KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Ánh mắt của tất cả mọi người thoáng chốc đều quét về phía Tiêu Tiêu.

Cơ thể cứng nhắc của Tiêu Tiêu không muốn động đậy, giảng viên ở phía sau đẩy cô một cái, cô cười gượng một tiếng, “Em không biết uống rượu, vẫn nên ngồi ở đây thôi ạ.” Cô chỉ vào cái ghế chót tương đối xa chỗ anh ngồi.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn vào mắt cô một cái, cũng không miễn cưỡng.

“Thì ra tổng giám đốc Đoạn quen với bạn học Tiêu Tiêu à?” Tổng giám đốc của một công ty nước ngoài hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, bạn học Tiêu Tiêu là em gái của tổng giám đốc Đoạn đấy.” Hiệu trưởng Cổ nói.

Đoạn Mặc Ngôn đáp: “Cũng chỉ là quan hệ tốt, nên xưng anh em với nhau thôi.”

Tiêu Tiêu vừa muốn ngồi xuống, Tống Hiếu Nhiên đã gọi tới, cô tỏ ý với mọi người, rồi ra ngoài nhận điện thoại.

“Tiếu Tiếu, em giành được quán quân rồi, chúc mừng em.” Sau khi kết thúc quá trình trị liệu cho bệnh nhân, Tống Hiếu Nhiên đọc được tin tức, thì gọi điện cho cô trước tiên.

“Cám ơn.” Tiêu Tiêu cười khẽ.

“Bây giờ em về trường phải không? Anh đến đón em.”

“À, hiệu trưởng dắt bọn em ra ngoài ăn cơm, bây giờ em đang ở trong nhà hàng.”

“Không tệ, vậy em chú ý một chút nhé, nếu như có thể tiếp xúc hòa hợp với hiệu trưởng và các lãnh đạo, sẽ có lợi cho em đó.”

Tiêu Tiêu nghe lời dạy bảo, “Em biết rồi.”

“Em ăn cơm xong rồi, thì gọi điện lại cho anh, anh qua đó đón em.”

“Ăn cơm xong cũng muộn rồi, anh đừng qua nữa.”

“Anh biết em nhất định có thể làm được, nên sớm đã chuẩn bị cho em một phần quà rồi, phải dệt hoa trên gấm vì em chứ.”

Tiêu Tiêu vui sướng trong lòng, cười hì hì nói tiếng cám ơn, nhưng vẫn cho rằng đêm khuya đặc biệt đến đây đón không được an toàn lắm, bảo anh ấy hôm nào rãnh hãy ghé qua.

Cúp điện thoại, cô không vội trở về phòng bao, mà nghiêng người đứng bên hành lang kiểm tra wechat, cô cũng đã nhắn báo tin vui cho Nhiễm Huy, nhưng đến bây giờ anh cũng không hề có chút tin tức.

Rốt cuộc anh làm sao thế này, rốt cuộc có chuyện gì lớn lao mà khiến anh buồn bực sầu não như vậy chứ? Cứ chiến tranh lạnh mãi thế này cũng không xong, cô phải nghĩ cách mới được…… Chỉ là chuyện khó nhằn hơn trong lúc này, chính là ông chủ trong phòng bao kia.

“Đang xem gì đấy?” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, tay Tiêu Tiêu run lên, thiếu chút nữa quăng luôn di động. Cô đi lên hai bước rồi quay đầu lại, liền trông thấy Đoạn Mặc Ngôn từ từ đứng thẳng người lên.

Tính cảnh giác của cô kém quá mà, người đã đến gần trong gang tấc rồi, cô vẫn không cảm nhận được chút nào.

“Tiếu Tiếu.” Đoạn Mặc Ngôn thảnh thơi đứng trước mặt cô, hai tay để sau lưng, dường như đã quên mất chuyện rối rắm giữa hai người.

“……Anh Đoạn.” Tiêu Tiêu mím môi, có chút quái lạ kêu một tiếng. Nếu đã không thể trốn tránh, thì chỉ có thể đối mặt thôi. Sự xuất hiện của anh rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý, cũng phải hỏi mới biết được.

Đoạn Mặc Ngôn chăm chú nhìn thẳng vào cô, không biết có phải là cảm giác của cô sai lệch hay không, ánh mắt đó đã không còn sự vô hại của trước kia nữa, ngược lại nhiều thêm một phần xâm lược bá đạo.

“Phần thể hiện trên sân khấu ban nãy của em rất tuyệt vời, chúc mừng em.”

“Cám ơn…… Sao anh lại ở đây?”

“Hiệu trưởng Cổ mời anh đến.”

“À.” Tiêu Tiêu lúc này mới hiểu thì ra là chuyện tốt của hiệu trưởng Cổ, anh vốn có thể đã quên mất cô rồi……

“Nhưng anh cũng đang định đến tìm em.”

Tiêu Tiêu chợt ngẳng đầu lên.

Khóe môi Đoạn Mặc Ngôn nhếch lên, nhìn cô chăm chú: “Lâu rồi không gặp, em có nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Tiêu Tiêu lập tức trả lời.

“Thế à.” Đoạn Mặc Ngôn bước lên một bước, đôi mắt đen khóa chặt cô lại, “Anh thì nhớ em rồi.” Anh dừng lại một chút, “Anh thật sự có chút nhớ em rồi đấy.”

Tầm mắt của anh, giọng nói của anh dường như đều mang theo sự mê hoặc, nhưng Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy tức giận, nói: “Xin anh đừng nói những câu mờ ám như vậy nữa!”

“Tại sao?”

“Anh nói xem tại sao!”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn ánh mắt nổi giận đùng đùng của cô, hai tay giơ lên, tựa như đã chịu thua, “Được rồi, vậy đi vào ăn cơm nhé.”

Tuy Tiêu Tiêu ước gì có thể thoát khỏi tình huống đứng riêng lẻ với anh thế này, bởi vì ký ức về cảnh tượng lần trước đơn độc một chỗ với anh vẫn còn như mới đây, nhưng cô cũng không muốn mãi không rõ ràng như vậy, cô trực tiếp hỏi: “Anh Đoạn, anh nói định đến tìm em, rốt cuộc là có ý gì?”

“Em không hiểu?”

“Em đương nhiên không hiểu!”

Đoạn Mặc Ngôn lắc đầu, tiếp đó ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn anh, rồi chậm rãi đến gần một bước.

Đoạn Mặc Ngôn khom người, Tiêu Tiêu như chú thỏ bị dọa lui về sau, bàn tay lớn bắt lấy vòng eo của cô, bờ môi lành lạnh dán bên tai cô, khẽ khàng nói một câu, “The mild-mannered good girl, I search for her.” Nói xong, anh còn nhanh nhẹn hôn nhẹ lên vành tai của cô một cái.

Tiêu Tiêu giật bắn người, nhảy ra, không chỉ bị dọa bởi cái chạm khẽ của anh, càng kinh hãi hơn bởi lời nói của anh.

Nếu như dịch sang tiếng Trung, thì chính là một câu danh ngôn kinh điển.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn chấn động, thì hiệu trưởng Cổ đã đích thân đi ra xem bọn họ có chuyện gì. Đoạn Mặc Ngôn và hiệu trưởng Cổ đi vào phòng bao trước, cô chỉ có thể cất bước theo sau đi vào.

Lúc này ai nấy đều đã vào chỗ ngồi hết, ngoài hiệu trưởng Cổ, lãnh đạo của các trường khác và các công ty lúc này mới biết được lai lịch của Đoạn Mặc Ngôn, ánh mắt nhìn anh đều thay đổi. Tiêu Tiêu càng sầu não hơn khi phát hiện, cả một bàn lớn chỉ có ghế chủ tiệc và hai ghế trống nữa thôi.

“Tổng giám đốc Đoạn, bạn học Tiêu, mau qua đây ngồi, đợi hai người để gọi món đấy!” Tổng giám đốc doanh nghiệp nước ngoài cười híp mắt nói.

Tiêu Tiêu nói: “Nhiều lãnh đạo với trưởng bối ở đây thế này, em không dám ngồi bàn trên đâu ạ.”

Đoạn Mặc Ngôn vô cùng tự nhiên cầm tay cô, kéo cô đi về phía trước, “Mọi người đều ngồi ổn thỏa hết rồi, dời chỗ càng thêm phiền nữa.”

Tiêu Tiêu bị anh nắm lấy, lòng bàn tay như bị bỏng lửa vậy, thầm dùng sức giằng ra, nhưng sức của đối phương mạnh như trâu, căn bản không coi cô ra gì. Ánh mắt của tất cả những người trên bàn đều tập trung về phía bọn họ, làm cho cô thấy cả người đều không tự nhiên.

Cô bị anh dắt đến chỗ ngồi bên cạnh anh, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tiêu Tiêu không thể nổi đóa, dùng sức giật hai cái cũng không thể giằng ra, thế là đạp mạnh lên đôi giày da derby màu đen hoàn toàn bằng thủ công của anh.

Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn cũng không nhíu lại chút nào, nhận lấy menu gọi món của tổng giám đốc doanh nghiệp nước ngoài đưa qua, đặt nó lên mặt bàn, nhưng không hề buông tay Tiêu Tiêu ra, ngược lại mười ngón tay đan xen còn ngang ngược dùng thêm một phần sức siết chặt lại.

Tiêu Tiêu nhỏ giọng kêu đau một tiếng, tức tối rút chân về. Đoạn Mặc Ngôn quay qua nhìn cô một cái, mới thả lỏng sức mạnh trên tay ra, nhưng vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay như trước.

Một tay Tiêu Tiêu lật đổ ly trà, vừa vặn đổ vào tay của hai người.

“Xem tay chân em vụng về kìa.” Cô lấy khăn giấy, vờ giơ tay lên để lau.

Đoạn Mặc Ngôn lại dùng sức siết tay cô một cái, lúc này mới không chút dấu vết buông tay cô ra.

Tay của Tiêu Tiêu được tự do, liền đặt mãi trên mặt bàn không chịu để xuống.

Bữa cơm kết thúc, chủ khách đều vui, chỉ có cô là như ngồi trên bàn đinh, bởi vì tầm mắt của Đoạn Mặc Ngôn cứ như âm hồn không tan khóa chặt cô không buông, hơn nữa cô còn phải để ý từng cử chỉ của anh, thần kinh bị kéo căng hết sức, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút thôi lại bị anh đùa cợt nữa.

May mà bữa tiệc đã tan, Đoạn Mặc Ngôn nói muốn đưa cô về, đã bị cô lấy cớ cùng đường với hiệu trưởng mà từ chối. Anh thế mà chỉ gật đầu một cái, không gò ép gì thêm.

Thái độ bình lặng ấy càng làm cho cô thêm lo lắng đề phòng.

Ngồi trên xe của trường, cô cố gắng bình tĩnh lại, lúc này tin nhắn wechat lóe lên, tên người hiển thị trên đó là “Anh Đoạn”.

[Ngày mai muốn đi đâu chơi, anh có thời gian rãnh]

Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên gương mặt mỉm cười thân thiết của Hạ Dung, thoáng chốc nhịn không được, nhanh chóng nhắn lại hai chữ trả lời: [Đồ khốn]

Rất nhanh đã có tin nhắn báo về, [Tại sao?]

Tiêu Tiêu thiếu chút nữa tức đến mắt nổ cả đom đóm.

Cô cất di động vào, không để ý nữa.

Một hồi sau âm báo wechat lại vang lên, cô không muốn xem, lại sợ là tin nhắn của người khác, mím môi móc di động ra.

[À, anh với Hạ Dung chia tay rồi.]

Trong lòng Tiêu Tiêu rơi bộp một cái.

Lúc này hiệu trưởng Cổ thân thiết đến ngồi xuống trò chuyện với cô, Tiêu Tiêu lòng rối như tơ vò chỉ có thể cất di động vào, miễn cưỡng đáp lời.

Xe vào đến sân trường, Tiêu Tiêu còn chưa xuống xe, di động đã vang lên.

“Tiếu Tiếu, em về rồi hả?” Tống Hiếu Nhiên cười khẽ hỏi.

“Sao anh biết?” Tiêu Tiêu kinh ngạc.

“Ra đây đi, anh đang ở ngoài cổng trường.”

Tiêu Tiêu chạy ra ngoài cổng lớn, đã thấy Tống Hiếu Nhiên đứng dựa trên đầu xe chờ cô.

“Anh Hiếu Nhiên, anh ở đây chờ em nãy giờ à?”

Tống Hiếu Nhiên cười cười, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức hình chữ nhật màu hồng phấn, “Quà, cho đó.”

Tiêu Tiêu nhìn anh, nhận lấy chiếc hộp mở ra xem.

Bên trong là một sợi dây chuyền vàng kiểu mắt xích cực mỏng, ở chỗ nối tiếp là hai chữ cái tiếng anh “X”. Nhìn vào vô cùng đơn giản mà phóng khoáng.

“Thích không?” Tống Hiếu Nhiên nhìn cô chăm chú hỏi.

Tiêu Tiêu do dự một lúc, “Thích, nhưng mà quý giá quá, em không thể nhận được.”

“Cái này là vàng hồng, không đáng bao nhiêu tiền đâu.” Tống Hiếu Nhiên thoáng ngừng một chút, “Thực ra sợi dây chuyền này anh đã mua từ năm em tốt nghiệp trung học rồi, vốn muốn làm quà mừng em đậu đại học.”

Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi cực kỳ phức tạp.

Tống Hiếu Nhiên nhìn vào mắt cô một lúc, cười khổ, “Giữ đi, coi như anh đầu cơ trục lợi vậy.”

Tiêu Tiêu cầm lấy hộp trang sức hồi lâu, chậm rãi đóng chiếc hộp lại, đưa đến trước mặt Tống Hiếu Nhiên, vẫn là câu nói đó, “Cái này quá quý giá, em không thể nhận được.”

“Là quá quý giá, hay là quá không đáng tiền?” Tống Hiếu Nhiên không muốn nhận, trầm giọng hỏi.

Tiêu Tiêu không cách nào trả lời được.

Đêm đó Tiêu Tiêu mơ một giấc mơ.

Trong mơ có một cô gái nhỏ cầm một cái rìu đang chặt cây, bị cái rìu làm chân mình bị thương, chảy rất nhiều máu, cô khóc rồi ném cái rìu vào hồ nước. Đột nhiên viện trưởng Vương cầm ba cái rìu từ trong hồ đi ra, hỏi cái rìu nào là của cô. Cô gái nhỏ trông thấy cái rìu còn dính vết máu của cô, khóc lên nói: “Cái rìu này đau quá đi, cháu không cần nữa.”

“Thế cái này thì sao?” Viện trưởng Vương lại chỉ sang một cái rìu bền chắc không màu mè hỏi.

“Nó không đẹp bằng cái vốn có của cháu.”

“Vậy cây bằng vàng này thế nào?” Viện trưởng Vương chỉ vào một câu rìu lấp lánh ánh vàng hỏi.

“Trên đó có độc đó.”

Tiêu Tiêu chợt giật mình tỉnh giấc, lại không nhớ được mình đã mơ thấy gì.

Bình luận

Truyện đang đọc