KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN



“Họa sĩ từ Canada? Anh?” Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cửa, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung.

Nghiêm Khác ở trong phòng, nhìn cô chăm chú, cười kì quái, “Lúm đồng tiền nhỏ, sao dạo này không đi cùng Đoạn Mặc Ngôn hát Hai con hổ nữa vậy?”

Tiêu Tiêu đã đau đến chết lặng, “Trình độ tiếng Trung của anh thế này đối thoại với nhà nghệ thuật trong nước tuyệt đối không có vấn đề, tôi nghĩ không cần phải dùng đến tôi rồi, tạm biệt.”

“Nếu đã đến rồi, thì vào trong ngồi một chút đi.”

Xem ra anh ta cố tình tìm cô đến gặp mặt, Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn anh ta, “Tôi và Đoạn Mặc Ngôn đã chia tay rồi.”

“Tôi biết.”

“Vậy nên tôi không có gì để nói với bạn của anh ta cả.”

“Hô, lúc này rốt cuộc cũng biết cảnh giác rồi à? Lúc đi theo Đoạn Mặc Ngôn sao cứ ngu ngơ thế?” Nghiêm Khác nhếch môi mang vẻ giễu cợt.

Tiêu Tiêu mím môi, “Tạm biệt.”

“Sao cô chia tay với cậu ấy vậy?” Đột nhiên Nghiêm Khác hỏi.

“Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn nói.”

Nghiêm Khác nhíu mày, từ từ đi về phía cô, mang theo chút nguy hiểm nói từng câu từng chữ: “Tôi hỏi là sao cô chia, tay, với, cậu ấy.”

“Anh không biết đi hỏi anh ta à!” Anh ta đây là muốn sỉ nhục lần thứ hai hay muốn sao chứ? Tiêu Tiêu xoay người bỏ đi.

Nghiêm Khác sải bước lớn đi về phía trước, bàn tay to đè lên cánh cửa, đè mạnh khiến cô không thể mở cửa ra được.

“Xin mời buông ra, tôi muốn ra ngoài.” Tiêu Tiêu nói một cách cứng rắn.

“Yên tâm, tôi không có hứng thú với kiểu mầm đậu nhỏ như cô, cô trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ để cô đi, phí dịch vụ của cô hôm nay, tôi trả cho cô gấp đôi.”

Tiêu Tiêu lùi lại một bước, “Nghiêm Khác, anh lại có ham mê gì hả? Cô gái mà Đoạn Mặc Ngôn đã chơi đùa qua, anh lại đến xem xem cô ta nhếch nhác bao nhiêu à? Sỉ nhục một lần có thể thỏa mãn hứng thú của anh ư?”

“Thì ra là bị lộ tẩy rồi hả?” Nghiêm Khác chợt hiểu ra, “Đây chính là lí do hai người chia tay?”

“Đối với tôi thì là phải, đối với anh ta thì e rằng chỉ là món đồ chơi này không nghe lời quá mà thôi.”

Nghiêm Khác cười hai tiếng kỳ quái, bàn tay to vỗ lên vai cô, “Làm tốt lắm!”

Tiêu Tiêu dịch sang phải một bước.

“Lúm đồng tiền nhỏ, cô lợi hại thật, cô quyến rũ Đoạn Mặc Ngôn hủy bỏ kết hôn liên doanh với Hạ Dung, yêu đương nghiêm túc với cô, sau đó lại khiến cậu ấy không cam lòng, không tình nguyện mà chia tay với cô……” Anh ta sờ cằm, chậc chậc lấy làm lạ, “Bản lĩnh thật đấy.”

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì xin mời tránh ra, tôi muốn đi về.”

“Cô có muốn biết hiện giờ Đoạn Mặc Ngôn ra sao không?”

“Tôi không muốn.”

“Hiện giờ cuộc sống của cậu ấy thoải mái vô cùng, đêm đêm ca hát, không thì sáng sớm nay nổi hứng lên, kêu một đám người ra đóng đường để đua xe, lên tin tức hết rồi đấy.”

Tiêu Tiêu không nói gì.

“Phải rồi, nghe nói cậu ấy lại nhìn trúng một cô gái……”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì!”

Nghiêm Khác nhếch môi, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem…… có phải cô cực kỳ hận Đoạn Mặc Ngôn, cực kỳ không muốn cậu ấy sống tốt hay không?” Trong lời nói của anh ta mang theo chút ám chỉ và dụ dỗ.

Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn, “Tôi không biến thái như mấy người, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, là tôi không biết nhìn người, tôi nhận!”

Nghiêm Khác lắc đầu, “Vẫn khờ như thế, không tiến bộ gì cả.”

“Tôi không biết giữa anh và Đoạn Mặc Ngôn có xích mích gì với nhau, nhưng tôi không muốn tham gia vào đó. Hận một người càng khó hơn yêu một người, hận dần, hận dần, thế giới sẽ trở nên nhỏ bé, nhỏ đến mức không nhìn rõ được gì nữa. Tôi không muốn làm một con người đáng thương như thế.”

“Hận dần, hận dần, thế giới sẽ trở nên nhỏ bé?” Nghiêm Khác chậm rãi suy nghĩ một lần, trong con ngươi màu nâu dường như có chút thay đổi.

“Phải, đây là kinh nghiệm của tôi, các người tự giải quyết cho tốt đi.” Tiêu Tiêu nhân lúc anh ta ngẩn người, nhanh chóng mở cửa phòng ra bỏ đi.

Nghiêm Khác cũng không cản cô lại, đứng bên cạnh cửa một lúc, lấy di động ta gọi điện thoại.

“Thằng nhóc đó sao rồi?”

“Vừa mới tỉnh, đang dày vò muốn ra viện đây.”

“Bác sĩ cho phép à?”

“Có thể cho phép sao? Gãy ba cái xương sườn, nhưng tao cũng không chịu nổi nữa!”

“Chết không được thì tùy nó đi, đừng để cha mẹ nó biết là được.”

Cúp điện thoại xong, Nghiêm Khác đi ra ngoài cửa, nhìn lối đi không một bóng người, lẩm bẩm: “Lúm đồng tiền nhỏ, cô có bản lĩnh thật đấy.”

Vậy mà cô có thể khiến cho Đoạn Mặc Ngôn mất khống chế.

Lại qua mấy ngày, buổi sáng Tiêu Tiêu cùng ông Micah đến từ Úc, đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng xong, buổi chiều lại dắt ông và đôi con trai, con gái của ông đi tham quan địa điểm thắng cảnh. Vợ của ông Micah là người Trung Quốc, bản thân ông cũng có một phần tư dòng máu Hàn Quốc, con cái sinh ra có dáng vẻ không khác người Hoa là bao, chỉ là màu mắt hơi nhạt một chút. Tuy vẻ ngoài không khác người Trung Quốc, nhưng bọn họ đều không biết nói tiếng Trung. Con trai tên là Ivan, con gái tên là Tasha, con trai lớn hơn Tiêu Tiêu một tuổi, con gái thì nhỏ hơn Tiêu Tiêu một tuổi, độ tuổi của ba người gần nhau, hai ngày nay Tiêu Tiêu vẫn luôn đi chung với bọn họ, tuy không cùng quốc tịch, nhưng trò chuyện cũng rất hợp. Thậm chí Tasha còn giúp Tiêu Tiêu đăng kí một tài khoản facebook, bảo cô sau khi ra nước ngoài thì lên mạng tìm cô ấy.

Hôm nay chỉ đi một vòng trong thành phố, ông Micah liền nói họ hàng của vợ ông ấy muốn đãi tiệc cho bọn họ, muốn đi thay đồ chuẩn bị, hơn nữa ông còn mời Tiêu Tiêu đi cùng, nói là tiệc tối còn mời thêm những khách hàng khác, ông sợ ngôn ngữ giao tiếp không tốt.

Tiêu Tiêu do dự một lúc, gọi điện cho công ty trưng cầu ý kiến một chút, đối phương nói cùng đi dự tiệc tối cũng là một trong những nhiệm vụ phiên dịch thông thường, tiền xe có thể chi trả.

Tiêu Tiêu liền gật đầu, về khách sạn với bọn họ, Tasha cho cô mượn một cái váy đen một vai, cô bới tóc thành một búi hoa to, phối lên lớp trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vào cực kì trang nhã, dịu dàng.

Tasha cực kỳ thích kiểu tóc của cô, nhất định bảo cô cũng bới cho cô ấy như thế, một người bên trái, một người bên phải, hai người đi cùng, nhìn thoáng qua y như sinh đôi vậy.

Chủ bữa tiệc vô cùng có lòng, đã cho xe đến dưới lầu khách sạn đợi, bốn người chuẩn bị xong, cùng ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp đến đón rồi xuất phát.

Xe chạy một đường đi về phía khu biêt thự sang trọng cao cấp, bốn phía đều có thể nhìn thấy mặt trời, lúc đi ngang qua Quan Lư Tuyền, theo bản năng Tiêu Tiêu dời tầm mắt đi.

Cuối cùng chiếc xe chạy vào một căn biệt thự trong khu biệt thự đó, ông Micah dắt Tasha, Ivan dắt Tiêu Tiêu, đi song song lên bậc thang.

Người đón bọn họ là anh chủ nhà, ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài bình thường, nhưng Tiêu Tiêu mơ hồ nhớ ra đã từng thấy gương mặt này trên diễn đàn đỉnh cao gì đó, anh ta có thể nói tiếng anh lưu loát, ôm chào hỏi với gia đình ông Micah, tạm thời Tiêu Tiêu không cần làm gì, nhìn quanh một vòng đại sảnh nguy nga, lộng lẫy, bất chợt nhìn thấy một người đàn ông tóc vuốt ngược, cánh tay dài khoác lên vai một thiếu phụ duyên dáng, sang trọng, hai người vừa nói vừa cười từ sảnh kế bên đi ra.

Trái tim của Tiêu Tiêu bỗng chốc lạnh xuống. Lại là Nghiêm Khác. Thế giới nhỏ thật, hay là……

Hình như Nghiêm Khác không thấy cô, đi với người thiếu phụ kia lên phía trước, thân thiết ôm nhau với gia đình ông Micah.

Tiêu Tiêu nghe từng chữ từng câu sôi nổi giữa bọn họ, mới biết được thì ra vợ của ông Micah vậy mà lại là em họ của mẹ Nghiêm Khác, người thiếu phụ kia là chị ruột của Nghiêm Khác, mẹ Nghiêm vẫn còn du lịch ở nước ngoài chưa về, đổi thành chị ta thết đãi thay mẹ mình.

Nghiêm Khác thể hiện ra vẻ mặt người dạ chó, nhìn Tiêu Tiêu như là lần đầu gặp vậy, “Cô này chắc là phiên dịch phải không, Mike, người phiên dịch cháu đề cử cho dượng ổn chứ?” Anh ta gọi thẳng tên của ông Micah.

Ông Micah giơ ngón tay cái lên, “Emily rất tốt, cực kỳ tốt!”

Tiêu Tiêu miễn cưỡng nhếch môi lên, “Ông Micah, tôi nghĩ mọi người đều có thể trò chuyện với nhau rất tốt rồi, tôi không quấy rầy gia đình các ông tụ họp nữa.”

Ông Micah vẫn chưa lên tiếng, Nghiêm Khác đã mở miệng trước, “Đều đã đến rồi, vội trở về như thế làm gì? Chỗ chị tôi còn không có một bữa cơm cho cô phiên dịch nhỏ như cô hay sao chứ? Đi nào, đi nào, Tasha, Ivan, dẫn mấy đứa đi gặp gỡ mọi người.”

Chị Nghiêm Khác nhìn anh ta như mới được bơm thuốc kích thích vậy, vô cùng nhiệt tình, hiếu khách dắt em trai, em gái không thường gặp mặt đi, thuận tiện còn bắt lấy tay cô phiên dịch đi về phía trước, như sợ cô ấy bỏ chạy vậy.

“Em trai em không uống nhầm thuốc chứ?” Chị ta nhỏ giọng hỏi chồng mình.

“Khó nói.” Anh rể Nghiêm Khác sờ cằm.

Nghiêm Khác kéo theo ba người bọn Tiêu Tiêu vào sảnh kế bên, Tiêu Tiêu ảo não quát nhẹ, “Mời anh buông tôi ra, tự tôi biết đi.”

Nghiêm Khác không để ý cô, cưỡng chế kéo lấy cô, đá cửa sảnh kế bên ra, rồi kêu lớn lên: “Tụi bây xem tao mang ai tới nè!”

Trên sô pha và bàn bài trong sảnh đều có nam, nữ thanh niên đang ngồi, trong đó chói mắt nhất chính là người đàn ông mặt áo đen đang nằm ngang giả vờ ngủ say trên chiếc ghế sô pha kiểu cung đình. Tiêu Tiêu hoàn toàn không cần phải nhìn rõ mặt của người đó, thì cũng biết người đó là ai.

Bởi vì trái tim của cô đã nhói đau trước rồi.

Trong đám người đó có mấy người Tiêu Tiêu quen biết khi đi chung với Đoạn Mặc Ngôn, mấy người đó sửng sốt một lúc, “Hai con hổ! Người đẹp Tiếu Tiếu!”

Tasha và Ivan nhìn nhau, lấy làm lạ vì sao tầm nhìn của mấy người đó không đặt trên hai người họ, ngược lại đều dừng trên người Emily.

Người đàn ông đang vờ ngủ mở mắt ra, chăm chú nhìn thẳng lên trần nhà.

“F*ck X tụi bây, chỉ thấy gái đẹp thôi, không thấy em trai em gái tao hả?” Nghiêm Khác nhìn lướt qua người đàn ông trên sô pha một cái, cố tình chửi mắng.

“Xin lỗi, xin lỗi, em trai, em gái!” Cả đám nhao nhao lên, xưng anh xưng em với Ivan và Tasha từ xa đến.

Dường như thấy hai người giống người Trung Quốc quá, không ai nói tiếng anh với họ, cho dù hai anh em nói chuyện bằng tiếng Anh, đám người kia ai cũng vẫn gọi em trai ơi, em gái à, tự cho rằng hai người không biết nói thì nhất định sẽ biết nghe vậy.

Hai người chỉ có thể cầu cứu Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu rối như tơ vò, hận không thể lập tức chạy ra khỏi căn nhà này, chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Đoạn Mặc Ngôn nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích chút nào, sống chết nhìn chằm chằm trần nhà giống như trên đó có giấu báu vật vậy.

Nghiêm Khác thấy bầu không khí đã nóng lên kha khá rồi, nháy mắt bảo mọi người cút ra, dẫn người đi đến trước sô pha, đá người đàn ông vẫn đang vờ làm cương thi một cái, “Dậy đi, cho mày gặp họ hàng của tao một chút!”

Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi thả đôi chân dài xuống, ngồi thẳng người lên.

Tiêu Tiêu đứng sau lưng Tasha, ánh mắt không thể khống chế nhìn sang gương mặt tuấn tú kia, chỉ cảm thấy khó thở.

Nghiêm Khác ra vẻ như một chủ nhà tốt, một ông anh tốt vậy, giới thiệu mọi người với nhau, Tasha không hề ngại ngùng giơ ngón cái với Đoạn Mặc Ngôn, “Anh đẹp trai quá! Là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp đấy!”

Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu, “Cái gì?”

Tasha thấy Đoạn Mặc Ngôn có vẻ không hiểu, vội nhìn Tiêu Tiêu một cái.

“Anh ta nghe hiểu mà.” Tiêu Tiêu nói.

Đoạn Mặc Ngôn giơ hai tay ra, nhún vai, “Sorry.”

Tasha khó hiểu nhìn Tiêu Tiêu, rõ ràng ý của anh là anh nghe không hiểu, tại sao khăng khăng nói là anh nghe hiểu chứ?

Tiêu Tiêu thầm hít sâu một hơi, mới nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn: “Tasha nói anh rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà cô ấy từng gặp.”

Đoạn Mặc Ngôn nghe vậy, lúc này tầm mắt mới quét qua như vừa mới nhìn thấy có một người như cô ở đó vậy, đôi mắt đen đảo quanh một vòng trên người cô, trên mặt không có chút gợn sóng, giống như là chưa từng gặp qua cô, “Ồ, nói với cô ta biết là tôi thấy cô ta hơi xấu.”

Nghiêm Khác lại đá anh một cái.

Tiêu Tiêu nhịn xuống nỗi khó chịu vì hít thở không thông, quay đầu qua nói với Tasha: “Anh ta nói cô rất đẹp.”

Có phục vụ mang champagne lên, Ivan ưu tiên cho phụ nữ, lấy một ly cho em gái trước, lại lấy một ly cho Tiêu Tiêu, cười nói: “Cho này, người đẹp.”

Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn, cúi đầu uống một ngụm.

Đoạn Mặc Ngôn trầm mặc nhìn một màn này, vậy mà còn cong môi lên.

“Ngài Đoạn, tôi đã lấy nước nóng đến rồi đây, anh muốn chút nước đi, đừng uống rượu nữa.” Phía sau có một giọng nữ trong trẻo đánh tan bầu không khí kì lạ này, mọi người đồng loạt nhìn qua đó, chỉ thấy một cô gái đeo kính bưng một ly nước nóng đi đến trước mặt Đoạn Mặc Ngôn.

“Nước sao ngon bằng rượu chứ?” Đoạn Mặc Ngôn thấy cô gái kia đi qua, vừa nói vừa châm điếu thuốc.

“Không được!” Cô gái đeo kính thế mà lại giật điếu thuốc lá trên miệng của anh ra, dậm chân, “Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?”

“Đưa đây.”

“Không đưa.” Cô gái kia nói xong, còn giấu điếu thuốc ra sau lưng.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô ta một lúc, giơ tay đầu hàng, “Được rồi, được rồi, cô thắng.”

Lúc này cô gái đeo kính mới cười lên.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô ta, khóe môi cong lên, nói: “Vẫn là cười lên nhìn đẹp hơn, nghiêm mặt y như là bà la sát vậy.”

Tiêu Tiêu không biết vì sao mình còn đứng ở đây, cô không biết thì ra trái tim của mình lại mạnh mẽ đến thế. Bị người ta lăng trì mà vẫn có thể đập được.

Tốt lắm, như vậy tốt lắm, buông bỏ hết là tốt nhất.

Cô không ngừng nói với bản thân mình.

“Ủa? Sao chỗ này của anh lại có cái hình xăm thế?” Lúc cô gái đeo kính khom người dụi tắt điếu thuốc, nhìn thấy hình xăm trên tay Đoạn Mặc Ngôn, tò mò hỏi.

Đoạn Mặc Ngôn bày hình xăm ra trước mặt cô ta, “Đẹp không?”

Cô gái đeo kính cười khanh khách nói: “Xấu quá.”

“Thật à?” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày, “Tôi cũng thấy vậy.” Nói rồi, anh ung dung đốt một điếu thuốc, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhắm ngay vào gương mặt cười nho nhỏ kia, đâm xuống

Bình luận

Truyện đang đọc