KHÔNG LÀ BÈ BẠN BÌNH THƯỜNG

Chu Chức Trừng định thần lại, nghe Hà Kim Tự hỏi: “Chị họ em ổn không?”

“Giải quyết xong rồi, tổn thất lớn nhất về tài sản là nhà không được chia một nửa, những thứ khác thì tương đối, nhưng chị ấy phải tự chữa lành vết thương lòng.”

Anh gật đầu: “Nhưng nghĩ theo mặt tích cực thì chị ấy mới kết hôn lần đầu, có tiền, hơn nữa lại chưa có con.”

“Anh còn kỳ thị hôn nhân lần hai nha.” Chu Chức Trừng đùa.

Hà Kim Tự lại nghiêm túc giải thích: “Đương nhiên là không, Trừng Trừng, chỉ có điều quan niệm ở xã hội truyền thống khá khắc nghiệt với phụ nữ, phụ nữ có con ở những địa phương nhỏ thì càng khó tái giá, đối với chị họ em thì đây đúng là tin tốt.”

“Em biết.”

Hai người ăn xong, Hà Kim Tự rủ cô đi qua trường cấp 2.

Huyện Nam Nhật có rất nhiều Hoa kiều, trường cấp 2 này là do Hoa kiều quyên góp, diện tích trường không lớn, học sinh cũng không nhiều. Dưới lầu khu nhà dạy học có một tấm bia đá, trên đó ghi tên những Hoa kiều đã đóng góp.

Hà Kim Tự tìm được tên cha mẹ Chu Chức Trừng trên đó, anh cười: “Chúng ta cách nhau mấy tuổi nhưng trước đây anh đã từng gặp em rồi.”

Chu Chức Trừng ngước lên nhìn anh.

Anh nói: “Khi tòa nhà này hoàn thành, em với ba mẹ đứng đây chụp hình, anh rất tục tằn, nhớ đến em vì em rất đẹp.”

“Khi đó em đã đẹp sao?”

“Phải.” Anh nói tiếp, mặt hơi đỏ lên, anh bị đôi mắt đen láy của cô nhìn đến hơi mất tự nhiên, anh đưa tay nâng gọng kính tránh đi tầm mắt cô.

Hai người dạo một vòng quanh trường, đi bộ dọc theo sườn núi về.

Đèn đường đã bật sáng, từng chùm hoa gạo đỏ rực nhô ra khỏi tường, những chiếc lá bạch quả vàng bên kia đường cũng rơi đầy đất soi bóng những ngôi nhà cổ nhấp nhô. Từ trên sườn núi có thể nhìn thấy cánh quạt điện gió màu trắng phía xa, hải đăng, ánh trăng dập dờn theo sóng biển từng đợt này nối tiếp đợt khác, Chu Chức Trừng cảm thấy rất thư thái.

Hà Kim Tự: “Luật sư lần này đến ghi hình tiết mục là đồng nghiệp cũ của em sao?’

“Dạ, em từng làm việc ở công ty luật Minh Địch.”

“Anh ấy là bạn trai cũ của em?” Hà Kim Tự cười tủm tỉm hỏi.

Chu Chức Trừng ngước lên nhìn anh theo bản năng, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của anh, cũng cong môi cười: “Nói đúng ra là bạn trai cũ cũ, bạn trai cũ của em là anh.”

Hà Kim Tự cười khẽ thành tiếng: “Nhìn thấy anh ấy, dường như anh biết mình thua ở điểm nào.”

Chu Chức Trừng chớp mắt, nhắc nhở anh: “Bác sĩ Hà, anh là người đề nghị chia tay, có nghĩa là em mới là người bị bỏ.”

Hà Kim Tự bật cười.

Khi Chu Chức Trừng và Hà Kim Tự bên nhau, cô rất nghiêm túc, cũng chưa từng nghĩ đến việc chia tay.

Chỉ có một lần, Hà Kim Tự tham gia một vở kịch của cháu ở trường mẫu giáo nên anh đội bộ tóc giả màu hồng đóng vai hoàng tử. Anh ở trên sân khấu mỉm cười nhìn cô, trong khoảnh khắc đó, cô nhớ đến Giang Hướng Hoài, người từ lâu cô chưa từng nhớ đến. Đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất cô nảy sinh ý nghĩ chia tay.

Hóa ra sau ngần ấy năm, cô tưởng mình đã tiến về phía trước nhưng thực ra vẫn không thể đi ra.

Có lẽ vì không cam lòng, cô vẫn không hiểu vì sao Giang Hướng Hoài đột ngột thay đổi?

Khi đó hai người đã ở cùng nhau một thời gian, nhưng vì sắp tốt nghiệp nên Giang Hướng Hoài thường không về chung cư, anh thường xuyên về nhà họ Giang. Căn chung cư kia gần như chỉ có mình cô ở, tuy ban ngày có nhìn thấy anh nhưng chỉ có tiếp xúc công việc, không hề có giao tiếp cá nhân. Công ty luật Minh Địch đã gửi offer cho cô, ở lại chung đội với Giang Hướng Hoài. Nhưng đến tháng 6, sếp của đội, luật sư Hạ Minh Ninh uyển chuyển nói với cô là sẽ điều cô sang một đội khác. Có rất nhiều lý do nhưng cô chỉ nghĩ Hạ Minh Ninh đã biết quan hệ của hai người, không cho phép hai người yêu nhau ở cùng một đội.

Cô ở một mình trong căn hộ chung cư sang trọng hơn nửa tháng, cảm thấy mình như con chim hoàng yến được anh nuôi, cô muốn dọn về ký túc xá, lại lo nếu anh về chung cư không có cô thì sao?

Cô tìm cho anh vô số lý do, có thể anh có gì khó nói, có thể trong nhà có chuyện, có thể gần đây quá mệt mỏi, có thể anh muốn nghỉ ngơi cho tốt. Thậm chí lúc làm việc, cô còn xông vào văn phòng anh khi chưa được anh đồng ý mà ôm lấy anh, hỏi anh có chuyện gì, nói anh biết những lo lắng, suy nghĩ của mình. Thế nhưng anh vẫn không giải thích gì, chỉ nói cô làm việc cho tốt.

Sau đó anh xin nghỉ phép mấy ngày, cô cũng nhận tin tức như những người khác, biết là nhà anh có việc, nhưng không biết cụ thể là việc gì. Khi đó cô mới tự hỏi bản thân, cô là bạn gái anh sao? Nếu phải, vì sao cô không biết gì về tình hình gia đình anh, nếu không phải, tại sao lại ở trong nhà anh?

Trước lễ tốt nghiệp một ngày là tiệc mừng của đội, cũng là ngày cuối cùng cô ở trong đội.

Cô quyết định thổ lộ tình cảm của mình. Cô nghĩ rất đơn giản, cô vẫn thích anh, không muốn rời xa anh, cô tin rằng anh có nỗi khổ, quan hệ giữa hai người mơ hồ không rõ, vậy để cô chủ động đi qua mảnh đất mơ hồ này thì tốt rồi.

Bữa tiệc mừng hôm đó anh đến rất muộn, hơn nữa luôn lơ đãng xem điện thoại. Cô nói với anh cũng không đáp lời. Cô bị sự bạo lực lạnh của anh làm lạnh lòng. Sau đó anh đi toilet, cô vẫn đi theo anh, ngăn anh lại ở khúc quanh.

“Gần đây anh sao vậy? Nói em nghe được không? Em rất lo cho anh.”

Anh không hé răng, cô ôm eo anh, chỉ cảm thấy anh gầy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng nặng nề đến đáng sợ.

Trong im lặng kéo dài, cô chỉ nghe được tiếng hít thở của anh, linh cảm bất an dần lan rộng, rốt cuộc anh mở miệng: “Trừng Trừng, em xứng đáng nhận điều tốt đẹp hơn, cộng sự của đội mà em đến rất tốt, anh đã nói chuyện rồi, em đi theo cô ấy sẽ tiến bộ nhanh chóng. Căn chung cư kia cũng để lại cho em, anh sẽ nhờ người đi làm thủ tục…”

Nhiệt huyết của cô bị một chậu nước lạnh hắt lên, lạnh thấu xương, người cứng đờ, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ gì được.

Cô chết lặng, hoảng loạn, dựa vào suy nghĩ đã dự định mà gian nan lên tiếng: “Anh Hướng Hoài, em thích anh, không, là em yêu anh. Rốt cuộc thì anh làm sao vậy? Trước kia anh từng nói, có việc gì chúng ta cùng nhau gánh vác, cho dù em không phải là bạn gái anh thì cũng là em gái anh.” Cô hèn mọn đến cực điểm.

Anh vẫn bình tĩnh, thờ ơ, không ôm cô. Điện thoại trong túi anh rung lên, mặt anh hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Một lúc lâu sau, anh đẩy cô ra, chỉ nói một câu: “Trừng Trừng, cứ thế đi, đừng làm phiền anh.”

Mắt cô mờ đi, nước mắt nóng hổi, cô cảm thấy anh thật xa lạ.

Giang Hướng Hoài mà cô thích sẽ vì cô nổi loạn mà nhuộm tóc hồng, sơn móng tay đen, sẽ nhẹ nhàng dẫn đường cô lớn lên tốt đẹp, sẽ bảo vệ cô như anh trai, vì cô học thêm mà tặng cô rất nhiều quà, sẽ vì một câu của cô mà trong đêm đông lạnh giá vượt hơn một vạn km chỉ để ăn một bữa thịt nướng cùng cô, sau khi uống say sẽ lái xe suốt đêm mấy giờ đồng hồ để đến cổng trường cô, ôm cô một cái, sẽ giúp cô viết bản thảo, nấu cơm cho cô, vì cô mà hát…

Khoảng thời gian sau cuộc chia tay “bạo lực lạnh” kia là những ngày u ám nhất của Chu Chức Trừng từ khi lớn lên đến nay.

Đêm đó Hứa Mân An tình cờ có mặt trong khách sạn đó, quay lại đoạn cô tỏ tình bị từ chối, nhanh chóng lan truyền nó lên rất nhiều nhóm, mọi người gì cũng nói ra.

“Đàn anh Giang đúng là đàn ông, người đẹp như thế mà có thể từ chối nhẫn tâm như vậy, người đẹp cũng lụy tình.”

“Chu Chức Trừng xuất thân từ địa phương nhỏ, có lẽ vì hộ khẩu Bắc thành với tiền nhỉ, đàn anh Giang sắp thành cộng sự rồi.”

“Quan trọng nhất là gia cảnh đàn anh Giang không phải tốt hay giàu có gì nhiều.”

Cô nỗ lực bao nhiêu năm, đột nhiên bị đóng dấu thành cô gái tham lam hám giàu, ham hư vinh. Cô không đáp lại những tin đồn này, chết lặng tham dự lễ tốt nghiệp, an phận đến đội khác làm việc, cô không thể vì một người đàn ông mà không cần công việc, Minh Địch là một công ty luật tốt.

Tuy nhiên, đến khi anh trai điện thoại cho cô, cô mới biết ôn cô mới vừa trải qua cuộc phẫu thuật đặt stent mạch máu, gia đình không dám nói với cô vì sợ ảnh hưởng việc tốt nghiệp của cô. Cách một màn hình, cô nhìn ôn nằm trên giường bệnh, ôn già đi rất nhiều, cô sợ hãi, ân hận, khóc không thành tiếng.

Cô ở lại Bắc thành làm gì? Người yêu thương cô đang ở Nam Nhật.

*

Giang Hướng Hoài đã nhìn đồng hồ rất nhiều lần, cau mày.

Đã muộn lắm rồi mà còn chưa về.

Anh đứng dưới ngọn đèn đường cách tiệm tạp hóa Mai Mai không xa. Nhiều năm trước nó hỏng, bây giờ đã được sửa chữa, đèn sáng rõ, muỗi bay vòng quanh. Anh cụp mắt, nở nụ cười, chạm vào cột đèn thầm thở dài, cây cột đèn này xem như đã chứng kiến mười năm ngu xuẩn ích kỷ của anh.

Chu Quốc Hoa đi ra đóng cửa tiệm, thoáng thấy Giang Hướng Hoài đứng dưới đèn, thoạt nhìn ông còn tưởng mình nhầm, nhìn kỹ lại: “Con đứng đó làm gì vậy? Nuôi muỗi?”

“Không có gì ạ.” Giang Hướng Hoài cười.

Chu Quốc Hoa cau mày: “Mau vào tiệm đi, muỗi ngày hè ở Nam Nhật không đùa được đâu. Ôn pha trà, tới đây uống, uống xong có ngủ được không? Ôn thì quen rồi.”

Bàn trà của ông đặt trong tiệm, đối diện với chiếc TV treo đang chiếu bộ phim kháng chiến, một tay xé người lính Nhật, bộ phim yêu thích của ôn Chu.

Thực sự ông vừa mới pha xong ấm trà, cười nói: “Trà này ngon nhưng mà Trừng Trừng không cho ôn uống. Con biết đó, ôn đã làm phẫu thuật đặt ống nên bây giờ tốt rồi. Nhưng mà Trừng Trừng nói, lúc đó chúng ta đến bệnh viện tỉnh thì không có giường, cũng không được xếp lịch phẫu thuật, con đã hỗ trợ tìm người giúp đỡ.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì ạ.”

“Ôn cũng không muốn cảm ơn.” Chu Quốc Hoa rót trà, đẩy đến trước mặt Giang Hướng Hoài, “Con nói thật với ôn, con đứng dưới cột đèn rốt cuộc là muốn sao?”

“Nghĩ ngợi chút việc ạ.”

Chu Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Thằng nhóc này nói chuyện lòng vòng, con thích Trừng Trừng chúng ta đúng không? Ôn đã nhìn ra từ sớm rồi, ôn nói trước với con, ôn không đồng ý, con đừng ở đây làm này làm nọ nữa!” Ông nói xong, lại vội vàng bổ sung hai câu, “Không chỉ có ôn không đồng ý, bà già nhà này cũng không đồng ý, cha mẹ Trừng Trừng, anh trai nó cũng không đồng ý!”

Giang Hướng Hoài trầm lặng một lúc: “Ôn, vậy là mọi người đều biết hết sao?”

Chu Quốc Hoa nghẹn, cứng cổ nói: “Tuy là họ không biết nhưng nếu họ biết cũng sẽ không đồng ý. Con không phải người ở đây, còn lớn tuổi, không thích hợp với Trừng Trừng, biết chưa?”

Ánh mắt Giang Hướng Hoài ảm đạm.

Chu Quốc Hoa nhìn nụ cười khổ trên mặt Giang Hướng Hoài, anh tuấn tú, điều kiện gia đình cũng tốt nhưng người bên ngoài thật sự không được. Ôn Chu như suy tư gì, chậm rãi nói: “Đương nhiên cũng không phải không có đường xoay chuyển, trừ khi…”

Giang Hướng Hoài nhướng mắt nhìn lên.

Chu Quốc Hoa chém đinh chặt sắt: “Con ở rể!”

Giang Hướng Hoài nhất thời không biết nên nói gì, không phải anh bài xích việc ở rể mà tạm thời anh không nghĩ đến khả năng này.

“Chu Quốc Hoa, ông lại nói hươu nói vượn cái gì hả? Đây là chuyện hôn nhân của Trừng Trừng, ông ở đây vẽ đường loạn cái gì? Đừng nói cậu ta ở rể, cho dù cậu ta có thể tự mình mang thai sinh con mà Trừng Trừng không thích cũng vô dụng.” Thái Mai mới giặt quần áo xong, nghe trong tiệm có tiếng nói chuyện, vừa đi tới thì đã nổi giận, nếu không phải lo về cái stent trong người ông thì bà đã đánh ông rồi.

“Tôi nói bậy gì chứ?”

“Ông muốn có người ở rể làm gì hả? Nhà ông không có cháu trai hả?”

Chu Quốc Hoa bị Thái Mai ồn ào đau cả tai, nghe tiếng xe máy điện bên ngoài lập tức nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Trừng Trừng về rồi.”

Chu Chức Trừng về cùng Hà Kim Tự. Cô đi xe máy điện nhưng Hà Kim Tự không yên tâm nên cũng đi một chiếc xe máy điện khác đưa cô về.

Chu Chức Trừng xuống xe, cười với Hà Kim Tự: “Được rồi, bác sĩ Hà, anh về đi, đi đường cẩn thận.”

Không ngờ Hà Kim Tự cũng xuống xe, anh đi đến trước mặt cô, khom lưng ôm cô nói: “Trừng Trừng, em có muốn thử lại lần nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc