KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

***

Mấy ngày sau, Nghiêm Khác mặc âu phục màu xám đậm bước ra thang máy, nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẫn đang suy nghĩ tại sao Đoạn Mặc Ngôn muốn “mời” anh ta ăn cơm, hơn nữa còn “đặc biệt” hỏi thăm anh ta thấy đồ ăn ở chỗ nào hợp với khẩu vị của anh ta nữa.

Đoán chừng là Hồng Môn Yến rồi đây.

Anh ta gật gù đi theo nhân viên phục vụ dẫn đường đi vào nhà hàng Pháp sang trọng nhất trong thành phố, vừa đến chỗ rẽ liền nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu ngồi ở chiếc bàn ăn tao nhã cạnh cửa sổ.

Chân mày của anh ta chợt nhíu lại, chửi tục một câu.

Nhân viên phục vụ dẫn đường lén lút nhìn anh ta một cái.

Lúc nên làm bộ thì Nghiêm Khác cũng làm bộ, nhưng lúc này anh ta…… bùng phát từ tận đáy lòng.

Bởi vì Đoạn Mặc Ngôn thế mà lại mặc một bộ âu phục kẻ sọc màu xanh lam! Có trời mới biết xưa nay chưa từng thấy qua anh mặc quần áo ngoài màu đen hoặc gần như là màu đen. Xem ra hôm nay anh là vì muốn phối hợp với chiếc váy màu xanh lam yên ả của Tiêu Tiêu mà không ngại gì cả!

Mẹ nó chứ, mát mẻ quá, quả thực là chói lóa mắt chó của anh ta mà.

Thiếu chút nữa là muốn lấy kính mát ra đeo vào, Nghiêm Khác đi đến gần một chút, khóe miệng nhúc nhích hai cái, lại kìm lòng không đặng mà hỏi thăm không biết là tổ tông của nhà nào. Làm cho nhân viên phục vụ suy nghĩ có nên đi báo cho quản lý nghe để mời anh ta đi ra không đây.

Nghiêm Khác cũng có chút oan uổng, bởi vì anh ta thấy rõ Đoạn Mặc Ngôn đang thì thầm với Tiêu Tiêu, vậy mà lại đang cười! Không phải kiểu cười lạnh hoặc là cười hừ, anh cười đến thật sự vô hại!

Thiếu chút nữa Nghiêm Khác đã muốn xoay người đi, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện tầm nhìn của anh ta, cô mỉm cười kêu một tiếng.

Đoạn Mặc Ngôn thấy anh ta đến rồi, tâm trạng tốt mà hất cằm tỏ ý bảo anh ta ngồi xuống phía đối diện.

Nghiêm Khác ho khụ một tiếng, mở nút áo ra, ngồi xuống.

Quản lý mỉm cười đi lên trước đưa thực đơn, ba người gọi món xong, rồi chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

“Thế nên, kêu tao ra làm gì?” Nghiêm Khác mở lời trước.

Tiêu Tiêu nhìn Đoạn Mặc Ngôn, Đoạn Mặc Ngôn thản nhiên nói: “Mời mày ăn cơm.”

“Tại sao?” Nghiêm Khác khẽ nheo mắt lại.

“Vì mày là một người rất tốt, không chỉ hiền lành, tốt bụng, đồng thời cũng vui vẻ giúp đỡ người khác. Quan tâm tao, yêu thương tao hơn ngoài mặt, có thể là anh em tốt nhất trong cuộc đời này của tao cũng không chừng, đồng thời, mày còn là ông mai của tao với Tiếu Tiếu, không có sự giúp đỡ của mày, có thể tụi tao rất khó ở bên nhau. Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân ở trên, tao quyết định mời mày ăn cơm, lấy tấm lòng ít ỏi này bày tỏ sự cám ơn và cảm kích sâu sắc của tao dành cho mày. Cám ơn.”

Đoạn Mặc Ngôn nói một hơi với giọng điệu như Siri vậy, Tiêu Tiêu lặng lẽ đỡ trán.

Nghiêm Khác ngơ ngác nhìn anh, “Đoạn Mặc Ngôn?”

“Hử?”

“Tao muốn ói.”

Bình luận

Truyện đang đọc