*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau phiên tòa, thẩm phán Diêu cũng tuyên truyền pháp luật cho dân trong thôn. Khi Chu Chức Trừng quay lại Ủy ban thôn thì việc phổ biến kiến thức pháp luật cũng vừa kết thúc.
Giọng thẩm phán Diêu khàn khàn: “Nói tóm lại, giấy cam kết trong kết hôn là vô dụng, pháp luật không cho phép, mọi người không cần ép đối phương khi ngoại tình thì phải cho bạn bao nhiêu tiền, chia bao nhiêu tài sản, vô ích.”
Một người dân hỏi lại: “Đánh cảnh sát là bị giam à? Đánh cảnh sát tư pháp* thì sao?”
(Chú thích: Cảnh sát tư pháp có ý nghĩa khác nhau ở các vùng khác nhau. Trong một số hệ thống cảnh sát khu vực, sĩ quan cảnh sát tư pháp đại diện cho cảnh sát điều tra và chuyển giao các vụ án hình sự. Ở một số khu vực, họ là một nhánh của hệ thống cảnh sát, chịu trách nhiệm duy trì trật tự tại tòa án và hệ thống tư pháp, áp giải và canh gác tù nhân, tống đạt các văn bản pháp luật, thu giữ tài sản theo bản án của tòa án, thi hành án tử hình, v.v., được gọi là Thừa phát lại. Quyền lực của cảnh sát tư pháp khác nhau ở các quốc gia khác nhau.Ở VN mình, cảnh sát bảo vệ trật tự phiên tòa và thừa phát lại khác nhau, có quy chế hoạt động riêng.)“Đánh cảnh sát?” Thẩm phán Diêu trợn mắt, “Cảnh sát tư pháp cũng không được đánh.”
Huống hồ cảnh sát tư pháp của họ cường tráng, cơ bắp, cao to, người thường sao đánh thắng được.
Người đó lẩm bẩm: “Thì tôi hỏi chút mà, tôi nghe người ta nói đánh cảnh sát thì bị giam 15 ngày phải không?”
Thẩm phán Diêu thở dài lắc đầu, “Không, khả năng cao là sẽ bị nghi ngờ cản trở người thi hành công vụ, phải ngồi tù, nhiều nhất là bị phạt tù đến 3 năm.”
Một người khác hỏi: “Nơi này của chúng ta dự định phát triển khu du lịch, mấy hôm trước có người muốn mua lại căn nhà cũ của tôi để mở nhà trọ, tôi có thể nhờ luật sư viết hợp đồng không?”
Chu Chức Trừng tình cờ xuất hiện, thẩm phán Diêu nhờ cô trả lời thay.
“Đất nhà ở không thể mua bán, quyền sở hữu đất đai vẫn thuộc về sở hữu tập thể thôn, vì vậy chỉ có thể chuyển nhượng giữa những người trong thôn, những người không có hộ khẩu ở thôn thì không thể chuyển nhượng, cho dù ký hợp đồng cũng không hiệu lực. Hơn nữa, việc mua bán không làm thủ tục sang tên thì sau này bên mua – bán đổi ý, phá dỡ nhà hay các vấn đề khác ảnh hưởng rất nhiều.”
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi kéo bí thư Khổng đến. Bí thư Khổng bất lực nói: “Anh có kéo tôi ra tòa án thì tôi vẫn phải nói, trước khi em gái anh lấy chồng đã ký hợp đồng đất đai với Ủy ban thôn chúng ta, cô ấy lấy chồng ở nơi khác nhưng cô ấy không có nhận khoán đất mới nên mảnh đất này vẫn do cô ấy nhận khoán.”
Người đàn ông tức giận: “Dựa vào gì chứ, tôi là con trai, nó lấy chồng không ở đây nữa thì đất này là của tôi.”
Bí thư Khổng thở dài: “Mặc dù cô ấy đã kết hôn nhưng vẫn có quyền thừa kế hợp pháp với tài sản của cha mẹ anh, hợp đồng đất đai của cô ấy không thay đổi.”
…
Sau đó tòa án tuyên truyền việc lừa đảo qua điện thoại cho dân làng, rồi quay về huyện thành.
Chu Chức Trừng và mọi người vội vã đến nhà Tôn Phúc Địa.
Trước cửa nhà Tôn Phúc Địa trải thảm đỏ, hai bên treo bóng bay, đèn lồ ng, trên đất có rất nhiều mảnh vụn pháo trúc.
Tiệc cưới diễn ra vào buổi tối, trong sân nhiều ông bà đang nhặt rau, rửa bát, xếp bàn ghế, mấy người đầu bếp cởi tr@n bận rộn bên bếp lửa dã chiến. Chú rể Tôn Phúc Địa buổi sáng đã đến đằng gái đón dâu, lúc này đang mặc bộ đồ vest thuê không vừa người, trèo lên thang lắp đèn chiếu sáng cho tiệc cưới.
Một bà cụ cười gọi to: “Phúc Địa, khách quý của con đến kìa!”
Tôn Phúc Địa quay lại thấy luật sư Chu, vội vàng tuột khỏi thang, hớn hở: “Luật sư Chu, chị đến rồi, em để dành cơm trưa cho mọi người đây. Em dẫn mọi người đi ăn cơm, đến 5 giờ rưỡi chúng ta khai tiệc.”
Trên ngực cậu đeo một bông hoa hồng đỏ giả, phía dưới có hai chữ vàng: Chú rể.
“Trăm năm hạnh phúc nhé!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
Mọi người vui vẻ cười chúc mừng, Tôn Phúc Địa xấu hổ gãi đầu, “Cùng vui cùng vui.”
Triệu Diên Gia và Diệp Bạch cùng lắc đầu: “Chúng ta không nên kết hôn sớm như vậy.”
Chỉ có Giang Hướng Hoài cười nhận lời chúc phúc này: “Cảm ơn, cùng vui cùng vui.”
Trước khi đi ăn, Chu Chức Trừng đi gửi tiền mừng. Cô dẫn nhiều người đến ăn tiệc vậy nên gửi tiền mừng nhiều hơn.
5 giờ rưỡi trời còn sáng nhưng ngoài sân đốt pháo hoa, tượng trưng cho tiệc rượu bắt đầu.
Tôn Phúc Địa dành riêng một bàn cho người của công ty luật, bàn bên cạnh là bàn mấy cô dì chú bác.
Triệu Diên Gia ngồi chỗ bê đồ ăn, chịu trách nhiệm chuyển thức ăn. Một lần vô tình liếc sang bàn bên cạnh, cậu như mở ra thế giới mới – ăn tiệc ở nông thôn không phải vào bụng mà là vô bao nilon đỏ?
Trước mặt mỗi người là một túi nilon đỏ, đồ ăn vừa dọn lên bàn thì mấy bàn tay to cuống cuồng múc, dĩa trống rỗng, bao nilon của mọi người lại đầy ắp.
Triệu Diên Gia cảm thấy đầy nguy cơ, cậu cầm con tôm một lúc, nghĩ ngợi, gắp thêm 2 con cho vào chén, vừa ăn vừa nhìn, lúc này mới thấy yên tâm.
Lục Hợp không còn gì để nói, liếc cậu, miệng giật giật: “Anh về quê ăn cơm trở nên xấu tính vậy à?”
Triệu Diên Gia thở dài, thương hại anh ta: “Cậu may mắn được ngồi cùng bàn với tôi đấy, nếu cậu qua bàn bên cạnh thì vỏ tôm còn không được ăn, ăn bao nilon đi.”
Cậu nói, còn tốt bụng gắp cho Lục Hợp một con tôm.
Tiệc gần tàn, cô dâu chú rể đi chúc rượu từng bàn.
Đêm nay tâm tình Chu Chức Trừng rất tốt, bên cạnh có người giúp cô yên tâm nên cô uống không ít. Lúc đứng lên nâng ly chúc mừng xong thì hơi loạng choạng, Giang Hướng Hoài để cô tựa vào vai anh, má cô đỏ bừng, mắt đen láy sáng ngời.
Tôn Phúc Địa nói: “Luật sư Chu, chị say rồi. Không sao, để luật sư Giang uống.”
Giang Hướng Hoài xin lỗi: “Anh cai rượu và thuốc lá.”
Cô dâu Tiểu Bình hiểu ra: “Luật sư Giang, anh đang chuẩn bị có con sao? Kiêng rượu kiêng thuốc lá, tập thể dục? Đàn ông trên 30 là không dễ có con đâu… A không, em không phải ý đó… Xin lỗi anh.”
Triệu Diên Gia cười to nhất đám.
Tôn Phúc Địa cũng lo cho Giang par: “Luật sư Giang, anh không uống rượu vậy lúc hai người làm đám cưới thì chú rể kính rượu thế nào?”
Triệu Diên Gia đứng lên đầy chí khí: “Tôi uống rượu giỏi, muốn uống với anh tôi thì uống với tôi, ‘Triệu Trí Thâm’ trước đã.”
Diệp Bạch liếc cậu: “Triệu Trí Thâm là gì?”
“Có đọc truyện Thủy Hử không? Có biết Lỗ Trí Thâm say rượu quậy tung Ngũ đài sơn không? Tôi có thể uống như ông ấy.”
Diệp Bạch: “… Tôi thấy anh say rồi.”
Hai món cuối là bánh tiền* và trái cây. Chu Chức Trừng ngẩng đầu nhìn thấy pháo hoa lại b ắn ra ở ngoài, thắp sáng bầu trời đêm đen kịt, khi cô quay đầu nhìn lại, gương mặt Giang Hướng Hoài cũng sáng lên.
Bánh tiền: bánh làm tù bột gạo nếp, thường sử dụng trong các tiệc cưới, sinh nhật, lễ hội của vùng Phủ Điền – Phúc Kiến.Anh vẫn chưa hợp với nơi đây, nhưng anh đã dần quen với nó.
Cho dù đó là tấm bạt tổ chức tiệc đơn giản, bàn Bát tiên phủ đầy túi nhựa đỏ, những xoong chảo inox ném xuống đất kêu rổn rảng, dân làng ồn ào, nhiệt tình.
Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng xung quanh: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu, vẫn dựa vào vai anh.
Anh ghé sát cô, hỏi nhỏ: “Mệt à?”
“Không có, chỉ muốn hôn anh thôi.” Cô thật sự hơi say.
“Nhịn một lát, về rồi hôn.”
Triệu Diên Gia ở bên cạnh buồn bã: “Em cũng muốn hôn.”
Diệp Bạch: “Mị cũng vậy.”
Lục Hợp mím môi, im lặng. Diệp Bạch say chếch choáng níu tay anh ta, giục: “Đến lượt anh, anh cũng nói “tui cũng vậy” đi!”
Mặt Lục Hợp tái nhợt, anh thực sự hối hận. Hối hận đến tham gia chương trình này, gặp hai người vừa điên cuồng vừa ngu ngốc.
Buổi tối mọi người ở lại Ủy ban thôn, ở đây vì thường có cán bộ thôn, giáo viên tình nguyện, hòa giải viên… đến thôn làm việc nên Ủy ban thôn chuẩn bị nhiều phòng ngủ, trong có giường đơn, hai ba người một phòng.
Chu Chức Trừng đang ngủ mê mệt thì nghe bên ngoài có người gõ cửa, cô lơ mơ mở mắt, nhìn điện thoại, 3 giờ sáng.
Người gõ cửa là Khổng Nguyệt Thiền, chị tinh thần phấn chấn, sức sống tràn đầy, mắt sáng ngời: “Đi thôi, Trừng Trừng, gọi người đầu tư bên văn phòng luật của em, đi trải nghiệm câu cá ngắm bình minh.”
“Bây giờ?”
“Đúng rồi.”
Giang Hướng Hoài vốn ngủ không sâu, chất lượng giấc ngủ kém, hay lạ giường, lại là phòng ba người nên gần như anh không ngủ được. Chu Chức Trừng gõ cửa, anh thức ngay. Người dậy thứ hai là Lục Hợp, anh buồn ngủ muốn chết nhưng không thể không mở mắt. Khi nghe được dậy giờ này để trải nghiệm câu cá ở cái vùng quê này thì thực sự muốn phát điên.
Triệu Diên Gia ngủ ngon lành, cậu chưa bao giờ có vấn đề về giấc ngủ, ngủ giống như nhấn nút tắt nguồn, nhắm mắt 5 giây là ngủ ngay. Lúc bị đào khỏi chăn thì còn nhắm nghiền mắt, cậu nghe giọng bí thư Khổng: “Nhà đầu tư Triệu, dậy đi bắt hải sản.”
“Hả, đi biển bắt hải sản hả?”
Cậu không giận khi bị dựng dậy, dụi dụi mắt, tóc rối bù, vẫn còn say khướt, dáng vẻ ngủ chưa đủ giấc lại có phần đáng yêu.
Trong lúc chờ họ thay đồ, Khổng Nguyệt Thiền nghi ngờ hỏi Chu Chức Trừng: “Cậu ấy thật sự là thiếu gia nhà giàu sao? Tính tình tốt như vậy à?”
Chu Chức Trừng gật đầu: “Thật mà, cậu ấy nhìn như công tử ăn chơi trác táng vậy nhưng…”
Khổng Nguyệt Thiền: “Nhìn cũng không ăn chơi mà.”
…
Trời còn mờ tối nhưng bến tàu đã hoạt động nhộn nhịp, tiếng động cơ gầm rú, người đi biển tranh thủ lên thuyền ra khơi.
Khổng Nguyệt Thiền đưa mọi người lên chiếc thuyền đánh cá mới toanh được thôn mua dành riêng cho khách du lịch. Sáng cuối thu, gió biển lạnh lẽo, mặt biển còn tối đen, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy ngọn đèn vàng trên tàu đánh cá khác, những chấm nhỏ nhấp nháy như ánh nến trên biển, hải đăng bên bờ ngày càng nhỏ dần.
Mọi người bị gió thổi lạnh run, lại buồn ngủ, rúm người ngồi xếp hàng trên băng ghế, nghe lời “hướng dẫn viên du lịch” mới vào nghề bí thư Khổng giới thiệu: “Thôn chúng tôi có lịch sử hơn 600 năm. Ngôi đền trong thôn đã có hơn 500 năm, còn một công cụ đánh cá thời cổ đại, là hóa thạch sống của nền văn minh đánh cá của loài người. Trên đảo có phòng triển lãm, phòng thí nghiệm. Hiện giờ chúng ta đi câu trên biển…”
Triệu Diên Gia giơ tay xin tha: “Bí thư Khổng, em khẳng định ba em sẽ đầu tư, nhưng em đề nghị có thể tốn chút tiền thuê hướng dẫn viên chuyên nghiệp không ạ?”
Khổng Nguyệt Thiền cười: “Vậy có thể đầu tư thêm một ít để lập nhà máy, xưởng gia công, trại chăn nuôi trong thôn không?”
Cậu không biết gì về đầu tư, đành nói: “Đợi ba em tới em sẽ giới thiệu với chị.”
Trăng vàng treo cao, ánh trăng soi xuống lưới, ánh sáng vàng dịu dàng trên đầu thuyền cũng chiếu vào mọi người. Triệu Diên Gia và mấy người khác chạy đi câu cá, Chu Chức Trừng co người trong chiếc áo khoác mỏng của Giang Hướng Hoài, hai người lặng lẽ chờ mặt trời mọc.
Bình minh lên, biển gợn sóng, sương mù tan dần, trời nhuộm màu đỏ hồng.
Giang Hướng Hoài ôm cô, nắm tay cô yên lặng đeo nhẫn vào cho cô. Khi cô phát hiện ra thì anh cười, nói khẽ bên tai: “Đừng cử động, cẩn thận làm rơi nhẫn xuống biển.”
Chu Chức Trừng không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn kim cương dưới ánh sáng màu cam của mặt mời mới mọc phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ.
Lần này anh cầu hôn thuận lợi, không có sai lầm, cũng không người quấy rầy.
Giọng anh khàn khàn: “Trừng Trừng, cưới nhau nhé?”
“Được.” Chu Chức Trừng không cần suy nghĩ.
Giang Hướng Hoài hỏi: “Em không có gì muốn nói sao?”
Cô vốn say rượu chưa tỉnh hẳn, vừa lạnh vừa buồn ngủ: “Giống cục đường phèn to.”
Cô nói hình dáng viên kim cương.
“Em rất đói.”
Giang Hướng Hoài im lặng một lát: “Anh còn có chuyện muốn nói.”
“Em đang nghe đây.”
May mà gió biển lãng mạn, màu trời dịu dàng, anh còn có thể tiếp tục, nhưng những chuyện trước kia đã nói rất nhiều, giờ anh nói là dự định tương lai: “Anh đã từ chức ở Minh Địch, sau khi tiết mục kết thúc, chúng ta đăng ký kết hôn ở Nam Nhật đi, năm sau tổ chức tiệc rượu. Đám cưới em xem muốn làm ở khách sạn hay là ở nhà? Hay là hỏi ý kiến ôn mệ.”
Chu Chức Trừng thì sao cũng được, cô đang định trả lời đã bị Triệu Diên Gia thu hút sự chú ý.
Lục Hợp đang nhìn ra biển, buồn ngủ vươn vai duỗi người, Triệu Diên Gia bỗng đi qua ôm eo anh, đồng thanh với Diệp Bạch bên cạnh, tràn đầy tình cảm: “You jump I jump*”. (
Lời thoại trong phim Titanic ấy)Lục Hợp không chịu nổi nữa: “Đầu óc cậu có bệnh phải không? Sinh vật đơn bào.”
Chu Chức Trừng buồn cười, cơn say dường như cũng tan theo tiếng cười.