà lớn giành tặng cho ba bạn sinh viên vô cùng ưu tú, nhưng phần quà đó không phải do nhà trường trao tặng, mà là do một vị khách quý dưới sân khấu hào phóng tặng cho. Ban đầu tôi còn tưởng đâu anh ấy nói đùa thôi, không ngờ anh ấy thật sự nói là làm. Ha ha, chúng ta hãy cho một tràn pháo tay nhiệt liệt, xin mời tổng giám đốc của công ty kỹ thuật Thái Nhất - anh Đoạn Mặc Ngôn!”

Khán giả đáp lại bằng tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng khi nhìn thấy một anh chàng cao to đẹp trai như người mẫu bước lên sân khấu, ai nấy đều trợn trừng hưng phấn lên. Đây là tổng giám đốc công ty, không phải người mẫu, không phải ngôi sao à? Ôi mẹ ơi, tại sao ông trời lại bất công thế chứ!

Tiêu Tiêu giành được quán quân vô cùng vui mừng, trông thấy Đoạn Mặc Ngôn đi qua bên cạnh, trong lòng khó tránh khỏi có một chút xao động.

Đoạn Mặc Ngôn nhận lấy micro, ưu nhã đứng ngay ngắn trên sân khấu, rất nhiều nữ sinh đều kìm lòng không đặng lấy di động, camera ra hướng về phía sân khấu chụp hình, quay phim lại.

Đoạn Mặc Ngôn dĩ nhiên đã quen với việc đứng nói chuyện trên sân khấu, anh thản nhiên nói: “Được mời đến xem một cuộc thi đặc sắc thế này, tôi thấy rất vinh hạnh, đồng thời cũng vô cùng vui mừng trong trường đại học có nhiều nhân tài ưu tú có thể đào tạo như vậy, vì thế tôi quyết định lấy danh nghĩa của công ty, cung cấp học bổng du học cho ba bạn sinh viên ưu tú đã đoạt giải, nếu như ba bạn có ý muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, công ty tôi sẽ chịu tất cả chi phí. Có năng lực học đến trình độ nào, thì công ty tôi sẽ tài trợ đến trình độ đó.”

Phát ngôn khí phách làm cho mọi người đều ra sức vỗ tay, những thí sinh tham dự trên dưới sân khấu kẻ vui người rầu, hai người đoạt giải còn lại không ngờ bỗng dưng có cái bánh lớn như thế từ trên trời rơi xuống, quả thật là vui mừng không thôi.

Ánh mắt của Tiêu Tiêu chợt lóe lên.

“Đồng thời, tôi sẽ gửi một lá thư đề cử bạn sinh viên Tiêu Tiêu – người đã giành hạng nhất, với đại học Oxford với danh nghĩa bạn cùng trường, hi vọng bạn ấy có thể nhận được tin vui.” Đoạn Mặc Ngôn lại bùng nổ thêm một phát, trong tiếng “wow” đầy ngạc nhiên của mọi người, anh quay đầu sang nhìn Tiêu Tiêu, “Bạn Tiêu Tiêu.”

“Dạ.” Tiêu Tiêu chợt hoàn hồn đáp một tiếng.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở bạn, nếu như bạn đang xin học bổng du học của nhà nước, thì có thể hủy bỏ rồi, cái mà tôi cấp cho bạn là suất hạng nhất đấy.”

Khán giả cười rần lên.

Đoạn Mặc Ngôn trả micro lại cho hiệu trưởng, bắt tay với ông ấy, rồi ung dung từ tốn đi xuống sân khấu.

Ánh mắt rối rắm của đám chị em cùng phòng với Tiêu Tiêu di chuyển theo bóng dáng của Đoạn Mặc Ngôn, tất cả đều là không thể tin được. Câu nói đó…… Lẽ nào là……

“Chẳng phải Tiếu Tiếu nói đã không liên lạc với anh Đoạn nữa sao?” Cậu ấy nói hai người đã sinh ra cãi vã mà!

“Nhưng đâu có giống!” Không chỉ không giống, ngược lại còn hoàn toàn tương phản có được không hả?

“Cậu ấy với cái anh Đoạn này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Không chỉ có đám bạn cùng phòng khó hiểu, ngay cả bản thân Tiêu Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc.

Trong hồ lô của anh rốt cuộc là bán thuốc gì đây? Có phải anh đột nhiên tâm huyết dâng trào không? Hay thật sự chỉ là anh mượn cớ để gánh chi phí du học cho cô? Cô nghĩ như thế thật sự không phải đang tự kỷ quá đó chứ? Rốt cuộc là anh có mục đích gì?

Từng vấn đề không ngừng đảo quanh trong đầu Tiêu Tiêu, trước đó anh cưỡng hôn cô, tiếp theo thì nói cô phiền phức, sau đó thì biệt tích hai tháng trời, sau đó nữa anh lại đột nhiên xuất hiện muốn tài trợ cho cô ra nước ngoài?

Đùa gì thế!

Ngay lúc cô đang rối như tơ vò, giảng viên hướng dẫn tìm cô nói khẽ: “Em khoan về đã, hiệu trưởng nói muốn dắt em và hai sinh viên đoạt giải khác đi ăn cơm với tổng giám đốc Đoạn.”

“Em không muốn đi.” Tiêu Tiêu buột miệng nói.

“Em không đi, chỉ có hai sinh viên kia đi, mọi người không lấy làm lạ sao? Với lại chỉ ăn bữa cơm thôi, tổng giám đốc Đoạn là anh của em, em dù sao cũng nên nể mặt anh ta, với lại em cũng phải để cho hiệu trưởng của chúng ta nở mày nở mặt chứ.”

Tiêu Tiêu nhíu mày.

Đêm đó, hiệu trưởng của các trường hợp lại làm chủ, mời Đoạn Mặc Ngôn và tổng giám đốc mấy công ty khác ăn cơm. Bữa cơm được bố trí tại một nhà hàng gần trường, cũng không sang trọng lắm, thức ăn mộc mạc, nhưng cũng coi như đặc sắc.

Đoạn Mặc Ngôn ngồi vào chỗ, trực tiếp vẫy tay với Tiêu Tiêu, “Tiếu Tiếu, đến đây, ngồi cạnh anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc