KHÔNG TRÁNH RA LIỀN HÔN EM

Ngày hôm sau, Trình Thiên Nhiễm trở về trường học, kỳ thực nếu như không phải bởi vì Quả Nhãn, cô có thể ở lại nhà trọ giáo viên mà trường cấp cho, tiết kiệm thời gian, lại gần công ty anh, nếu muốn tìm anh cũng tương đối thuận tiện.

Nhưng nhà trọ giáo viên không cho phép nuôi thú cưng, cho nên Trình Thiên Nhiễm hiếm khi về nhà trọ mà trường cấp, thông thường cô đều trở về ở cùng nhà trọ với Đổng An Khả.

Sau khi kết thúc khóa học đầu tiên vào sáng thứ Sáu, cô đã không còn tiết nữa. Trình Thiên Nhiễm đã quyết định ra ngoài và mua một số thực phẩm, trở về tự nấu bữa trưa, nhắc đến thì cũng đã lâu rồi cô chưa tự mình xuống bếp.

Trình Thiên Nhiễm gọi điện cho Tô Mặc Trừng.

Bên kia rất nhanh thì bắt máy.

"Nhiễm Nhiễm."

Bây giờ cô nghe anh gọi cô Nhiễm Nhiễm một cách tự nhiên như thế, trong lòng liền ngọt ngào như ăn kẹo mật, trong tay cô cầm một hộp thịt bò, hỏi anh: "Trưa ăn cơm cùng nhau được không?"

Từ lúc cô chính thức trở về trường giảng dạy, bọn họ đã bốn ngày không gặp mặt, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại tán gẫu với nhau, mấy hôm trước Trình Thiên Nhiễm vừa mới về lại trường cho nên công việc tương đối nhiều, bằng không với tính tình của cô, đã sớm chạy đi kiếm anh.

Tô Mặc Trừng hình như đang bận, quả thật là rất bận, anh đang vẽ thiết kế.

Mấy ngày nay đi sớm về trễ, tất cả đều là vì bản thiết kế nhà trên tay này.

"Được." Anh nhanh chóng đồng ý.

"Trưa em làm cơm xong mang đến công ty anh hay là anh lại nhà trọ của trường ăn?"

Ngòi bút Tô Mặc Trừng hơi dừng lại, anh trầm ngâm một chút nói: "Anh đi, để anh làm."

Vài ngày trước, Trình Thiên Nhiễm đã ở nhà anh thưởng thức qua tài nấu ăn của anh một lần rồi, có lẽ là thích, cho nên cảm thấy anh nấu rất ngon.

Cô nở nụ cười: "Được." Còn nói: "Bây giờ em đang ở cửa hàng, anh muốn ăn gì nói với em, em mua về."

Tô Mặc Trừng: "Thịt nạc, khóm, cà chua, trứng ra, còn vài thứ.. Em xem rồi mua đi."

Trình Thiên Nhiễm: "..."

Cô cười hì hì hỏi: "Trừng Trừng, anh định làm thịt xào khóm cho em sao?"

Tô Mặc Trừng: ".. Ừm."

Trình Thiên Nhiễm cao giọng nói: "Thật vui!"

Tô Mặc Trừng khẽ nở nụ cười.

"Được rồi, anh bận thì làm việc trước đi," Trình Thiên Nhiễm vừa nói vừa lấy đồ ăn để vào xe đẩy: "Một lát nữa em gửi địa chỉ cụ thể cho anh, lúc đó anh trực tiếp lái xe tới."

"Ừm, tốt."

"Mua!"

Tay Tô Mặc Trừng trượt xuống..

Anh thở dài, cúi đầu nhìn thì thấy điện thoại đã bị cúp máy, sau đó cười rộ lên.

* * *

Giữa trưa sau khi tan tầm, Tô Mặc Trừng thái độ khác thường ra khỏi văn phòng đầu tiên, gần như khi anh vừa bước một bước ra, tất cả nhân viên bên ngoài văn phòng đều nhìn anh, hơn mười khuôn mặt của phòng thiết kế như đang thấy quỷ vậy vô cùng khiếp sợ.

Tô Mặc Trừng một chút cũng không để ý đến ánh mắt chăm chú của nhân viên mình, không chớp mắt đi vào thang máy, sau khi lên xe anh mở hướng dẫn, ấn địa chỉ mà cô gửi cho, lái xe đến Xuyên Vũ.

Sau khi đến dưới lầu của nhà trọ giáo viên, Tô Mặc Trừng vừa xuống xe vừa gọi điện cho cô.

Trình Thiên Nhiễm đang xào rau, nghe tiếng điện thoại vang lên liền vội vàng chạy tới bắt máy, "A, Trừng Trừng."

"Lầu mấy?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Lầu 7, 713. Anh trực tiếp đi thang máy lên, em mở cửa cho anh."

"Ừm."

Sau khi cúp máy, Trình Thiên Nhiễm lại chạy vào phòng bếp, xem thời gian nấu đồ ăn cũng ổn rồi, bèn tắt lửa.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa liền vang lên, cô cởi tạp dề xuống, rửa sạch tay, lau sạch sẽ, chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra cô liền thuận thế nhào vào lòng anh, ôm lấy anh, ấm ức nói: "Rất nhớ anh."

Tô Mặc Trừng ôm lấy eo của cô, cất bước nửa ôm cô vào nhà, lấy khuỷu tay đóng cửa lại, tiếp theo liền hôn cô một cách nồng nhiệt.

Trình Thiên Nhiễm bị đè vào trên ngăn tủ ở cửa hôn đến thở hổn hển mới buông ra, đôi mắt ướt đẫm, nhưng những cơn sóng sáng rực, phần đuôi mắt nổi lên một tầng đỏ ửng, cả người mềm nhũn nằm trong lòng anh.

Tô Mặc Trừng vuốt bím tóc thấp lỏng lẻo của cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, hỏi: "Xào rau?"

"Đúng vậy." Cô ôm lấy cổ của anh, lẩm bẩm, "Xào những gì anh thích."

Sau đó còn nói: "Em muốn ăn thịt xào khóm, anh làm."

"Được."

Trình THiên Nhiễm cùng anh vào phòng bếp, cô lấy ra một cái tập dề khác màu lam mà hôm nay mới mua, giúp anh đẹo vào, sau đó mang lại cái tạp dề màu hồng nhạt vừa rồi.

Trình Thiên Nhiễm cúi đầu, nhìn qua nhìn lại, vô cùng thỏa mãn.

Sau khi Tô Mặc Trừng chuyên tâm nấu cơm cho cô, cô cầm điện thoại làm loạn bên cạnh anh, thậm chí lúc mà anh đang xào rau cô cũng đứng bên cạnh anh chụp một tấm hình.

Trên hình chỉ có mặt của cô, nhưng cũng chụp gáy và cánh tay của anh, tạp dề tình nhân trên người bọn họ cũng bị chụp vào.

Trình Thiên Nhiễm vui tươi hớn hở đăng một cái trong vòng bạn bè.

Cheng: Chờ mong thịt xào khóm của tôi! Quá đẹp! [ ảnh chụp. Jpg]

Cô đăn xong liền cất điện thoại, ôm vai yên tĩnh một bên thưởng thức anh đang vì cô mà nấu cơm, mê người, gợi cảm.. Muốn nhào vào.

Vòng bạn bè của cô không có cài đặt quyền hạn, chỉ cần là bạn thân đều có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng bao gồm -- Giang Kha Tố.

Vừa mới xử lý xong công việc, Giang Kha Tố liếc mắt nhìn một cái thì thấy bài đăng trong vòng bạn bè này, cả người đều cứng lại.

Anh không nghĩ tới hai người bọn họ phát triển nhanh như vậy, anh biến mất một tuần, bọn họ đã ở chung một mái nhà rồi sao? Sao có thể như thế được.

* * *

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trình Thiên Nhiễm chủ động nhận công việc rửa chén, Tô Mặc Trừng đi theo, đẩy cô qua một bên, nói: "Để anh."

Trình Thiên Nhiễm chớp chớp mắt, "Oa! Trừng Trừng đây là chiều chuộng em sao!"

Tô Mặc Trừng cong môi, gật đầu, "Ừm."

"Ra phòng khách ngồi một lát đi."

Anh đuổi cô.

"Không cần!"

Tay Trình Thiên Nhiễm từ phía sau ôm lấy bờ vai của anh, nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh, sau đó đưa ngón trỏ ra, thong thả phác họa đường cong ngũ quan của anh, cảm thán nói: "Trừng Trừng thật đẹp."

Anh đột nhiên hỏi: "Em thích anh vì cảm thấy anh đẹp sao?"

Trình Thiên Nhiễm lắc đầu, Tô Mặc Trừng vừa mới thoải mái một, chợt nghe cô nói thật: "Không biết nữa."

Tô Mặc Trừng: "..."

Trình Thiên Nhiễm nằm sấp trên bờ vai anh, vô cùng nghiêm túc nghĩ một lát, sau một lúc lâu mãi đến khi anh rửa xong chén đũa sắp xếp thật tốt, cô vẫn còn đắm chìm trong hồi ức.

Tô Mặc Trừng kéo tay cô, xoay người lại, thì liền nhìn thấy ánh mắt ngây dại của cô, anh đưa tay quơ quơ, khó hiểu hỏi cô: "Đang nghĩ gì thế?"

Suy nghĩ bay xa của Trình Thiên Nhiễm bị động tác của anh kéo về, cười cười, nói: "Suy nghĩ vì sao em thích anh."

Anh không nói chuyện, nửa dựa vào bồn rửa tay, yên tĩnh nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm tiếp tục nói: "Em còn không biết vì sao em thích anh, nhưng chính là rất thích, theo.. A.." Cô tạm dừng một lát, "Ngày 28 tháng 6, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đứng ở cửa sổ của phòng khiêu nhàm chán nhìn phong cảnh dưới đường, anh để xe ven đường, sau đó đi bộ qua phía đối diện, anh ngước lên bên này trước khi tiến vào tòa nhà."

Trình Thiên Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chính là lúc mà anh thoáng nhìn đó, đã khiến cho em ấn tượng rất sâu, em nghĩ đó chính là động tâm."

Trình Thiên Nhiễm chỉ chuyên chú hồi tưởng lại sự việc, không có phát hiện Tô Mặc Trừng nghe đến "Ngày 28 tháng 6" thì vẻ mặt cứng đờ chớp mắt một cái, mà lúc này, anh đã sớm che giấu cảm xúc vừa lộ ra.

Cô cười kéo tay anh, dẫn anh ra phòng bếp, nói: "Nghe được em nhất kiến chung tình với anh, có phải anh rất vui vẻ không?"

Tô Mặc Trừng để mặc cho cô lôi kéo, khóe miệng hơi giật, "Ừm."

Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, "Sao lại có cảm giác anh làm cho có lệ thế này."

Anh thở dài, ôm eo của cô, "Không có."

Căn hộ của giáo viên là một phòng ngủ, một phòng tắm và một phòng khách, Trình Thiên Nhiễm cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn anh vào phòng ngủ nói: "Anh ngủ một lát đi, lát nữa đến giờ em sẽ gọi anh."

Tô Mặc Trừng nhìn thoáng qua giường của cô, yên lặng không nói.

Trình Thiên Nhiễm đã đi qua vén tấm chăn mỏng lên, nhếch cằm, ý bảo anh nằm xuống.

Anh đứng tại chỗ, "Em thì sao?"

Trình Thiên Nhiễm hiểu ra, "Em không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa buổi chiều em không có việc gì, anh còn phải đi làm."

Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Trình Thiên Nhiễm dùng sức túm anh lại, kết quả bản thân không vững ngã xuống giường, kéo theo Tô Mặc Trừng, cả hai đều ngã xuống.

Thời điểm cả người Trình Thiên Nhiễm ngã xuống giường, thân thể còn nảy lên, Tô Mặc Trừng trực tiếp đè xuống, cầm lấy hai tay cô để lên trên đầu, Trình Thiên Nhiễm mở to mắt, đôi mắt ướt đẫm nhìn, anh, nháy mắt đã câu dẫn hồn anh đi mất.

Cô nghĩ đến tình hình ở nhà anh lần trước, có chút căng thẳng, theo bản năng tìm chủ đề để phá vỡ không khí trầm mặc quỷ dị này, vì thế bèn mở miệng hỏi một câu: "Ngủ không?"

Nói xong liền cảm thấy không ổn, lắm bổ sung: "Anh ngủ không?"

Tô Mặc Trừng cong khóe một chút, gật đầu, "Ngủ."

Trình Thiên Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn đẩy anh ra để ngồi dậy, kết quả vừa mới ngẩng đầu lên đã bị anh chụp lấy môi cô, nhất thời bị kiềm hãm trong lòng anh, hô hấp gần như loạn nhịp.

Cô ngẩng đầu lên như vậy thật sự rất mệt, cổ bắt đầu đau, Trình Thiên Nhiễm không chịu được lại ngã xuống, Tô Mặc Trừng cũng theo đó mà áp cô dưới thân, hai tay cô đỡ vai của anh, bị anh kéo ra, anh nắm chặt cổ tay cô từ từ di chuyển lên trên, cùng cô đan xen mười ngón.

Nụ hôn của anh khác thường không kịch liệt, không cường thế, rất dịu dàng thương tiếc hôn cô, không mang theo một chút dục vọng, một chút lại một chút, giống như anh đang hôn báu vật vậy.

Thôi, về sau chỉ nhớ kỹ ngày 17 tháng 9 là được.

Tô Mặc Trừng rất cám ơn cô, cám ơn cô đã thích anh, cám ơn cô thật sự không buông bỏ anh, cám ơn, cô có thể ở bên cạnh anh, khiến cho anh cảm nhận được thứ tình cảm mà anh khát khao muốn có nhưng lại không dám.

* * *

Trình Thiên Nhiễm đã cài báo thức, cô ngồi ở phòng khách xem TV, chuông báo đầu tiên vang lên cô liền đóng cuốn sổ ghi chép lại đi đến phòng ngủ, Tô Mặc Trừng còn ngủ say, nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, tay anh thật quy củ đặt ở bụng, vẻ mặt khi ngủ rất dịu dàng, không hề lạnh lùng như người ta ấn tượng thường ngày.

Cô đi qua, cúi người nhẹ nhàng gọi anh: "Trừng Trừng?"

"Trừng Trừng? Rời giường!" Mày của anh hơi nhíu lại, vẫn không chịu mở mắt ra.

Trình Thiên Nhiễm sát lại gần anh hơn một chút, "Trừng Trừng, mau dạy nè, nếu không anh sẽ bị muộn làm đấy!"

Vài sợ tóc dài của cô chạm vào mặt anh, ngứa ngáy, Tô Mặc Trừng giơ tay lên, đồng thời từ từ mở mắt ra.

Trong nháy mắt, khuôn mặt hàm chứa ý cười của cô liền xuất hiện tại trước mắt hắn, khiến anh vốn vừa mới tỉnh ngủ nên còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Đã bao lâu rồi không có ai gọi anh rời giường? Hình như từ sau khi mẹ qua đời thì đã không có.

Bởi vì từ trước đó đến giờ giấc ngủ của anh rất ngắn, hơn nữa trước khi Tô Dịch Ngôn kêu anh rời giường anh đã sớm thức dậy.

Cứ như vậy mà ngủ say, đối với anh việc này rất hiếm.

"Dậy rồi," cô mỉm cười làm bộ muốn kéo anh đứng lên, "Đi rửa mặt, sửa soạn một chút thì đến công ty đi."

Khi cô nói chuyện, Tô Mặc Trừng thoáng tỉnh táo chút, cảm giác mất mác khi tưởng lúc nãy là mơ nhất thời biến mất, anh đưa tay ôm gáy cô, Trình Thiên Nhiễm không chút đề phòng, bị anh hôn lên môi.

"Nhiễm Nhiễm." Anh khều tóc cô.

Trình Thiên Nhiễm chỉ ngây ngốc, "..."

"Buổi tối lại cùng nhau ăn cơm đi."

Cô cười, "Được."

Chạng vạng tối, đang lúc ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm thì Trình Thiên Nhiễm nhận được điện thoại của Giang Kha Tố.

"Được, tối gặp."

Trình Thiên Nhiễm cúp máy đưa mắt nhìn rau thịt, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể để ăn sau thôi.

Dù sao có một số việc vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt.

Đêm nay giải quyết xong chuyện của Giang Kha Tố thật tốt, sau này Trừng Trừng biết quyết định của cô, nhất định rất vui vẻ.

Cô đang suy nghĩ nên nói sao với Tô Mặc Trừng, cơm tối nay có khả năng phải để về sau bù lại, thì anh lại nhắn tin cho cô trước.

Trừng Trừng: "Buổi tối có chút việc, cơm tối, ngày khác chúng ta sẽ ăn."

Sau khi Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy tin nhắn của anh, lập tức trả lời: "Được, vừa vặn em cũng có việc."

Bình luận

Truyện đang đọc