KHÔNG TRÁNH RA LIỀN HÔN EM

Sau bữa tối, Trình Thiên Nhiễm ngồi trên sàn cầm máy tính bảng xem phim, Tô Mặc Trừng thì dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp.

Miệng Trình Thiên Nhiễm không chịu ngồi yên, cô ném máy tính bảng xuống ghế sofa sau lưng, đi chân trần vào bếp, mở cửa tủ lạnh ra lấy hộp kem ăn.

Tô Mặc Trừng vừa mới dọn dẹp phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, vừa xoay người lại đã thấy cô muốn mở hộp kem ra, liền lấy đi, giận dữ trừng mắt nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Cô vô tội nhìn anh, chớp chớp mắt không hiểu nói: “Sao anh lại lấy của em!”

“Em không thể ăn.” Anh lạnh lùng nói xong liền mở tủ lạnh ném hộp kem vào.

Trình Thiên Nhiễm không phục, dựa lưng vào cửa tủ lạnh chặn anh lại, ôm vai anh bĩu môi: “Vì sao em không thể ăn?”

“Xem phim mà không ăn một thứ gì đó thì miệng rất buồn chán…”

Cô còn chưa kịp nói hết lời Tô Mặc Trừng đã cúi người lại gần, khẽ cắn đôi môi đỏ tươi của cô: “Của em đây.”

“Nếu vẫn chưa đủ có thể tiếp tục.”

“Cho đến khi em cảm thấy miệng không buồn chán nữa mới thôi.”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Bị anh trêu chọc như vậy Trình Thiên Nhiễm mất bình tĩnh, Tô Mặc Trừng nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, sau đó mở cửa tủ lạnh ra ném lại hộp kem vừa lấy ra, sau khi đóng vào anh đẩy cô vào cửa tủ lạnh rồi anh đột nhiên tiến gần, xoa xoa chóp mũi của cô, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: “Ba ngày nữa sẽ đến kỳ kinh nên em không được ăn đồ lạnh.”

Trình Thiên Nhiễm đột nhiên trừng mắt to: “Anh…”

Cô muốn nói làm sao mà anh biết được, nhưng rồi cô nghĩ lại, tháng trước khi cô ngất xỉu vì đau kinh là anh đã canh cho cô bốn tiếng đồng hồ, anh đương nhiên sẽ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.

Cô chỉ không nghĩ tới anh, một người đàn ông to lớn sẽ nhớ kỳ kinh nguyệt của cô, thậm chí còn hơn cả bản thân cô.

Đột nhiên cô có chút cảm động.

Trình Thiên Nhiễm vừa muốn tươi cười đến ôm cổ anh làm nũng như một con nhóc hư hỏng, nhưng anh lại cúi đầu xuống thấp nhìn bàn chân trắng nõn của cô, mười ngón chân còn được phủ đầy sơn móng tay màu đỏ thẫm.

Ngay lập tức lời nói có chút đe dọa của Tô Mặc Trừng vang lên bên tai của cô: “Em không mang giày cứ như vậy mà chạy tới?”

Trình Thiên Nhiễm chột dạ: “…”

Chân của cô hỏi lùi về phía sau, Tô Mặc Trừng nhìn trong mắt cô, đột ra yết hầu của anh hơi hơi lộ ra, sau đó anh nhướn mi, cười nửa miệng mà nhìn cô: “Em có phải muốn anh làm đau em khi hôn một lần nữa không?”

Nhưng nụ cười nhẹ ấy không hề có chút ấm áp nào.

Trình Thiên Nhiễm kịch liệt lắc đầu: “Không có, đương nhiên em không muốn đau như vậy nữa, em chỉ…có một tấm thảm trong phòng khách, chỉ nghĩ đi qua lấy hộp kem rất nhanh mà thôi, cho nên lười mang dép lê…”

“Nhiễm Nhiễm.” Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Trình Thiên Nhiễm, người đang cố gắng giải thích cho bản thân, đang choáng váng và bối rối khi nhìn anh: “A?”

Một tay Tô Mặc Trừng ôm lấy eo cô, hơi dùng một chút lực nhấc chân Trình Thiên Nhiễm lên khỏi mặt đất, Trình Thiên Nhiễm bị đưa lên không trung theo bản năng nắm chặt lấy vai của Tô Mặc Trừng, miệng thì kêu lên: “Ư…”

Tô Mặc Trừng kéo dép lê về phía trước: “Giẫm lên chân của anh.”

Trình Thiên Nhiễm nghe lời giẫm lên chân anh, và khi cô cười với anh, Tô Mặc Trừng đã cắn cô và hôn cô.

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Cơ thể hai người họ áo sát vào nhau, Trình Thiên Nhiễm đang mặc một chiếc áo sơ mi hơi hở lưng, lúc này lưng của cô đã áp vào cánh cửa tủ lạnh lạnh lẽo, khiến cô khó chịu mà nàng nghiêng người về phía trước, Tô Mặc Trừng liền đem hành động của cô trở thành chủ động, vì thế mà anh càng thêm ngạo mạn đối với cô.

Anh hôn cô gần như mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng cô, nhanh chóng tùy ý càn quét mọi ngóc ngách, cơ thể Trình Thiên Nhiễm ngay lập tức bị anh làm cho mềm nhũn, nằm ở trong lòng anh mà ngón tay nắm chặt lấy quần áo của anh, hô hấp hỗn loạn không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt dần dần mất tiêu cự.

Tô Mặc Trừng cuối cùng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô làm sưng tấy lên, áp vào trán cô và thì thầm nói: “Em có biết anh đau lòng đến mức nào không?”

Ý thức của Trình Thiên Nhiễm có chút uể oải, không lập tức phản ứng ngay mà chỉ nói “Ừm” đầy nghi vấn, sau nụ hôn môi, ngay cả giọng nói đều nhiễu đi trong ngày thường không có kiều mị giờ lại mềm mại và ngọt ngào.

Tô Mặc Trừng nhìn thấy bộ dạng vừ ngơ ngác vừa quyến rũ của cô, anh chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, máu trong cơ thể đều hướng về một, adrenalin trong cơ thể trực tiếp tăng vọt nhanh chóng, anh âm thầm thở dài, trút giận lên người cô liền cắn môi cô thêm một miếng nữa, Trình Thiên Nhiễm ngơ ngác nhàn nhạt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô được phủ một tầng đỏ thẫm, đuôi mắt hơi vểnh lên, nước trong mắt liễm diễm, khóe mắt ướt sũng như vịnh trong veo.

Sau khi bị anh cắn ý thức của Trình Thiên Nhiễm lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, trong tâm trí của cô không ngừng lặp đi lặp lại những câu nói của anh vừa rồi — Em có biết anh đau lòng đến mức nào không?

Nhìn thấy cô đau đớn về thể xác anh cảm thấy xót xa.

Những điều đó có ý nghĩa là?

Con ngươi của cô hơi cong, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, cô vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào sườn cổ, nhẹ nhàng mà cọ cọ anh.

Lòng bàn tay mát lạnh của Tô Mặc Trừng chạm vào phía sau lưng của cô, tình cờ chạm vào mảnh rỗng, lòng bàn tay anh trực tiếp dính vào da cô, tiếp xúc ấm áp này làm khiến cho tim anh như ngưng trệ, hô hấp trở lên không ổn định.

Trình Thiên Nhiễm khó chịu cúi xuống vì cảm giác mát lạnh khi anh chạm vào rồi nói “Ừm”, giọng cô nhẹ nhàng như thể là đang tán tỉnh anh “Tuyệt.”

Tô Mặc Trừng rất bất lực, mặc dù không muốn rời đi nhưng anh vẫn luồn tay xuống một chút, trực tiếp vòng tay qua eo cô, anh vừa muốn ôm cô lên thì Trình Thiên Nhiễm liền đẩy “Này” một tiếng, Tô Mặc Trừng rất bất mãn mà liếc cô một cái, chỉ thấy trên mặt cô thoáng ửng hồng, mỉm cười với anh nói: “Cứ như vậy đi đến phòng khách nha, đừng có mà ôm em.”

Để che giấu chút tâm tư của bản thân, cô còn chân thành nói với hắn: “Em sợ anh sẽ mệt.”

Tô Mặc Trừng còn không nghe được lời nói của cô, cái gì mà sợ anh mệt?

“Này…” Anh cười lạnh nói:“Ở trong mắt em, anh yếu đuối vậy sao?”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Lúc này cô mới nhận ra rằng câu nói vừa rồi như là đang nghi ngờ khả năng đàn ông của anh…

Trình Thiên Nhiễm lập tức lắc đầu giải thích: “Đó không phải là ý của em, em không có…”

Cô ôm chặt lấy anh, có chút thẹn thùng cúi mặt xuống ghé vào tai anh thì thầm nói: “Được rồi em thừa nhận em chỉ muốn trải nghiệm một chút cảm giác đi trên chân bạn trai.”

Tô Mặc Trừng hơi nheo mắt lại,  bất lực nói: “Vậy thì em phải trực tiếp nói cho anh biết chứ.”

“Em sợ anh không đồng ý thôi.”

“Em không nói làm sao mà em biết anh không đồng ý.” Anh oán giận nghiêng đầu cắn vào vành tai cô.

Trình Thiên Nhiễm co rụt đầu lại, ngẩng đầu nhìn anh đầy mong đợi, trong mắt anh lên tia sáng nhỏ: “Chúng ta cứ như vậy khiêu vũ anh cũng đồng ý sao?”

“…???”

Tô Mặc Trừng sửng sốt:“… Khiêu vũ?”

Anh vô thức lắc đầu: “Không được, anh sẽ không đâu.”

“Không sao đâu.” Trình Thiên Nhiễm kéo bàn tay to của anh đang đặt trên vai cô xuống, đưa tới eo cô, sau đó bản thân lần nữa quàng qua cổ anh, cười nói: “Sẽ không có việc gì đâu, chỉ cần đi bộ xung quanh thôi, không yêu cầu nhiều quy tắc.”

“Em chỉ muốn cùng Trừng Trừng trải nghiệm một chút loại cảm giác này.”

Tô Mặc Trừng cảm thấy ấm áp trong lòng khi nghe những câu nói cuối cùng kia của cô. 

Anh thử nhấc chân lên và di chuyển, Trình Thiên Nhiễm mỉm cười, nói cho anh biết đi phía trái quẹo phải, cơ thể xoay quanh cái gì, Tô Mặc Trừng yên lặng nghe theo, bước chân của anh nhẹ nhàng dẫn theo cô đi tới đi lui, xoay xoay vòng trong phòng bếp không quá rộng rãi, không có âm nhạc, không có tiết tấu, chỉ có lời nói của cô, còn có tiếng vang rất nhỏ của hai chân anh ma sát vào mặt đất ma sát.

Nhưng mà đó là điệu nhảy mà Trình Thiên Nhiễm cảm thấy đẹp nhất và làm lay động trái tim cô.

Trong khi tim đập rộn ràng và hạnh phúc, cô không nhịn được mà dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi hơi mím lại của anh, sau đó ôm chặt lấy anh, xúc động nói: “Trừng Trừng tuyệt quá!”

“Em thích Trừng Trừng rất nhiều.”

Tim Tô Mặc Trừng đập thình thịch, không kiềm chế được chỉ muốn ôm cô vào lòng mà yêu cô mãnh liệt.

Trước khi gặp cô, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, chưa bao giờ muốn một người nhiều như vậy, muốn tất cả của cô, muốn ở trên người cô mang dấu ấn của riêng anh, và biến cô hoàn toàn là của riêng anh.

Trình Thiên Nhiễm không bao giờ biết rằng một lời nói và hành động tùy ý của cô có thể dễ dàng làm anh vui lòng và có thể làm cho anh hạnh phúc trong một thời gian dài.

Cô chỉ đơn giản là bảy tỏ tình cảm của bản thân với anh, thích liền nói ra, khen ngợi anh cũng là thật lòng.

Dù sao ở trong mắt cô, Trừng Trừng của cô ở mọi mặt đều tốt.

Không biết ai là người mở đầu trước, chờ Trình Thiên Nhiễm phản ứng đi lại thì cô đã bị anh hôn tới tấp trên bồn rửa rồi, nụ hôn mạnh mẽ như mọi khi khiến cô không thể chịu được sự bối rối và tiết tấu, hai mắt cô mờ đi rồi nheo lại, Trình Thiên Nhiễm chỉ biết là cô sắp không thở nổi, cuối cùng anh cũng vui lòng buông cô ra, giọng nói đùa cợt hỏi cô: “Miệng em còn buồn chán sao?”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Khi cô đang ngồi trên bồn rửa, cô nắm chặt quần áo của anh, bình tĩnh xoa dịu lại hơi thở, Tô Mặc Trừng đột nhiên cõng cô lên vai, Trình Thiên Nhiễm bất ngờ không kịp phòng kêu lên sợ hãi:Trừng Trừng anh làm gì vậy?!”

Giọng nói của cô vừa vui thích lại quyến rũ khiến cho yết hầu của Tô Mặc Trừng có chút thắt lại khi nghe thấy nó.

Trình Thiên Nhiễm chỉ mặc một bộ quần áo cực ngắn, đôi chân dài trắng nõn của cô đến gần mắt Tô Mặc Trừng, thậm chí anh còn quấn lấy chân cô, tác động của thị giác và xúc giác khiến cho Tô Mặc Trừng người vốn luôn bình tĩnh lại có chút mất kiểm soát.

Mà cô còn không có cảm giác khủng hoảng gì cả, bởi vì đã hoảng sợ ngay từ đầu khi bị anh đột nhiên nhấc lên, hai chân của cô không ngừng nhấc lên.

Anh cưỡng chế đè nén sự bồn chồn trong lòng, tượng trưng vỗ vào mông cô một cái, giọng quát lớn: “Đừng nhúc nhích!”

Sau đó anh bước đi thoải mái ra khỏi phòng bếp, nói: “Chứng minh một chút năng lực của anh, ôm em bế em tuyệt đối không thành vấn đề.”

Trình Thiên Nhiễm bị đánh vào mông, ngay lập tức mặt của cô biến thành con tôm luộc, cô thật sự không nghĩ tới Tô Mặc Trừng vậy mà lại đánh đòn vào…mông của cô.

Tuy rằng chỉ là vỗ tượng trưng một chút, nhưng…ngại quá aaaaaa!!!

Trình Thiên Nhiễm cảm thấy bản thân không thể cứ thừa nhận như vậy được, vì thế…

Không biết dũng khí từ đâu ra, con tôm luộc trên vai Tô Mặc Trừng giơ tay lên, sau đó hạ xuống, hung hăng véo mạnh vào mông của anh…

Gần như cùng lúc đó, người đàn ông vừa mới bước đến ghế sofa trong phòng khách, định đặt cô xuống thì bị sốc, cả người đều cứng lại rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc