KHÔNG TRÁNH RA LIỀN HÔN EM

Trình Thiên Nhiễm ra khỏi phòng Khương Chỉ Niệm, vừa xuống cầu thang đầu tiên đã thấy anh ngồi một mình ở trên sofa xem giấy báo, cô nhìn anh, nhìn sườn mặt lạnh lùng quen thuộc của anh, thầm mím môi, từng bước một đi xuống.

Ngay lúc cô xuống tới bậc thang cuối cùng thì anh đưa đôi mắt nhìn cô, đôi mắt ấy vẫn giống như trước đây trầm tĩnh không gợn sóng, không hề cảm xúc.

Trình Thiên Nhiễm bất an không yên, vô thức đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, Tô Mặc Trừng nhìn thấy, trái tim liền bị kiềm hãm, anh lập tức xoay đầu đi.

Anh đứng lên, cầm tờ báo vòng qua sofa,lúc đi ngang qua cô thì hỏi một câu: "Đã đỡ chưa?"

Trình Thiên Nhiễm không nghĩ tới anh lại chủ động quan tâm cô, có chút sững sờ gật đầu, nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Tô Mặc Trừng đi đến trước tủ ô vuông, đặt tờ báo vào trong đó, tiền, Trình Thiên Nhiễm hít sâu một hơi, đi theo anh, lúc dừng lại bên cạnh anh, cô cố gắng không để cho anh cảm nhận được mình đang rất lo lắng, nở nụ cười dùng ngữ điệu nhẹ nhàng gọi anh: "Tô Mặc Trừng.

Ngón tay anh khựng lại một chút, miễn cưỡng áp chế xao động trong lòng, thấp giọng trả lời: "Ừm."

Trình Thiên Nhiễm cắn đôi môi mềm mại của mình, cố gắng lấy chút dũng khí còn sót lại, hỏi: "Anh có muốn ở cạnh em không?"

Cùng lúc đó, di động mà cô nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, Trình Thiên Nhiễm xe taxi mà mình vừa kêu nên liền nhấn nút nghe, sau khi nhấn xong mới thấy tên hiện trên điện thoại là Giang Kha Tố. Cô có chút ảo não nhỏ giọng nói: "Bên này tớ có chuyện một chút, lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu."

Bởi vì do đang bị bệnh, nên âm thanh tức giận của cô không khiến cho người khác nghe ra được là cô đang tức giận, ngược lại còn khiến cho người ta nghe thành sự hờn dỗi mềm mại.

Trình Thiên Nhiễm nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Ngay lúc cô ngẩng đầu cười yếu ớt nhìn Tô Mặc Trừng thì nghe được giọng nói lạnh băng như đang chất vấn cô của anh: "Tôi không phải đã nói cô cách xa tôi một chút sao?"

Một giây sau đó, cổ tay của bàn tay đang cầm điện thoại của cô đột nhiên bị anh túm lấy, sức mạnh của anh rất lớn, không chút vất vả nào đã áp cô vào cái tủ ô vuông kia, anh tới gần cô, nét mặt siết lại, môi mím chặt, đôi mắt đen như mực gợn lên cơn sóng tức giận, dáng vẻ này của anh làm cho cô rất sợ hãi.

Tay Trình Thiên Nhiễm bị anh ấn chặt hai bên, mu bàn tay đụng mạnh vào tủ ô vuông, sự đau đớn khiến cô buông lỏng tay ra, di động theo đó mà rơi xuống, rớt trên mặt đất.

Lưng của cô gắt gao dán chặt vào chỗ phía sau, rất rát và khó chịu, Trình Thiên Nhiễm có ý muốn giãy giũa, muốn anh buông cô ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, đối với ý đồ tránh ra của cô, anh vẫn bất động.

Trình Thiên Nhiễm thật sự bị anh dọa: "Anh buông em ra đi."

Vành mắt cô có chút ửng đỏ, trừng anh.

Anh đột nhiên nở nụ cười với cô, nhưng đáy mắt vẫn không hề có ý cười, Trình Thiên Nhiễm sững sờ, Tô Mặc Trừng lại đến gần cô một chút nữa, lời nói lạnh lùng khiến cô sụp đổ: "Cô không phải là thích tôi sao? Không phải là lần nào cũng không chịu nghe lời muốn tới gần tôi? Chẳng lẽ không muốn thôi thân mật với cô à?"

"Tôi đây phải làm như thế nào? Giống như anh ta ôm ấp cô, hay là làm một chút hành động thân mật hơn?"

"Anh đang nói cái gì? vậy" Cô có tức giận, không hiểu vì sao Tô Mặc Trừng lại đột nhiên như vậy.

Hơn nữa bị anh ép buộc như vậy, bụng vốn đang đau giờ lại càng đau hơn, từng trận từng trận quặn đau truyền đến, dưới thân còn trào ra một luồng nhiệt, không tới vài giây Trình Thiên Nhiễm đã đau đến bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ấn đường của cô nhíu chặt, không ngừng giãy giụa dưới bàn tay anh, giọng điệu cũng yếu ớt hẳn đi, "Tô Mặc Trừng anh buông ra."

Anh trừng mắt nhìn cô rất gần, không lên tiếng, hơi thở của hai người đã sớm đan vào nhau, hơi thở mãnh liệt của anh hòa với hơi thở trong veo của cô, tạo ra một loại cảm xúc phức tạp.

Trình Thiên Nhiễm rất khó chịu, đôi mắt cô đã nổi lên lớp sương mù, ánh mắt ươn ướt có chút mất mác rủ xuống, không nhìn anh, lông mi dày và thon dài nhẹ nhàng run rẩy, cả người bắt đầu không còn sức lực, cô không còn sức sống thấp giọng nói: "Em đau, em đau bụng."

Tô Mặc Trừng sửng sốt một chút, rồi sau đó cười lạnh, châm chọc: "Cô cũng biết đau? Tôi còn tưởng rằng cô uống rượu lạnh vui vẻ như vậy, đã miễn dịch với loại đau này. "

Trình Thiên Nhiễm, cô không biết tự trọng sao, không hề để ý bản thân mình tùy tiện uống say cùng một người đàn ông khác, dựa vào cái gì mà hỏi tôi là có thích cô hay không chứ?"

"Dáng vẻ đau đớn này là muốn anh ta chăm sóc cô sao? Lúc cô té xỉu thì anh ta ở đâu chứ? Làm bản thân bỉ ổi như vậy là cho ai xem chứ?"

Nói xong anh liền ngưng lại, nhưng ngón tay càng dùng thêm sức nắm chặt cổ tay cô.

Muốn cho tôi đau lòng à?

Nhưng là cô, đến phiên tôi đau lòng sao?

Trình Thiên Nhiễm hơi cúi đầu xuống, mà anh lại theo bản năng xoay đầu về phía bên kia, nếu có ai nhìn thấy hình bọn họ lúc này đều tưởng như họ đang ôm nhau.

Ở nơi mà cô không phát hiện, lông mi anh không tự chủ được run rẩy, đôi môi thả lỏng, mấp máy một chút, cuối cùng vẫn không nói ra câu nói kia.

Đau lòng, loại cảm giác này như bị người ta cắt đứt hết gân cốt trong con người mình vậy, vô cùng đau đớn.

Mà anh chỉ có thể chịu đựng, một chút biện pháp anh cũng không có.

Mỗi câu của anh nói ra như một con dao sắc biến, từng chút từng chút tiến vào lòng cô, vốn đã mang bộ dáng thương tâm nay thoáng chốc biến thành bộ dáng máu chảy đầm đìa, đau đến chết lặng, thậm chí ngay từ ban đầu còn chưa từng cảm nhận được cảm giác đau đớn.

Không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng.

Thì ra ở trong mắt hắn, Trình Thiên Nhiễm cô chính là người con gái như thế, hạ lưu, không biết tự trọng, tùy tiện dây dưa cùng người đàn ông khác, cho nên không có tư cách thích anh.

Cô thật sự đã hiểu rõ rồi.

Khuôn mặt đầy mồ hôi của Trình Thiên Nhiễm dần dần tái nhợt, khi nghe xong lời nói của anh thì cô liền cười một cách yếu ớt, giọng điệu giận dữ, giả bộ thản nhiên nói: "Ngụy trang lâu như vậy cuối cùng vẫn khiến anh thấy rõ bộ mặt thật của tôi, tôi chính là thích làm ra vẻ hèn hạ, đặc biệt không tự trọng, thích cùng người đàn ông khác lôi kéo uống say đến bất tỉnh nhân sự, anh nói đúng, Tô Mặc Trừng, tôi không có tư cách thích anh."

Anh nghe vậy liền cứng đờ, đột nhiên thanh tĩnh, trong lòng anh tràn đầy sự hỗn loạn.

Không phải, không phải như thế, anh vừa mới nghe cô nói chuyện dịu dàng nói với Giang Kha Tố như vậy, hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi tin nhắn trước đó, bỗng chốc bị sự tức giận làm mê muội ý nghĩ, tất cả lý trí vừa rồi đều bị tan rã, lời nói anh thốt ra không chút đắn đo, anh không biết cuối cùng mình nói cái gì, chính là khi nghe cô nói đau bụng thì anh liền nghĩ tới cảnh tượng hôm qua, nhất thời mới không khống chế được nói ra những câu nói giận dữ làm tổn thương người khác như vậy.

Lời nói là do anh nói nhưng người khó chịu nhất cũng chính là anh, mỗi một câu đều cùng nhau hợp lại sát thương chính anh, trong lòng anh không hề dễ chịu hơn cô, thậm chí còn khó chịu hơn cả cô nữa.

"Đêm Thất Tịch tôi nói tôi thích anh, anh nói muốn tôi cách xa anh một chút, hôm nay là lần thứ hai, Tô Mặc Trừng, có lần thứ hai nhưng sẽ không có lần thứ ba."

Khuôn mặt cô ngày thường vốn luôn xinh đẹp vui vẻ nay khuôn mặt này tái nhợt như tờ giấy lại mang theo nét lạnh lùng, khi không cười, Trình Thiên Nhiễm khiến cho người ta cảm giác được sự lạnh lẽo, thậm chí còn có chút sắc bén, cô nói: "Tôi sẽ cách anh rất xa, khiến cho anh tội nguyện."

Kỳ thực, khi anh muốn cô cách xa anh đó không phải là tổn thương sâu nhất của cô, mà là ngày đó giữa trưa cô nhìn thấy cảnh tưởng đó, còn có vừa rồi anh gần như đánh giá chỉ trích cô một cách độc ác, điều này đã cảnh tỉnh cô.

Cái gì mà thích cô, đây rõ ràng là chán ghét cô.

Tim Tô Mặc Trừng đập thật nhanh, anh buông cổ tay cô ra, vừa rồi bị anh nắm chặt nên lúc này cổ tay cô bị đỏ ửng, trên làn da trắng nõn của cô hiện rõ dấu tay của anh, Trình Thiên Nhiễm lấy tay đẩy anh ra, nhặt điện thoại trên mặt đất, trước khi rời đi còn nghiêm túc nói với anh: "Anh xem tôi thành dạng người gì cũng không sao, nhưng làm ơn đừng tùy tiện đánh giá bạn bè của tôi, tôi đã quen biết Giang Khả Tố bảy năm, con người của cậu ta tôi rõ hơn anh rất nhiều."

Trình Thiên Nhiễm không nói rõ khúc cuối nhưng Tô Mặc Trừng nghe thấy cô che chở cho Giang Khả Tố như vậy, anh liền cười lạnh: "Cô có thể hiểu hắn ta hơn tôi sao?"

Nếu anh nói anh đã quen biết Giang Khả Tố được 20 năm thì sẽ thế nào?

Trình Thiên Nhiễm chỉ đơn thuần trình bày ý nghĩa trong mặt chữ mà thôi, nhưng Tô Mặc Trừng nghe xong lại thay đổi thay đổi ý nghĩa của cô, từng lời nói của cô truyền đến tai anh, mỗi chữ đều hiện ra một ý nghĩa với anh - - - - anh chẳng qua chỉ là người cô mới quen hai tháng, mà Giang Khả Tố lại cùng cô quen biết bảy năm, ở trong lòng cô, anh ta quan trọng hơn anh.

Chỉ vì gặp cô muộn Giang Kha Tố, cho nên dù cô thích anh thì ở trong lòng cô, anh cũng không bằng người bạn bảy năm kia?

Lòng Tô Mặc Trừng thoáng chốc mất mát, cả người như bị đày xuống nơi lạnh lẽo nhất, toàn thân đều tuôn ra sự lãnh lẽo cho dù xua thế nào cũng không đi, khiến anh gần như mất đi hơi ấm.

* * * * * * * *

Bốn ngày sau, Tô Mặc Trừng không còn nhận được tin nhắn cùng thức ăn "bán bên ngoài" của Trình Thiên Nhiễm nữa, tin nhắn cùng với cô trong điện thoại chỉ dừng lại ở con số 187, hộp giữ nhiệt để trong tủ ở văn phòng cũng chỉ đến 16 cái, không hề tăng lên.

Anh thậm chí còn xem lại tin nhắn trên wechat, lục lại từng chút, vòng tin tức màu đỏ hiện lên 99+, anh nghiêm túc xem từng cái một, còn tỉ mỉ đếm từng cái, tổng cộng cô gửi cho anh 396 tin nhắn, trừ bỗ tin mỗi buổi tối và sáng sớm cùng với tin cô nói cho anh biết đây là ngày thứ mấy cô theo đuổi anh ra thì mỗi ngoài cô còn gửi vài tin nhắn nữa, nội dung lộn xộn, nhưng đều liên quan đến anh.

Tin nhắn cuối cùng chính là vào lúc hơn mười một giờ đêm ngày 25 tháng 8, nội dung viết là —— thích anh 59 ngày, chính thức theo đuổi anh 24 ngày, Tô Mặc Trừng, ngủ ngon nha!

Tô Mặc Trừng lăn qua lộn lại xem tin nhắn của cô vài lần, nhưng mãi cũng không chờ được tin nhắn mới của cô.

Cô thật sự đã buông bỏ anh.

Ngay tại lúc anh xác định rằng mình thích cô, rất thích cô.

Trình Thiên Nhiễm vẫn đến dạy học cho Khương Chỉ Niệm như trước, nhưng sắc mặt luôn luôn không tốt, đêm đó Khương Chỉ Niệm có nghe được bọn họ cãi nhau, nhưng cô không biết vì sao họ lại thế, cuối cùng còn trở thành tình cảnh như bây giờ.

Bọn họ lần này gây gỗ thật dữ, trước mặt hai người Khương Chỉ Niệm không dám nhắc đến tên của đối phương, chứ nói chi đi làm người hòa giải mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cô không biết bọn họ cãi nhau vì lí do gì, nên không thể nào xuống tay được.

Ngày cuối cùng dạy xong cho Khương Chỉ Niệm, đêm đó Trình Thiên Nhiễm nhận được điện thoại của anh.

Cô không có nhận.

Anh cũng không điện lần nữ.

Nhưng vài phút sau, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn mới.

Người gửi - - - - Trừng Trừng.

Cô không sửa tên của anh.

Nội dung của anh rất đơn giản, muốn gặp mặt cô, thanh toán tiền lương.

Trình Thiên Nhiễm không muốn gặp anh, liền trả lời một dãy số, sau đó nhắn thêm một câu nữa, đây là số tài khoản của tôi, cứ gửi tới đó là được.

Anh nói: "Chuyển khoản có giới hạn, tiền thanh toán cho cô đều ở trong một thẻ." Mặt sau kèm theo địa chỉ nhà hàng và thời gian gặp mặt.

Trình Thiên Nhiễm cảm thấy, nhanh chóng phân rõ giới tuyến cũng tốt, mắc công sau này sẽ có hệ lụy, vì thế liền đồng ý cuộc hẹn tối ngày mai.

Dù sao, tiền lương vẫn nên lấy, hai tháng này cô đã tiêu phí thời gian cùng tinh lực, cũng không thể không có công.

Mà hôm sau Tô Mặc Trừng trước khi gặp cô thì đã có một người chủ động đến công ty tìm anh.

P/s: Đây là truyện sủng mà?????? À sẵn tiện mấy bạn thích chú chó của Nhiễm Nhiễm tên gì? Quả Nhãn hay Long Nhãn? Hình như Long Nhãn mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc