KHÔNG LÀ BÈ BẠN BÌNH THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này Chu Bỉnh Trừng được nghỉ, như thường lệ anh gửi tin nhắn cho Khương Lê, lời ít ý nhiều: “Hẹn gặp?”

Nhưng cô không trả lời tin nhắn của anh, có lẽ đang bận việc.

Khương Lê là người làm việc liều mạng nhất mà anh từng biết. Trước kia mỗi khi hai người triền miên xong, anh muốn ôm cô ngủ, cô lại bỗng nghĩ đến những ý cần sửa chữa trong công việc, thế là lập tức bò dậy đi làm. Nhóm chat và email công việc của cô luôn có tin tức liên tục không ngừng, cô thường rời công ty hoặc địa điểm dự án vào lúc một hai giờ sáng.

Anh lo cho sức khỏe của cô nhưng không biết làm cách nào thuyết phục vì cô có quy hoạch cụ thể về nghề nghiệp của mình.

Cô nói: “Đây là công việc em lựa chọn. Luật sư thâm niên ít chỉ có thể chấp nhận hy sinh thời gian của mình để đổi lấy sự phát triển nhanh chóng trong sự nghiệp. Chỉ cần tồn tại thì mới có thể được mức lương khởi điểm cao trên 30.000, mới có thể cho em tự tin ở lại Bắc thành.”

Nếu anh còn muốn nói gì, cô sẽ cười lạnh lùng: “Cơ trưởng Chu, cảm ơn anh quan tâm nhưng đây không phải điều chúng ta nên nói, em và anh khác nhau, em không có đường lui, bị tư bản cuốn đi là điều bình thường, không muốn bị đào thải thì chỉ có thể làm việc dưới cường độ áp lực cao.”

Anh hiểu ý cô, hầu như mọi người trong những công ty lớn đều có những bằng cấp xuất sắc, khả năng học tập và trình độ ngoại ngữ cao, không ít người đã có được sự mạ vàng từ việc du học, điều kiện gia đình xuất thân từ trung lưu trở lên, Khương Lê thiếu nhiều thứ, điều duy nhất cô có thể làm là liều mạng làm việc.

Chu Bỉnh Trừng cảm thấy đau lòng, hai người đều là chuyên gia ở khách sạn lẫn máy bay, bay là công việc của anh, ở khách sạn là thời gian anh nghỉ ngơi. Nhưng luật sư như Khương Lê thì chỉ cần có máy tính thì bất kỳ đâu cũng có thể làm việc, công ty cho họ ngồi máy bay hạng thương gia, ở khách sạn 5 sao nhưng cơ bản là họ không có thời gian hưởng thụ, chỉ quan tâm khách sạn nào có bàn làm việc và ghế dựa thoải mái nhất.

Có đôi khi tâm trạng tốt, Khương Lê cũng tựa vào người anh, nói với anh về những hoang mang của phụ nữ nơi công sở.

Chẳng hạn như sức khỏe dần không theo kịp áp lực công việc cao; chẳng hạn như sự tin tưởng quá mức của khách hàng gây áp lực tâm lý lớn cho cô; chẳng hạn đối tác của cô gần 40, rất muốn có con nhưng không được nghỉ ngơi nhiều, mệt mỏi quá mức dẫn đến sảy thai; chẳng hạn như một nữ luật sư có thâm niên trong nghề suy sụp, xin nghỉ việc về thành phố hạng ba làm nghiệp vụ hạng xoàng nhưng chất lượng cuộc sống lại rất tốt.

Anh rất muốn đưa thẻ ngân hàng cho cô, để cô không cần mệt mỏi như vậy, lại lo lắng tiền trong đó quá ít sẽ bị cô từ chối.

Cô ngủ một giấc dậy sẽ như người hồi máu sống lại, biến thành luật sư Khương thành thục, lãnh đạm, trước khi rời khỏi khách sạn sẽ cúi người nơi huyền quan mang giày cao gót, eo thon, mông tròn, chân dài gợi cảm.

Cô sẽ quay đầu, lạnh nhạt nói với anh: “Hẹn gặp lại, cơ trưởng Chu.”

Luật sư Khương, người đặt công việc lên hàng đầu tuyệt đối không cho phép đàn ông ảnh hưởng việc kiếm tiền của cô.

Vì vậy tối nay Chu Bỉnh Trừng xem như chuyện thường, luật sư Khương bận quá không có thời gian nhắn lại anh. Anh đến dưới nhà Khương Lê đợi.

Anh nghĩ ngợi miên man, có lần cô tăng ca trong khách sạn, anh sốt ruột hỏi cô đang làm gì, cô còn nói bậy: “Dirty work nhưng điều muốn làm là dirty talk.”

Anh không chịu nổi sự cám dỗ này, cô quyến rũ, cuồng nhiệt, củi khô lửa cháy, đó là lần đầu tiên anh biết cô thích quan hệ thô bạo.

Trước giờ anh luôn rất dịu dàng với cô, vì thương cô bị mẹ xúc phạm chửi rủa bằng những lời bẩn thỉu, thấp kém. Sau đó cô vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nhận là thùy não cô hưng phấn quá nên mới điên cuồng như vậy.

Thế nhưng Chu Bỉnh Trừng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy cô xuống xe một người đàn ông khác, hai người chào tạm biệt, người đàn ông kia còn bước lên nắm tay cô, tay kia m ơn trớn môi cô.

Thính lực Chu Bỉnh Trừng tốt nên nghe được người đàn ông kia hỏi: “Đã bao lâu không yêu đương?”

Khương Lê không đáp.

“Lê Lê, anh rất nhớ em.” Người kia cười, “Lúc đó vì công việc thay đổi nên anh không thể nào ở lại Bắc thành, bây giờ anh như năm đó, chỉ cần em chịu theo anh thì em muốn gì cũng được, anh có thể cho em bất kỳ điều gì, chức vị, dự án, tiền bạc, nhà cửa, hôn nhân.”

Ngay khi nụ hôn anh ta sắp hạ xuống, Khương Lê đẩy anh ta ra.

Người đàn ông kia rời đi, Khương Lê ngước lên, bỗng thấy Chu Bỉnh Trừng.

Chu Bỉnh Trừng muốn nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt Khương Lê, ví dụ chột dạ, ví dụ hối hận, ví dụ kinh ngạc, nhưng không có, cô chỉ cau mày hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Sắc mặt Chu Bỉnh Trừng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cơn ghen ăn mòn lý trí anh không còn một mảnh: “Hắn là ai? Khương Lê, em cần nhiều tiền như vậy sao?”

Lời vừa nói ra, anh đã hối hận.

Nhưng không còn kịp nữa, luật sư Khương lý trí hơn anh, tàn nhẫn hơn anh, mặt cô không hề có một tí biểu cảm: “Đúng vậy, tôi thiếu tiền đến điên rồi, anh không biết sao? Nếu không thì tại sao mỗi lần hài lòng, kết thúc rồi anh đều tặng cho tôi một món quà xa xỉ?”

“Hắn là ai?” Anh hỏi.

“Mối tình đầu.”

“Hắn lớn hơn em…”

Cô cười mỉa mai, ngắt lời: “Không phải anh cũng thế sao? Tôi thích đàn ông già, không có anh thì cũng có người khác.”

Cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, nhìn đồng hồ, nói khẽ: “Nếu anh đến để cãi nhau thì quan hệ chúng ta không đến mức đó. Nếu anh đến để làm…”

Anh không hỏi ra lời được, chẳng lẽ anh không có chút đặc quyền nào sao?

Anh kìm nén cơn giận, quay người đi, phía sau truyền tới giọng khàn khàn của cô: “Chu Bỉnh Trừng, chúng ta kết thúc đi.”

“Vì người đàn ông kia?”

Cô không đáp.

“Em không quên được mối tình đầu hay vì anh ta có thể cho em những điều kiện tốt hơn…”

Cô chỉ nói: “Anh là anh trai Trừng Trừng, chúng ta gặp vui vẻ tan hòa bình, sau này tôi còn muốn làm bạn với Trừng Trừng.” Cô dừng lại, giọng tiêu điều lạnh lẽo trong đêm thu Bắc thành, “Vất vả lắm tôi mới rời khỏi nhà, tôi sẽ không bao giờ quay lại.”

Chu Bỉnh Trừng không biết anh về ký túc xá công ty bằng cách nào, đầu óc trống rỗng, tựa như cái xác không hồn. Anh ngồi một mình, uống rất nhiều rượu, muốn gọi điện cho cô nhưng lại cúp máy, đúng là anh không có tư cách, quan hệ giữa hai người luôn không rõ ràng, cô đã nói ngay từ đầu sẽ không kết hôn với anh, không xác định mối quan hệ với anh.

Anh đau đầu, đau họng, chỉ có thể gọi cho Giang Hướng Hoài: “Cô ấy muốn trèo lên cao, có phải tao không nên cản trở cô ấy không?”

Giọng Giang Hướng Hoài xa xăm: “Nếu đó là điều cô ấy muốn.”

“Mối tình đầu có phải rất khó quên không?”

Giang Hướng Hoài: “Mày còn nhớ mối tình đầu của mày không?”

Mối tình đầu của Chu Bỉnh Trừng là cô gái học trường bên cạnh, hẹn hò không bao lâu thì anh ra nước ngoài học lái máy bay, hai người gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều. Thật ra anh hài lòng với trạng thái này, khi bên nhau tình cảm gắn bó, khi tách ra thì tập trung công việc riêng của mình. Nơi đất khách, gần như anh không chủ động, kết quả anh bị bỏ, anh cũng không buồn.

Anh thành thật: “Nhớ, nhưng không có cảm giác.”

“Vậy người yêu cũ không thể quên của mày là ai?” Giang Hướng Hoài ngồi xuống ghế sô pha cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh đêm Nam Nhật từ nơi này, anh thấy bãi biển, lần sau có thể dẫn Trừng Trừng đi chơi.

Chu Bỉnh Trừng và những người bạn gái khác ở bên nhau một thời gian thì đều chia tay trong hòa bình, không có gì không quên được.

Giang Hướng Hoài khuyên anh: “Vậy mày tự nói với bản thân, lần này cũng không có gì khó quên, mày cũng xem như chia tay trong yên bình đi.”

“Khác nhau.”

Anh và Khương Lê đã ở bên nhau mấy năm, cô ấy khác biệt. Khi chia tay anh sẽ nhớ cô, cho dù mấy năm trôi qua, thì những hình ảnh khi ở bên cô vẫn rất rõ ràng, anh có thời gian thì anh muốn chủ động liên lạc với cô, muốn nói chuyện cùng cô, muốn nghe giọng cô, cho dù cô chưa bao giờ chủ động thừa nhận mối quan hệ giữa hai người. Khi những cô gái khác tỏ tình với anh, anh sẽ từ chối, anh không phải độc thân, anh có người bạn gái là luật sư.

Giang Hướng Hoài: “Mày chia tay thì chia tay… cô ấy là bạn thân Trừng Trừng, mày đừng làm Trừng Trừng khó xử.”

Đầu óc như hồ nhão của Chu Bỉnh Trừng bỗng tỉnh táo lại: “Mày là anh em với tao hay là anh em với Chu Chức Trừng? Tao bị đá đau lòng thế này mày còn lo lắng chuyện râu ria của Chu Chức Trừng?”

Anh ợ lên: “Còn nữa, hai đứa mày rất lạ, mày quan tâm nó còn hơn em gái ruột. Lúc nó từ Bắc thành về, đau khổ vì chuyện chia tay, bạn trai cũ của nó có phải ở trong công ty mày không? Đúng lúc tâm trạng tao không tốt, ngày mai nghỉ phép, mày biết là ai không, tao đi đấm nó một trận cho hả giận.”

Giang Hướng Hoài không biết làm thế nào để nói với Chu Bỉnh Trừng, người đó là anh.

*

Chu Chức Trừng cũng nhận được điện thoại của Khương Lê.

Khương Lê bình tĩnh: “Mẹ tao có được số điện thoại của Khưu Hạ, do thời gian trước tao không nghe điện thoại của bà, không chuyển tiền. Có phải tháng trước Khưu Hạ về huyện thăm con trai hắn không? Hắn về Bắc thành, hai ngày qua còn nhắn lời của mẹ tao, dạy bảo tao làm con phải hiếu thảo, tao muốn giết hắn, mắng hắn nhiều chuyện lúc đó có rất nhiều đồng nghiệp nghe thấy.”

Khưu Hạ là người từng tìm Chu Chức Trừng nhờ việc ly hôn, hồi cấp 3 hắn theo đuổi Khương Lê nhưng Khương Lê không thèm liếc mắt tới dù chỉ một cái.

“Năm đầu tiên hắn ly hôn thì tìm tao, kiếm được ít tiền thì không biết bản thân mình là người thế nào.” Khương Lê nói đến đây, mệt mỏi, “Đại khái hắn cảm thấy chỉ có mình hắn đồng ý bỏ ra một triệu để cưới tao, còn nói hắn tuy là tái hôn nhưng cũng sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy.”

Chu Chức Trừng cười: “Anh tao cũng sẵn lòng mà.”

Đầu dây bên kia im lặng: “Trừng Trừng, tao với anh mày chia tay.”

Cô nói tiếp: “Tao không thể có bất kỳ quan hệ nào với những người đàn ông trong huyện, nếu không vĩnh viễn không thoát khỏi mẹ tao. Bà ấy sẽ lợi dụng tao, tìm người khác đòi tiền, ngày hôm qua Khưu Hạ nói trước mặt đồng nghiệp tao, nói hắn bố thí tiền cho mẹ tao. Tao không biết hắn lấy mặt mũi đâu mà tới tranh công, ngu xuẩn.”

Chu Chức Trừng đương nhiên đứng về phía Khương Lê: “Vậy không cần Chu Bỉnh Trừng, mày đừng đau lòng, dù gì cũng hưởng qua rồi.”

Khương Lê cười nhẹ: “Tao không buồn.”

Cô nói, âm cuối lại dần trầm xuống, hít sâu một hơi, kìm nước mắt lại, “Tao đâu có thời gian để buồn. Tao phải làm việc, phải kiếm tiền. 8 giờ sáng mai có cuộc họp, 9 giờ đến dự án để giải đáp các vấn đề, trưa ăn xong phải đi thành phố bên cạnh xác minh, còn hai tài liệu luật sư thực tập viết cần xét duyệt tối mai là hết hạn.”

Giọng lại nghẹn ngào, cô nói: “Trừng Trừng, sao tao khổ sở như vậy? Sao tao không thể có một cuộc sống tốt?”

Chu Chức Trừng không nói, lặng lẽ bầu bạn để cô khóc.

Kết thúc cuộc gọi, cô nhắn tin wechat cho Khưu Hạ: “Đồ ngốc.”

Người luôn cho mình là đúng, vẫn còn đang nỗ lực “khiêng gạch” trong công ty tài chính Khưu Hạ nhanh chóng trả lời: “Luật sư Chu, ý cô là gì?”

Chu Chức Trừng mặt vô cảm mắng tiếp: “Đồ ngu ngốc, dốt nát.”

Sau đó chặn hắn ta.

Khưu Hạ có thể được xem là khách hàng cũ của cô, bình thường cô không mắng khách, cũng không chặn khách, nhưng người này đáng chửi.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Chu Chức Trừng đang ngủ ngon lành thì bị Hà Khai Luân điện thoại đến, kinh hãi: “Trừng Trừng, con làm gì mà mắng người vậy? Khưu Hạ nói chú không xử lý con thì hắn đến hiệp hội tố cáo con.”

Chu Chức Trừng trở người: “Đi đi.”

“Công nhân” Khưu tức cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã khiếu nại cô.

Chu Chức Trừng cười, tinh thần thoải mái dậy đi ăn sáng.

Thái Mai nấu cháo biên*, chiên bánh quẩy với bánh tam giác, om một nồi chân gà, trứng trà. Lần trước Triệu Diên Gia nói thích ăn bánh trôi bà làm nên bà còn đặc biệt làm riêng cho cậu. Cậu ta còn nói muốn ăn bánh bao mặn đặc sản Nam Nhật, nghe nói bên trong là nhân hải sản, hoa hồi. Nếu không phải vì thời gian buổi sáng không kịp thì Thái Mai đã làm bánh bao cho cậu ta ngay.



锅边糊 là một món ăn đặc trưng của ẩm thực Phúc Châu , một nhánh của ẩm thực Phúc Kiến, bao gồm bột gạo đổ xung quanh thành chảo nấu để tạo thành một sợi mì mỏng, sau đó cạo vào nồi đun nhỏ lửa và dùng với nước dùng. Các thành phần khác để tạo hương vị cho món kho thường được dùng kèm với nước dùng; thường bao gồm một dạng hải sản, một số loại thịt (chẳng hạn như thịt viên, thường là thịt lợn) và các loại rau khác nhau.

Giang Hướng Hoài nhìn Triệu Diên Gia hòa đồng nhanh chóng, có cảm giác nguy cơ.

Bên kia Triệu Diên Gia vẫn không biết gì, đang ngọt ngào nói: “Mệ, lần đầu con ăn đồ mệ nấu là con biết ngay mệ nấu ăn còn ngon hơn cả ôn.”

Thái Mai giả vờ khiêm tốn: “Sao có thể chứ? Ôn Chu con trước kia là đầu bếp đó.”

“Đây là hương vị tình yêu, không hề có chút công nghiệp nào.”

“Vậy lần sau mệ lại nấu con ăn, ăn Phật nhảy tường không? Mệ còn có món sở trường, mì nước, ngon nuốt lưỡi.”

“Dạ ăn, con cũng biết nấu ăn, chủ nhật tuần sau con dậy sớm đến nấu bữa sáng cho mệ.” Triệu Diên Gia cười, “Bữa sáng kiểu Tây, chúng ta cùng ăn theo kiểu Tây!”

Thái Mai thật sự cảm động, cháu trai cháu gái ruột của bà còn chưa nói nấu bữa sáng cho bà.

Giang Hướng Hoài nhìn, tâm trạng phức tạp, do dự rất lâu rồi đi tới: “Mệ, con cũng nấu ăn cho mệ.”

Chu Quốc Hoa cầm vỉ đập ruồi đi tới, vỗ mạnh lên vai anh: “Cách xa bà vợ già nhà ôn ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc