KHÔNG TRÁNH RA LIỀN HÔN EM

Hai ngày nay Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng luôn làm tổ ở trong nhà trọ của giáo sư của cô, đói bụng thì nấu cơm ăn, mệt nhọc thì ngủ, nhưng đa số thời gian vẫn là anh ôm cô vào trong ngực, cả hai người ngồi trên thảm ở phòng khác cùng nhau xem kịch xem phim giết thời gian.

Quần áo mua cho anh từ trung tâm tương mại đã được bọn họ cắt mác đi bỏ vào giặt, hiện tại đang được treo ở trên ban công.

Buổi tối 7 giờ, sau khi Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm ăn cơm tối xong, anh rửa bát ở trong phòng bếp, còn Trình Thiên Nhiễm thì ngồi xếp bằng ở trong phòng khách chơi trò chơi. Điện thoại của anh để trên bàn trà đột nhiên vang tiếng chuông, Trình Thiên Nhiễm bấm tạm dừng, thò người ra chăm chú nhìn màn hình thông báo, rồi ngớ người ra.

—— mẹ.

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Cô sững sờ một lúc, rồi vội vàng cầm điện thoại của anh chạy vào phòng bếp: “Trừng Trừng, dì Tô gọi anh.”

Trên tay Tô Mặc Trừng toàn là bong bóng xà phòng rửa bát: “Nhận cuộc gọi cho anh đi.”

Trình Thiên Nhiễm bấm nghe máy rồi giơ điện thoại lên bên cạnh tai của anh, Tô Mặc Trừng một bên rửa tay một bên trả lời: “Mẹ.”

m thanh Tô Dịch Ngôn dịu dàng như nước, nói: “Trừng Trừng, ngày mai con về nhà nhé?”

Không đợi Tô Mặc Trừng trả lời lại nói: “Mang cả Thiên Nhiễm về đi, cả nhà chúng ta ăn một bữa cơm. Tết Trung thu mà, mẹ làm bánh trung thu, hai đứa về nhà nếm thử xem.”

Tô Mặc Trừng lau tay sạch sẽ, cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, anh quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh đang vì khẩn trương mà trừng to mắt ra, tâm tình tốt đẹp trả lời: “Được ạ.”

Sau đó cúi đầu thì nhìn thấy chân trần của cô cứ bước ở trên sàn lạnh băng như vậy, đôi mắt anh trầm xuống, cái tay không cầm điện thoại đã vòng lại ôm cô bế dậy.

Trình Thiên Nhiễm đột nhiên bị anh tập kích khiến cho cô hô nhỏ một tiếng, tay rất tự nhiên vòng lại ôm lấy cổ của anh, rồi sau đó cả người đã được anh để ngồi ở trên bồn rửa.

Anh cúi đầu quát lớn cô: “Vết thương lành là quên đau rồi? Em lại không đi dép nữa rồi!”

Trình Thiên Nhiễm oán trách trừng mắt nhìn anh, dùng khẩu hình nói: “Anh tập trung nghe điện thoại đi.”

Tô Dịch Ngôn khẽ cười, nói: “Được rồi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa.” Ngay lập tức bà lại cà khịa tiếp: “Trừng Trừng, mai con nhớ phải mang được người về đấy, không mang được Thiên Nhiễm đến thì con về sau cũng đừng có vào nhà nữa.”

Tô Mặc Trừng cọ cái trán của Trình Thiên Nhiễm, môi để sát vào mũi cô, cười nhẹ nói: “Con biết rồi, cứ giao cho con.”

Sau khi tắt điện thoại xong, anh cắn cắn chóp mũi cô một xíu để mang theo ý trừng phạt. Trình Thiên Nhiễm đau đến nhíu mày, nước mắt dâng lên trong mắt, lấy tay đánh bờ vai anh: “Rất đau đó!”

“Đau hơn việc em đến tháng?”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Tuy biết rằng với tính tình so đo này của anh thì sẽ không dễ dàng tha cho cô như thế, nhưng Trình Thiên Nhiễm vẫn tích cực giải thích vì bản thân, cô nói: “Em nhìn thấy dì Tô gọi đến, vì sốt ruột nên em đã vội vàng chạy đến đưa cho anh, thế nên mới không kịp đi dép.”

Tô Mặc Trừng cười như không cười nhìn chằm chằm cô, Trình Thiên Nhiễm chủ động dán lại gần, ôm anh, ghé sát vào lỗ tai anh làm nũng ấm ức nói: “Em không cố ý mà…” Sau đó lại hứa hẹn son sắt: “Lần sau em sẽ chú ý.”

“Anh ôm em về phòng ngủ đi.” Cô nhẹ giọng nỉ non bên lỗ tai anh.

Yết hầu Tô Mặc Trừng căng thẳng, khẽ cắn vành tai của cô. Trình Thiên Nhiễm cười hì hì trốn đi: “Lần này không được khiêng em, em muốn được ôm kiểu công chúa cơ!”

Anh ôm chặt thắt lưng của cô, tay kia thì vòng qua đùi cô nâng lên, chỉ cần chút xíu thôi là đã ôm được cô vào lòng.

Tô Mặc Trừng thật nhanh về phía phòng ngủ, bước chân gấp gáp. Trình Thiên Nhiễm ôm lấy cổ anh, nghiêng mình hôn một xíu vào bên sườn mặt anh. Sau khi vào phòng ngủ, Trình Thiên Nhiễm vừa muốn nhảy xuống từ trong ngực của anh, Tô Mặc Trừng đã ném cô vào trong giường trước một bước. Cơ thể Trình Thiên Nhiễm bị bật lại một xíu, rồi lại lập tức rơi vào chính giữa giường lớn. Cô trừng to mắt nhìn anh, Tô Mặc Trừng quỳ gối trên giường, cúi người lại gần.

“Anh làm gì thế?” Cô lui đầu về phía sau, bị Tô Mặc Trừng nắm lấy mắt cá nhân, anh dễ dàng kéo cô trượt lại về dưới thân anh.

“Trừng Trừng… Ưm…”

Tay anh đang lôi kéo cánh tay cô, khống chế hai tay cô ở hai bên trên đầu, ngón tay thon dài xen vào khe hở của cô, nắm nhanh lấy mười ngón của cô, cúi đầu xuống ngậm đôi môi đỏ tương, tách hàm răng cô ra không phí sức một chút nào, ngay cả lời nói đứt quãng của cô cũng bị anh nuốt vào trong miệng.

Cơ thể Trình Thiên Nhiễm trong phút chốc đã mềm ra như một vũng nước, ánh mắt cô mê ly tan rã nhìn anh, thở phì phò từng hơi từng hơi, đồi cao trước ngực cô cũng lên xuống trên diện rộng cùng với hô hấp của cô, khiến cho cả người Tô Mặc Trừng khô nóng.

Bầu không khí cũng đã đến mức này, Tô Mặc Trừng không nói hai lời đã luồn tay vào vạt áo cô, lần mò đụng chạm lên trên, khiến thân thể Trình Thiên Nhiễm run rẩy từng đợt.

“Em muốn anh ôm em vào phòng ngủ vì muốn chọn mai mặc quần áo gì!” Trình Thiên Nhiễm cau mày hờn dỗi, lời nói ngọt như dính mật: “Ai bảo anh…” Cô không nhịn được hừ nhẹ ra: “Ai bảo anh làm việc này cơ chứ!”

Cuối cùng phản kháng không có hiệu quả, dù sao cô cũng không thực sự phản kháng.

Lúc anh đưa tay ra kéo ngăn kéo của tủ cạnh giường ra, rồi lấy một thứ từ bên trong ra, ánh mắt vốn đang mê ly của Trình Thiên Nhiễm thoáng chốc sáng sủa không ít, cô kinh ngạc hỏi anh: “Anh mua lúc nào thế?”

Tô Mặc Trừng xé bao bì ra, trả lời cô: “Buổi sáng hôm qua.”

Ừm, người đàn ông khai trai buổi tối hôm kia nhịn hai ngày, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Mặc Trừng mặc quần áo ngủ ngắn màu xám. Anh ngồi cạnh giường, yên tĩnh nhìn bóng lưng người phụ nữ cao gầy trước mắt, trên lưng của cô còn có dấu hôn anh mới để lại.

Mà Trình Thiên Nhiễm đã đổi sang một bộ quần áo vận động có đai đeo với quần đùi, cô đang nghiêm túc chọn quần áo muốn mặc trong tủ để mai có thể đến cửa làm khách.

Cô cầm một chiếc váy áo đầm màu trắng ra, xoay người ướm thử cho Tô Mặc Trừng xem.

Vài giây sau, anh lắc đầu: “Quá mộc mạc, không hợp với em.”

Trình Thiên Nhiễm vứt quần áo trông mộc mạc lên trên giường, rồi lại lấy một bộ áo lụa trắng phối với quần com lê đen ra cho Tô Mặc Trừng xem.

Anh vẫn lắc đầu: “Hơi nghiêm túc quá.”

Sau đó Trình Thiên Nhiễm lại lục tục cầm vài bộ quần áo cho anh xem, Tô Mặc Trừng vẫn nói không được. Trình Thiên Nhiễm nhìn một đống quần áo bị cô ném lên trên giường, sầu não nói: “Cuối cùng thì em nên mặc quần áo như thế nào đây?”

Anh chiều chuộng nhìn cô, Trình Thiên Nhiễm chau mày, thất bại ngồi vào bên cạnh anh.

Anh bật cười nói: “Em khẩn trương đến vậy làm gì?”

“Đương nhiên là khẩn trương rồi, có ai đi gặp bố mẹ bạn trai mà không khẩn trương hả!” Trình Thiên Nhiễm rầu rĩ nói.

Tô Mặc Trừng thở dài, trong lòng lại rất vui vẻ: “Bọn họ rất thích em, đừng khẩn trương, bình thường ăn mặc thế nào thì ngày mai ăn mặc thế đó.”

Trình Thiên Nhiễm đẩy đẩy anh: “Anh chọn cho em đi.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Nhanh đi nào!” Cô di chuyển thân thể của anh: “Anh cứ tùy tiện chọn quần áo ở bên trong, cảm thấy bộ nào hợp thì chọn bộ đó nha!”

“Dù sao em hiện tại cũng không biết em muốn mặc thế nào, em cũng không rõ ngày mai phải theo phong cách nào nữa.”

“Thanh mát ngọt ngào? Thục nữ? Phụ nữ thành thục?”

“Huhu… Quá khó rồi!”

Tô Mặc Trừng nâng tay lên lật những bộ quần áo còn thừa lại ở trong tủ quần áo của cô, kiên nhẫn nghe cô lải nhải liên miên bên tai. Vài phút sau, anh chọn một bộ áo đầm dài có tay áo mùa thu màu nhạt có thắt lưng chữ V.

“Này.”

Trình Thiên Nhiễm cầm lấy, anh nói: “Mặc thử xem, nhìn hiệu quả sau khi mặc vào sẽ như thế nào.”

Cô nghe lời đi vào toilet thay quần áo.

Sau khi đổi xong, Trình Thiên Nhiễm không về phòng ngủ ngay lập tức, cô đi ra ngoài cửa, mở tủ giày ra, lấy ra một đôi giày cao gót đầu nhọn màu bạc từ bên trong, sau khi đổi xong mới về phòng ngủ cho anh xem.

Trình Thiên Nhiễm sau khi đẩy cửa ra, cô hỏi luôn: “Phối như thế này có được không?”

Tô Mặc Trừng đang sửa sang lại quần áo cô mới ném ở trên giường, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô, biểu cảm hơi giật mình.

Anh buông quần áo trong tay, đến lại gần giúp cô sửa sang lại cổ áo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vòng cổ ruby cô đang đeo trên cổ vài cái, cong môi cười cười: “Đẹp lắm.”

“Thật thế ạ?” Cô nháy mắt hỏi.

Tô Mặc Trừng gật gật đầu, sau đó anh đổi giọng: “Chỉ là…”

Khuôn mặt Trình Thiên Nhiễm khẩn trương ngay lập tức.

Anh nâng tay, vòng đến sau đầu cô, lấy dây buộc tóc của cô xuống, tóc dài mềm mại của cô xõa ra buông xuống trong nháy mắt, từng lọn tóc rời rạc rơi phía sau lưng. Ngón tay Tô Mặc Trừng thưởng thức một lọn tóc nhỏ của cô, cười nhẹ: “Như thế này, là hoàn hảo rồi.”

Anh vẫn thích nhất lúc tóc dài cô xõa tung, rất đẹp.

Trái tim Trình Thiên Nhiễm được hạ xuống, thở ra một hơi sâu, cô giả bộ tức giận gỡ cái tay mà đang nghịch tóc của cô ra, căm tức nhìn anh: “Anh không thể nói hết ý cùng một lúc hả! Dọa chết người rồi!”

Anh ôm cô vào trong lòng, vui đầu vào sườn gáy cô, hung hăng ngửi mùi hương thoang thoảng ở trên người cô. Anh vén tóc dài của cô lên, không nhịn được mà dùng đầu lưỡi thăm dò liếm gốc tai của cô. Thân thể Trình Thiên Nhiễm đang ở trong lồng ngực của anh run rẩy, tay để ở trước ngực anh, đẩy nhẹ anh, nũng nịu nói: “Không được mút, anh đừng để lại dấu vết.”

Động tác Tô Mặc Trừng dừng một chút, tay luồn vào trong giữa những sợi tóc của cô, khe hở ngón tay dây dưa với mái tóc của cô. Anh nâng mặt cô, không ngừng hôn nhẹ lên, cuối cùng giọng điệu sung sướng nói vào bên tai cô: “Chờ đợi quá đi.”

Anh rất tò mò, ngày mai sẽ là lần đầu tiên đưa em về nhà chính thức gặp người nhà.

Trình Thiên Nhiễm chỉ thử quần áo một xíu nên sau đó đã đổi về lại, gấp quần áo ngày mai muốn mặc lại, Tô Mặc Trừng còn đang thu thập chiến trường giúp cô, gấp lại từng bộ quần áo một của cô cho lại vào tủ quần áo.

Trình Thiên Nhiễm thấy thế, đưa tay đẩy hết quần áo của mình sang phía bên phải, trong nháy mắt, một nửa tủ quần áo đã để trống.

Sau đó cô quay đầu cười nói với anh: “Chúng ta sẽ mang quần áo của anh vào để đây, sau này, một nửa của tủ quần áo này sẽ để dành cho Trừng Trừng dùng rồi.”

Nói xong, cô còn vỗ vỗ cây treo trong tủ quần áo vừa mới trống không một nửa.

Tô Mặc Trừng ôm lấy cô từ phía sau, chụm tay cô giơ lên miệng hôn, sau đó vòng lấy cô, cúi đầu cười ra tiếng.

***

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Mặc Trừng thu dọn phòng bếp sạch sẽ, Trình Thiên Nhiễm còn đang sửa sang lại bản thân trước bàn trang điểm, trang điểm nhẹ đã xong rồi, tóc dài cũng đã được tùy ý thả xuống. Cô nâng tay cào cào nơi này sửa sửa chỗ kia, sợ có chỗ nào không ổn, cuối cùng mín mín môi, thử lộ ra biểu cảm tươi cười tự nhiên hào phóng, lúc này mới vừa lòng bước ra khỏi phòng ngủ.

Trên đường hai người đi trung tâm thương mại mua một đống thứ đồ này nọ để vào trong cốp xe.

Sau khi lên xe.

“Không phải đã nói rằng để em mua cơ mà!”

Tô Mặc Trừng: “Đúng vậy.”

“Vậy anh trả tiền làm gì hả? Anh trả tiền có nghĩa là anh mua mà!”

Tô Mặc Trừng: “… Nhưng mà.” Anh dừng một chút, nói trắng ra: “Ngay cả anh cũng là của em, anh mua gì đương nhiên cũng là của em.”

Trình Thiên Nhiễm: “…???”

Thấy cô sững sờ không nói được gì, khóe môi Tô Mặc Trừng hơi cười: “Em không muốn chịu trách nhiệm hả?”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Anh bỗng nhiên thở dài một hơi.

Trình Thiên Nhiễm vừa định nói, chợt nghe anh nói tiếp: “Vậy anh chịu trách nhiệm với em là được.”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Cô ngấm ngầm hỏi: “Tại sao em lại cảm thấy anh nói câu này một cách rất miễn cưỡng nhỉ?”

Tô Mặc Trừng đột nhiên ấm ức: “Thế mà em lại nói cái việc anh cầu còn không được trở thành anh miễn cưỡng. Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ em không biết rõ anh muốn chịu trách nhiệm với em nhiều tới mức nào sao?”

“Nếu như có thể, chỉ cần em đồng ý, anh hận không thể ngay lập tức đưa em đến cục dân chính luôn.”  Âm thanh của anh trầm thấp thuần khiết, giống như một chiếc đàn cello êm tai dễ nghe.

Trình Thiên Nhiễm trong khoảnh khắc đó, trái tim đột nhiên dừng lại, rồi sau đó gần như là điên cuồng nhảy lên.

Cô thực sự, quá yêu anh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc