KIẾN LONG

Trong điện yên lặng, cách một hồi lâu, Lão Thất ở ngoài điện gọi: "Đại nhân."

Giọng nói thăm thẳm, vọng đến nơi sâu trong điện, không có ai đáp lại.

"Những người trong sân..." Lão Thất không dám tự ý làm chủ, muốn xin chỉ thị của Cố Phù Du.

Cố Phù Du đột nhiên đứng dậy, đôi mắt sắc bén, quét đi dáng vẻ sa sút tinh thần lúc nãy, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo cứng rắn.

Nếu là vì trả thù, nếu là vì hả giận, bây giờ nàng liền muốn giết những người đó, không chừa một ai.

Như thể chỉ có như vậy mới có thể làm cho bản thân nàng thoải mái chút.

Nàng bước nhanh về phía đình. Lão Thất đi theo ở phía sau.

Trai tiên sinh nhìn bóng lưng của nàng, lắc lắc đầu, dặn dò Nhập Tam coi chừng Nghi Nhi, không cho Nghi Nhi đi trung đình, vội vàng đuổi theo hai người Cố Phù Du.

Khi nàng đến quảng trường. Cố Phù Du đã đứng yên trước đám tù binh kia, đi qua đi lại, tựa như đang quan sát những người Tả gia đó.

Cố Phù Du đang chọn người, muốn đích thân động thủ, thế nhưng những người Tả gia còn lại này thực sự có hơi nhiều.

Nàng chọn một nữ nhân. Nữ nhân đó thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, cúi đầu thu mình lại, xung quanh đều là nam nhân cường tráng, những nam nhân này không biết là vô tình hay là cố ý che nàng lại, không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra nàng.

Cố Phù Du nghĩ thầm: "Đây là nữ nhân có chút địa vị trong Tả gia."

Cố Phù Du chỉ tay, ra hiệu mang nữ nhân đó ra. Nàng vẫy tay một cái, đã cầm Ẩm Hận ở trong tay.

Lão Thất muốn đi vào mang nữ nhân đó ra, khi tới gần nàng, nam nhân hai bên trái phải nàng ngăn Lão Thất lại, tuy bị phong bế linh lực, cũng liều mạng ôm eo hắn.

Lão Thất cũng không phải không đánh lại bọn hắn, chỉ có điều Cố Phù Du không có phân phó, hắn cũng không thể g.iết c.hết bọn họ, cho nên chỉ đánh ngất người kéo ra.

Đang lúc dây dưa, nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.

Cố Phù Du cũng nghe thấy, ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại. Nô lệ Thập Lục nhấc sau cổ một tiểu cô nương, xách nàng đến đây.

Tiểu cô nương dáng dấp tầm sáu, bảy tuổi, không thể lớn hơn Nghi Nhi. Thập Lục là một hán tử cao lớn vạm vỡ, nhấc tiểu cô nương kia theo như là nhấc theo con gà con.

Tiểu cô nương kia vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, hai tay nắm lấy tay Thập Lục ở phía sau, một đường khóc gọi: "Nương."

Cố Phù Du hỏi Thập Lục: "Đây... là ai?"

Thập Lục nói: "Đại nhân, đây là một nha đầu trong nhóm bị bắt. Đại nhân phân phó mang họ từ địa lao ra, ta đếm thì thiếu một người, tìm tòi trong nhà giam một hồi, tìm thấy nha đầu này ở trong rương."

Thập Lục buông tay, tiểu cô nương kia ngã xuống đất, mới bò dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Phù Du, sợ đến im tiếng.

Cố Phù Du nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia. Từ thành Bạch Lộc đến trên Tam Thập Tam Trọng Thiên này, nàng còn chưa từng gặp hài tử.

Một phần nguyên nhân, có lẽ là bị nô lệ thủ hạ của nàng bắt được. Một phần nguyên nhân khác là người tu tiên thai nghén không dễ, ít có cơ hội gặp được hài tử.

Trong lòng nàng chưa ổn định, bừng tỉnh nhận ra, hóa ra nàng chưa từng nghĩ đến việc xử trí hài đồng như thế nào. Hoàn toàn chưa ý thức được sẽ gặp phải vấn đề này, hoặc là trong thâm tâm nàng lẩn tránh vấn đề này.

Đối với hài đồng Tả gia và tu sĩ Tả gia thành niên là hai cảm giác khác nhau.

Nàng chán ghét loại khác nhau này.

Tranh luận với Chung Mị Sơ, nói cực kỳ thuận miệng, không giữ lại ai, những người đó chỉ là con số thôi. Bây giờ nhìn thấy tiểu cô nương này, chính mình lại không thể làm được lưu loát như vậy.

Nhưng mà do dự chỉ là trong nháy mắt, nàng nhớ tới Nghi nhi, thời điểm Nghi Nhi chết, chênh lệch không nhiều với nàng. Tâm nàng lại lạnh đi.

Giơ Ẩm Hận lên, chĩa vào tiểu cô nương này, mũi kiếm phản xạ ánh sáng tối tăm.

Nữ nhân nàng chỉ lúc nãy chạy ra hét lên, mới đi ra, bị Thập Lục ngăn lại. Tiểu cô nương kia như là hoàn hồn lại, rốt cuộc có phản ứng, chui vào trong lòng ngực nữ nhân đó, khóc ròng nói: "Nương, con sợ."

Nữ nhân đó ôm nàng thật chặt, một đôi mắt lưng tròng, đối mặt với Cố Phù Du, giống như mẫu thú đè thấp thân, làm ra tư thế phòng bị.

Lúc này lại không cúi đầu, nhìn thẳng trừng mắt với Cố Phù Du.

Cố Phù Du bỗng nhiên nở nụ cười: "Đừng nhìn ta như vậy. Rõ ràng là Tả gia các ngươi làm nhiều việc ác, mới rơi vào kết cục bây giờ, làm sao ngược lại giống như ta mới là đại ác nhân."

Mắt Cố Phù Du lộ ra hung quang, trầm giọng nói: "Là Tả gia các ngươi lòng tham không đáy, tàn sát cả nhà người khác, làm đủ trò xấu..."

"Là Tả gia các ngươi gieo gió gặt bão, là các ngươi nợ Cố gia ta!" Cố Phù Du càng nói càng xúc động phẫn nộ, bỗng nhiên đưa kiếm ra, mũi kiếm hướng về giữa lưng tiểu cô nương kia.

Nếu như một kiếm đủ sức mạnh, có thể một kiếm xuyên tim hai mẹ con này.

Nữ nhân dùng hai tay ôm lưng tiểu cô nương, mũi kiếm dừng ở cổ tay của nữ nhân, kiếm khí đâm thủng làn da của nàng, một vệt máu đỏ sẫm uốn lượn mà chảy xuống.

Khó tiến thêm nữa.

—— Ngươi trước đây ghét chuyện bất bình, ngươi hận Tả gia hành sự hoàn toàn không có công đạo.

—— A Man, người đáng chết cũng đã chết rồi. Lại xử tử những người không quá quan trọng kia, ngươi cũng sẽ không thoải mái, chịu dằn vặt chỉ có chính ngươi thôi.

—— Cô cô.

—— Cô cô, con rất nhớ người.

—— Được cái gì! Muốn ngươi bị bọn họ nuôi nhốt như súc vật đổi lại ta được sống tạm bợ, được cái gì, Cố Phù Du!

—— Tư Miểu, sao ngươi không nói lời nào.

—— Nếu như trời xanh có mắt, chắc chắn để Tả gia ngươi có nhân quả báo ứng, tiền đồ hủy hết, đoạn tử tuyệt tôn, muốn trở thành tiên ư? Nằm mơ!

Trong đầu nàng vang lên vô số lời nói, hiện lên vô số hình ảnh, ở hai bên lôi kéo nàng, gần như muốn xé nát nàng.

Ẩm Hận run lên, bởi vì tay cầm kiếm của nàng đang run rẩy.

Cố Phù Du cắn chặt hàm răng, đôi mắt đầy tơ máu trừng hai mẹ con này, không xuống tay được làm nàng nôn nóng không thôi, cả người không khỏe.

Thập Lục lo lắng kinh ngạc: "Đại nhân?"

Cố Phù Du vừa ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng, trong lúc nhất thời chán ghét rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú này, hơi thở thô bạo tích tụ trong lòng, trong nháy mắt hiện ra kích động đại khai sát giới.

Nàng không điên đến mức độ muốn làm theo những gì mình nghĩ. Sau khi ý nghĩ đó lóe lên, nàng ngẩn ra, dần dần bừng tỉnh, lại là nghĩ mà sợ không thôi, sợ khi ác niệm đó hiện lên, nàng sẽ thật sự động thủ.

Thập Lục đang đứng bên cạnh, bên phải cách đó không xa còn có Lão Thất và Trai tiên sinh, nếu như động thủ, ba người bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào.

Tay nàng càng run dữ dội hơn, nỗi hận bản thân không hạ thủ được bị nỗi sợ đối với bản thân vùi lấp.

Không thể tin được mình sẽ kích động như vậy, quá mức xa lạ.

Nàng đột nhiên xoay người, vội vã đi về hướng Chu Lăng đoạn đài để rời đi. Để lại mọi người không rõ.

Lão Thất nhìn bóng lưng của Cố Phù Du: "Trai tiên sinh, chuyện này..." Bây giờ hắn càng ngày càng không đoán ra được tâm tư của chủ nhân.

Trai tiên sinh nói: "Ta đi xem xem." Để Lão Thất coi chừng những người ở đây, phẩy quạt giấy rời đi.

Khi đến Chu Lăng đoạn đài. Cố Phù Du dựa vào thanh kiếm, quỳ trên bậc thang cao nhất.

Cố Phù Du quay lưng về phía nàng, nàng cũng không thể nhìn thấy biểu tình của Cố Phù Du, nhưng có thể biết trong lòng Cố Phù Du không bình tĩnh.

Bây giờ Cố Phù Du càng ngày càng hỉ nộ thất thường.

Trai tiên sinh chậm rãi nói: "Tha cho những người này một mạng, ngươi không cam tâm, giết những người đó, ngươi không đành lòng, không làm được người tốt hoàn toàn, cũng không làm được người xấu hoàn toàn, làm kẻ ác gà mờ này, cuối cùng chịu khổ cũng chỉ có ngươi."

Cố Phù Du cười nói: "Trai tiên sinh, ta sắp điên rồi, chờ ta điên rồi, đối với ai cũng sẽ không không đành lòng."

Trai tiên sinh phe phẩy quạt giấy, cũng không nghi ngờ lời của Cố Phù Du, nhưng cũng không hoảng sợ, chỉ là nói: "Ồ, điên rồi ngược lại cũng tự tại, làm cái gì trong lòng đều sẽ không không qua được."

Cố Phù Du ngơ ngác một hồi, rơi vào trong bóng tối, không có đường ra, chỉ có thể đi về phía vực sâu, lời của Chung Mị Sơ khắc sâu vào trong tâm trí, thế cho nên bây giờ nàng có chút tâm ý hối tiếc, thương cảm dâng lên, quay đầu lại nhìn Trai tiên sinh thì một giọt nước mắt đã rơi xuống.

Trai tiên sinh cười nói: "A Man đã chết rồi, người còn sống chính là Cố Phù Du, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, có phải thế không." Cuộc đối thoại giữa Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, nàng nghe được một nửa.

Cố Phù Du nghe nàng nhắc tới lời này, nói: "Ngươi đứng về phía Chung Mị Sơ."

Trai tiên sinh thu lại dáng vẻ vui đùa, nghiêm mặt nói: "Ta và nàng đều đứng về phía ngươi."

Cố Phù Du nhớ tới Chung Mị Sơ, trong lòng vừa đau vừa oán: "Nàng đứng về phía ta? Nàng luôn miệng đều đang cầu tình cho Tả gia. Nàng không hiểu ta, không ủng hộ ta, bây giờ nàng chán ghét ta, ha, bàn tay Cố Phù Du nhuộm đầy máu tươi, tàn bạo bất nhân!"

Trai tiên sinh nhíu mày, vui đùa nói: "Ui, cầu tình cho Tả gia? Nàng có tình lang ở Tả gia, muốn đến cầu tình cho Tả gia?"

Trai tiên sinh dùng quạt giấy đánh đánh lỗ tai, lại nói: "Hay là ta nghe sót, sao không nghe thấy Chung cô nương nói nàng chán ghét ngươi, nàng nói ngươi bây giờ "trạng thái như ác quỷ, tâm mạo xấu xí"?"

"Không xa, nếu ta điên rồi, sẽ không xa."

Đám tù binh kia lại bị nhốt vào trong địa lao, Cố Phù Du không muốn buông tha bọn họ, nhưng tạm thời không có sức lực để đích thân xử trí.

Nàng trở lại Vạn Không Điện, bát đĩa đổ nát đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng nhìn cái bàn lúc trước, ngẩn người hồi lâu, lập tức đi vào trong điện.

Quá mệt mỏi, một ngày này so với hao hết tâm kế cùng Tả gia quấn đấu còn mệt hơn. Bây giờ không muốn mở miệng, cũng không muốn đi suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Vừa nằm lên giường, rồi lại không tự chủ được hồi tưởng lại dáng dấp của Chung Mị Sơ, hồi tưởng lại lời đã nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết lúc nào vào mộng.

Trong mơ là Tam Thập Tam Trọng Thiên bị đốt thành tro bụi, trên đất máu chảy thành sông, nàng đứng ở một bên hòn đảo, nhìn thấy máu tươi từ bên rìa chảy xuống, giống như một dải lụa đỏ lơ lửng giữa không trung.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy hai người treo trên tường thành, liếc mắt nhìn, nhìn thấy hai người đó là Nghi Nhi và tẩu tẩu.

Trái tim như bị siết lại, nàng cuống quít chạy qua, gọi: "Nghi Nhi! Tẩu tẩu!"

Đau lòng tới cực điểm, nước mắt lập tức chảy xuống, nàng quá sợ hãi, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, sợ ở phía trên chính là hai thi thể.

Chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng chạy về phía bên kia.

Dòng sông máu dưới chân đột nhiên có động tĩnh, có sinh mệnh ngọ nguậy, mỗi một bước nàng đi, cơ thể sẽ chìm xuống một chút, đợi đến một bước cuối cùng khó đi, cả người đã gần chìm vào trong con sông máu.

Nàng đưa tay về phía ngoài bắt lấy, hoảng sợ không thôi, muốn có ai đó cứu nàng.

"Chung Mị Sơ!"

Nàng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mồ hôi đầm đìa.

Lòng còn chưa có bình tĩnh lại, khủng hoảng trong mơ kéo dài đến hiện thực.

Tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, bám vào trên da thịt tái nhợt. Nàng đứng dậy, không ngừng th.ở dốc, gọi ra phía ngoài: "Chung Mị Sơ."

"Chung Mị Sơ." Nàng hoảng hốt cho rằng đang ở thành Bạch Lộc, Chung Mị Sơ đang ngủ ở bên ngoài, chỉ cần nàng mở miệng, Chung Mị Sơ sẽ đi vào.

Cũng không có ai đáp lại nàng.

Hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nơi đây không phải thành Bạch Lộc, Chung Mị Sơ cũng đã đi rồi.

Trong điện vắng vẻ, trong lòng nàng cũng vắng vẻ, một lúc lâu sau lại tự mình yên lặng ngồi dựa vào giường.

Nhìn ngọn đèn lưu ly, ánh mắt mê ly, tự xướng cho mình một khúc hát ru.

Một giấc mơ như vậy, nàng cho rằng mình sẽ không ngủ được, cũng không hề muốn ngủ.

Nhưng chẳng biết vì sao, lại lần nữa chìm vào giấc mơ.

Giấc mơ lần này, không kinh sợ giống như vậy.

Ở trong mơ, nàng giống như khán giả, xem một tuồng kịch.

Vai chính bên trong tuồng kịch kia, chính là nàng, hoặc nên nói là cơ thể mà nàng dùng.

Thanh Loan ngự phong đến trước một cung điện, người canh gác trước điện thấy nàng, như gặp đại dịch.

"Bổn tôn muốn gặp Đế Ất, bảo Đế Ất đi ra!"

Người canh gác không đi vào thông báo, cũng không muốn để cho nàng đi vào.

Thanh Loan muốn động thủ, đoàn người trong điện đi ra, tất cả đều thân mang áo giáp, người đi phía trước nói: "Hai tộc đã đình chiến, bây giờ là trận chiến mấu chốt nhất để đối phó với Chu Yếm, ngươi còn muốn xảy ra chuyện vào lúc này sao."

Thanh Loan nhìn thấy hắn, hai mắt sáng ngời, nắm chặt cổ tay của hắn: "Ngươi không thể đi." Xinh đẹp đáng thương.

"Kim Long vương thất đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Thần Long vương thất cũng chỉ còn hai huynh đệ ta, đại ca thân là bệ hạ, phải quản lý Tứ Hải, chỉ có ta có thể đi."

"Ngươi có đi mà không có về."

"Hai tộc đại chiến, gây ra tai họa này, đương nhiên phải tự chúng ta đến giải quyết, trả giá gì cũng đều nên làm."

"Đế Ất!"

Cố Phù Du lại mở mắt ra, trời đã hừng sáng, đôi mắt đó như hồ nước xanh, cùng đuôi mắt đỏ tươi bổ sung lẫn nhau.

Nàng thấy mình đang ngồi dựa vào giường, giãn thân thể ra, yêu kiều r.ên rỉ một tiếng: "Nha đầu này, thật là chà đạp cơ thể của ta."

Nàng bước ra ngoài cửa điện, ánh nắng chói chang, híp híp mắt, lười biếng giơ tay lên che lại, lẩm bẩm: "Giờ nào."

Thập Lục canh giữ ở phía xa nghe được, nói: "Đại nhân, cuối giờ Thìn."

Nàng liếc Thập Lục một cái, đuôi mắt tràn đầy phong tình. Thập Lục đỏ mặt, cúi đầu xuống.

"Đi, mời Trai tiên sinh đến."

"Vâng."

Nàng chỉ đứng ở bên ngoài, híp mắt tắm nắng.

Khi Trai tiên sinh đến, đã thấy người hôm qua còn điên điên khùng khùng, hôm nay lười biếng đứng ở dưới ánh mặt trời, ung dung thích ý.

Thanh Quân nghiêng mắt nhìn nhìn Trai tiên sinh, cười nói: "Trai tiên sinh."

Trai tiên sinh mắng thầm, nói chuyện cũng lạ lạ, rõ ràng là một gương mặt, lại như đã thay đổi gương mặt.

"Trai tiên sinh, đi Huyền Diệu Môn, dẫn đường."

Trai tiên sinh không theo kịp tiết tấu của nàng, sững sờ nói: "Huyền Diệu Môn? Bây giờ á?"

Nhìn ánh mắt Thanh Quân, hiển nhiên nàng không muốn lại phí lời một lần nữa.

"...Ta cũng không biết đường, Ngân Hà Tinh Hán hẳn là biết đường, ta đi tìm bọn họ lại đây."

Bình luận

Truyện đang đọc