KHÔNG LÀ BÈ BẠN BÌNH THƯỜNG

Trước khi ăn tối, Triệu Diên Gia, Lục Hợp cũng kết thúc tư vấn, biết đêm nay có cua hoàng đế, cua đồng, tôm hùm… Hà Nghiên Minh gọi ba anh Hà Khai Luân đến. Hà Khai Luân đến xách theo chai rượu vang đỏ, tiện thể phàn nàn: “Hà Nghiên Minh, con tới tay không mà không thấy xấu hổ hả? Suốt ngày ăn chực ở nhà họ Chu.”

Hà Nghiên Minh mặt dày: “Mệ Thái nhận con làm cháu nội rồi!”

Nói tới đó, Hà Khai Luân ghét anh không biết cố gắng: “Y như dưa vẹo táo nứt, thảo nào Trừng Trừng chướng mắt con.”

“Nếu coi trọng con thì làm gì tới lượt Hà Kim Tự?” Hà Nghiên Minh cắn miếng bánh bao thịt cua, chợt nhớ ra, “Hà Kim Tự nay cũng hết cơ hội, nhà họ Chu tìm người ở rể!”

Hà Khai Luân nhìn theo ánh mắt con trai, im lặng nhìn Giang Hướng Hoài không tin nổi. Cậu ta xuất thân là một luật sư cao quý ngạo mạn như vậy, người giàu một đống quy tắc, sao lại có thể ở rể? Theo lý mà nói Chu Chức Trừng lấy cậu ta là trèo cao, ông còn cảm thấy nếu Trừng Trừng ở bên cậu ta thì nhất định sẽ đi Bắc thành làm việc.

Còn về phía Hà Kim Tự thì chắc chắn không thể ở rể, rất mất mặt.

Không ai kịp nghĩ kỹ càng, người quay phim bên ngoài hô to: “Tôi thấy hôm nay luật sư đều tề tựu ở đây, chúng ta quay một đoạn phim đi, ôn Chu, mệ Thái, mọi người cùng đến đi.”

Hai ông bà cụ vội lên lầu thay bộ đồ hiệu mua nhân dịp sinh nhật. Triệu Diên Gia xịt keo làm tóc cho ôn, Diệp Bạch cũng tô son, bôi dưỡng tóc cho mệ. Ban đầu mọi người nghĩ ở trong sân là đẹp, sau đó nghe gợi ý thì chuyển qua cửa tiệm tạp hóa.

Ôn Chu, mệ Thái, Hà Khai Luân bị cả nhóm người vây quanh, Diệp Bạch, Triệu Diên Gia cùng hô to “cười”.

Người quay phim cười: “Đây là video mà.”

Diệp Bạch với Triệu Diên Gia lập tức đổi khẩu hiệu: “Chào mọi người, chúng tôi là văn phòng luật Khai Luân, văn phòng luật sư lớn nhất vũ trụ!”

Lục Hợp cạn lời nhếch môi, anh không muốn ghi hình, anh chỉ là luật sư của Minh Địch.

Ôn Chu và mệ Thái khóe miệng cười đến cứng đờ, bên kia hô “Tốt rồi” thì mới thả lỏng lại, hình ảnh dừng lại ở việc chen chúc nhau trước cửa tiệm tạp hóa Mai Mai, hình ảnh có vẻ cũ kỹ, biểu cảm mỗi người khác nhau nhưng ai cũng cảm thụ được niềm vui ẩn bên trong.

*

Gần 10 giờ Chu Bỉnh Trừng mới về đến nhà.

Chu Quốc Hoa đứng ở cửa, đeo tạp dề, mang ống tay áo bảo vệ, hung hăng: “Con quỳ xuống cho ông.”

Nhóm Chu Chức Trừng đã chuẩn bị ăn khuya, mỗi người một bát canh dưa chua, bún thịt heo, hôm nay còn có xíu mại. Dưa chua này do ông của Hà Kim Tự đưa, độ chua vừa phải, giòn thơm. Xíu mại nhà họ Chu còn thả sò điệp khô, vỏ mỏng, nhân to, tươi ngon.

Nhang muỗi dưới gầm bàn đã thay vòng nhang mới, muỗi không quanh quẩn dưới chân bàn mà bay về những bóng đèn treo dưới tán cây.

Mùi thơm của bún thịt heo xộc vào mũi, hơi nóng nghi ngút, Triệu Diên Gia ăn đến toát mồ hôi. Cậu dời hai chiếc quạt trong nhà ra, kéo dây diện từ trong nhà ra thật dài, một cái thổi về phía cậu, một cái thổi về phía Chu Chức Trừng, vô cùng sung sướng.

Chu Bỉnh Trừng không nói gì, đặt hành lý xuống, rửa tay, tự giác quỳ xuống đệm hương bồ. Anh nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đỏ hình ngọn nến bên cạnh bàn thờ, mím môi im lặng.

Vì liên quan đến con gái nhà người khác, Chu Quốc Hoa, một ông già truyền thống bảo thủ rất ngượng phải mở miệng hỏi những việc này.

Ông biết Khương Lê, khi còn nhỏ cô bé thường chơi trò gia đình với Trừng Trừng. Hai đứa thích chạy đùng đùng trên phòng khách lầu hai, trùm chăn lên người, hết kéo lê dưới đất tựa như áo choàng để khi làm nữ hiệp thì chuyển sang làm nữ hoàng. Ông ngủ trưa không được, giận dữ đuổi hai đứa xuống sân chơi.

Ông đã bày ra dáng vẻ hung dữ nhất, con bé Khương Lê kia còn dám hỏi ông: “Ôn Chu ơi, ôn chơi với tụi con được không?”

Sau này Trừng Trừng mới nói với ông, dù ông dữ tới đâu cũng không dữ bằng cha mẹ Khương Lê. Mỗi ngày Lê Lê phải rửa chén, lau nhà, giặt tã cho em trai trước khi ra ngoài chơi.

Thái Mai đi tới trước mặt bàn thờ, hỏi anh: “Chu Bỉnh Trừng, con với Khương Lê là thế nào? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, con đang làm gì?”

Chu Bỉnh Trừng nói: “Con nghiêm túc muốn cưới cô ấy.”

Thái Mai rất thích Khương Lê, thấy anh thẳng thắn, thành khẩn như vậy cũng không biết nói thế nào, đành hỏi: “Vậy con thương lượng với ba mẹ con xem, chúng ta tìm thời gian đi cầu hôn?” Bà lại nghĩ, “Khương Lê đồng ý không?”

Chu Bỉnh Trừng lắc đầu.

Chu Quốc Hoa không kiềm nổi lửa giận trong lòng: “Người còn chưa đồng ý mà con ở đây nằm mơ cái gì? Con tưởng rằng giống ông bà trước đây sao? Tìm bà mối là kết hôn mù quáng qua mai mối? Con gái bây giờ ít ỏi, quý giá lắm.”

Thái Mai kéo Chu Quốc Hoa: “Ông kích động cái gì? Có còn cần mạng già không?”

Bà lại hỏi Chu Bỉnh Trừng: “Khương Lê còn ở Bắc thành sao?”

“Tụi con cùng về.”

“Bây giờ con bé ở đâu?”

“Ở khách sạn ạ.”

Thái Mai nhìn Chu Chức Trừng nói: “Trừng Trừng, con đi tìm Khương Lê, hai đứa chơi từ nhỏ tới lớn, con hỏi xem ý con bé thế nào. Đã khuya thế này rồi, chắc còn chưa ăn cơm, nhưng chiều nay mẹ nó làm ầm ĩ như vậy, nó cũng không tiện đến nhà mình, người ta lại bàn ra tán vào.”

Thái Mai quyết định: “Được rồi, Chu Bỉnh Trừng, đi ăn cơm đi.”

Chu Quốc Hoa còn giận, không muốn nhìn Chu Bỉnh Trừng, chắp tay sau lưng đi vào tiệm.

Chu Bỉnh Trừng gần như không có gì trong bụng cả ngày, bụng trống rỗng nhưng trong lòng đang có chuyện nên ăn không vô.

Giang Hướng Hoài ngồi bên cạnh hỏi: “Lần trước không phải mới nói chia tay sao, hai người quay lại?”

Chu Bỉnh Trừng: “Hôm đó tao uống rượu điên, tỉnh dậy thì hối hận.” Anh kiên định hơn trước, “Tao không muốn hối hận.”

Giang Hướng Hoài cũng nghĩ vậy.

Chu Chức Trừng định đến khách sạn tìm Khương Lê, Giang Hướng Hoài cũng đi theo. Anh và Khương Lê ở cùng khách sạn, cách nhà họ Chu một quãng. Anh đi theo sau, gần như dẫm lên bóng cô, đột ngột lên tiếng.

“Trừng Trừng, dù là 5 năm trước hay bây giờ, anh đều rất thích em.”

Bước chân Chu Chức Trừng không ngừng, giọng hờ hững: “Là loại thích rồi mất kiên nhẫn mà từ chối tình cảm của tôi sao? Hay là loại thích rồi thình lình bạo lực lạnh với người mình thích?”

“Chuyện năm đó có nguyên nhân…”

“Không còn quan trọng nữa, Giang Hướng Hoài, nguyên nhân này đến muộn 5 năm.” Chu Chức Trừng quay đầu lại, cô rất bình tĩnh, “Tình cảm cần có sự bình đẳng, thẳng thắn, chân thành, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi mới ở bên nhau, tôi chưa từng giấu giếm anh nửa phần, việc gia đình, học hành, tình cảm của tôi, ngay cả việc yêu thầm khó có thể mở miệng, tôi không hề giữ lại mà chia sẻ hết với anh. Còn anh? Xem tôi như một đứa trẻ con, không nói với tôi về gia đình anh, phiền não, suy nghĩ của anh, kế hoạch tương lai của anh, tất cả tôi đều phải tự đoán mò. Anh biết rõ ràng rằng tôi lo được lo mất, lại giả vờ như không thấy.”

Yết hầu Giang Hướng Hoài trượt lên xuống, lại không cách nào biện minh cho chính mình, cô chọc thủng lớp vỏ bọc của anh.

“Anh thích cái gì? Là thích như thích chó mèo sao?” Vẻ mặt Chu Chức Trừng thờ ơ, “Tôi không phủ nhận “thích” của anh, nhưng “thích” của anh quá rẻ rúng, ngay cả việc thích tôi cũng rẻ mạt.”

Ngực cô phập phồng, mặt hiện vẻ mỉa mai: “Nhưng rõ ràng khi tôi thích anh, là không dè dặt, là chân thành, là chịu đựng những lúc nóng lạnh bất thường của anh, mọi sự che giấu của anh. Tôi không hối hận về phần tình cảm đó, nhưng cứ thế thôi, nếu anh không tiếp tục dây dưa, anh vẫn là anh Hướng Hoài của tôi, tôi sẽ không quên lòng tốt, sự giúp đỡ của anh trong quá khứ.”

Ánh mắt cô lạnh lùng, cả người lộ ra vẻ quyết liệt tuyệt tình, cách xa anh vạn dặm.

“Bây giờ anh muốn hòa giải với tôi là có ý gì? Ở huyện Nam Nhật quá cô đơn sao? Anh xem mấy tháng ngắn ngủi ở đây thành một lần thả lỏng thể xác tinh thần? Sau đó quay về tiếp tục làm Giang par? Giang đại thiếu gia?”

Anh mím môi, cụp mắt, giấu những cảm xúc thăng trầm trong mắt: “Không phải ở huyện Nam Nhật anh mới cô độc, anh luôn cô độc, anh muốn ở bên em lâu dài.”

Nói xong, anh biết mình nói sai rồi.

Quả nhiên, trong đôi mắt đen láy của Chu Chức Trừng bùng lên ngọn lửa: “Đồ khốn, cô độc thì tìm thú tiêu khiển sao? Lâu dài? Anh muốn tôi lại theo anh về Bắc thành?”

Cô gằn từng chữ: “Không, tôi thích huyện Nam Nhật, nhà của tôi ở đây, công việc của tôi ở đây, tôi không hối hận đi Bắc thành để học hành, cho dù không có anh, tôi vẫn thích ngành luật, nhưng tôi không vì bất kỳ người đàn ông nào từ bỏ người thân và công việc của mình.”

Cô từng ngây thơ nghĩ rằng, cô chỉ cần đưa ôn mệ về Bắc thành thì tốt rồi. Sau mới biết cô lưu luyến cố hương, nơi khí hậu ẩm ướt, thị trấn nhỏ khắp nơi đều là người quen biết, cây mộc lan trong sân, trời biển hòa thành một, tiệm tạp hóa lưu dấu vô số dấu ấn trưởng thành của cô, thế giới pháp luật cô muốn phục vụ không có sự kiêu ngạo trịch thượng, chỉ có củi gạo mắm muối cùng lông gà vỏ tỏi, những điều tầm thường bình dị, cô không cần có được bao nhiêu thành tựu trong ngành, cũng không cần kiếm quá nhiều tiền, có thể giúp được mỗi người nhỏ bé nhưng chân thật, chính là ý nghĩa luật sư mà cô đang tìm kiếm.

Huống chi, làm sao cô có thể để ôn mệ cả đời sống ở huyện Nam Nhật đến tuổi già lại tha hương đến phương bắc.

“Anh muốn ở lại đây, anh sẽ ở lại đây, Trừng Trừng.” Giang Hướng Hoài nói, anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, khi ở bên em, dựa vào tình cảm của em mà không bày tỏ anh thích em, cũng không chính thức xác nhận quan hệ, đó là tội thứ nhất. Tội thứ hai là anh không nên giấu giếm tình hình trong nhà với em, không nên lo rằng em sẽ thất vọng mà không nhắc đến việc anh trai anh qua đời đã tạo bóng ma tâm lý cho cả anh lẫn gia đình. Tội thứ ba là sau khi đến huyện Nam Nhật, rõ ràng anh có thể xin lỗi và giải thích với em ngay, nhưng cứ kéo dài đến bây giờ. Anh thừa nhận anh dối trá, anh đến huyện Nam Nhật là vì tìm em, thế mà lại không dám thành thật thẳng thắn, anh là người hèn nhát.”

Chu Chức Trừng không lên tiếng, chỉ nhìn anh trong bóng đêm.

Trong ngực cô có dòng nước ấm kích động, tim đập dữ dội. Ngay từ khi anh nói sẽ ở lại, cô đã tự hỏi có phải mình bị ảo giác không. Anh là cộng sự, đầu năm vừa nhận danh hiệu Top 10 luật sư thị trường tư bản, tương lai sáng ngời, sao có thể dừng chân nơi huyện nhỏ lạc hậu không hề liên quan gì đến anh thế này.

“Anh muốn ở lại thế nào? Làm việc ở Khai Luân à? Chuyển từ phi tố tụng sang tố tụng? Từ bỏ thị trường tư bản? Anh dốc sức làm việc ở thị trường tư bản bao năm? 10 năm? Anh sẵn sàng từ bỏ đi vào một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, bắt đầu lại như một thực tập sinh?” Cô hoàn toàn không tin.

Giang Hướng Hoài cau mày.

Chu Chức Trừng biết ngay, cô không muốn nói nữa.

Giọng Giang Hướng Hoài từ phía sau vọng tới: “Anh sẽ không giống thực tập sinh, anh là cộng sự, là luật sư chính thức, làm việc tại công ty trong nước, có giấy phép hành nghề luật sư đã nhận từ nhiều năm trước, chuyển sang tố tụng thì có thể trực tiếp lên tòa.”

Cô bối rối vì như Khương Lê, đã thi đỗ luật nhưng làm việc tại công ty nước ngoài, không có giấy phép hành nghề luật sư trong nước, dĩ nhiên các công ty nước ngoài không xem việc có giấy phép hành nghề luật sư trong nước hay không nhưng nếu Khương Lê muốn chuyển sang làm tố tụng thì phải bắt đầu từ việc thực tập lấy chứng chỉ luật sư tập sự.

Chu Chức Trừng mím môi lạnh lùng: “Vậy anh muốn làm chủ nhiệm văn phòng? Sư phụ tôi sẽ không đồng ý, văn phòng nhỏ này không cần anh quản lý.”

“Anh có tiền.” Giang Hướng Hoài bình tĩnh.

Tràn ngập sự kiêu ngạo của người giàu.

Chu Chức Trừng giống như cấp dưới năm xưa của anh, cùng những “công nhân luật” khác mắng anh là đồ tư bản.

Bình luận

Truyện đang đọc