KIẾN LONG

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tiêu Trung Đình kỳ thật không tin tưởng, bản thân đã trước tiên phủ định nói: "Không có khả năng." Hắn cau mày nhìn Cố Phù Du: "Tuy ta không nhớ rõ mặt của nàng, nhưng nhớ rõ nàng là nữ nhi của Cố thành chủ, là Nhân tộc, không phải là Thanh Loan, hơn nữa..." Nhưng nếu không phải, lại có ai biết chuyện năm đó hắn ở Tiêu thành để cho Cố Phù Du chạy, chẳng lẽ nhóm người Huyền Diệu Môn khi đó nói cho nàng? Đang yên đang lành, những đệ tử Huyền Diệu Môn đó tại sao phải nói cho nàng những điều này?

Tiêu Trung Đình không nghĩ ra, nhưng lại không thể tin nàng chính là Cố Phù Du.

Cố Phù Du cười như không cười nói: "Hơn nữa Cố Phù Du không đội trời chung với Tả gia, có huyết hải thâm cừu, sao sẽ cùng Tả gia ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trở thành khách quý của Tả gia?" Cố Phù Du lui về sau một bước, ngồi trở lại trên ghế, nói: "Tiêu thành chủ, ngươi cho rằng tại sao ta đến tìm ngươi."

Tiêu Trung Đình nhìn vào đôi mắt Cố Phù Du, đôi mắt đó cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, con ngươi Thanh Loan mơ hồ mang theo chút màu xanh tối tăm, lấp lóe hàn quang thì càng thêm âm u. Ánh mắt này, không thể quen thuộc hơn, giống như đôi mắt của hắn, thu lại tất cả hối hận cùng thù hận.

Hắn ở nơi này dày vò đã trăm năm, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đó, lại có chút đồng bệnh tương liên, cảm thấy oán hận vì đã gặp nhau muộn.

Tiêu Trung Đình nói từ trái tim: "Bởi vì ngươi hận Tả gia."

Mặt mày Cố Phù Du giãn ra, vừa lòng mỉm cười. Nàng cũng không giấu giếm Tiêu Trung Đình, nàng giản lược tại sao bị Tả gia truy lùng, làm sao chết ở trên Ly Hận Thiên, lại đột nhiên thức tỉnh, chiế.m lấy thâ.n thể của Thanh Loan, nói tất cả cho hắn, chỉ bỏ bớt đi chuyện của tòa hắc sơn và Nhị Châu Hàn Cung ở bên trong Tiên Lạc.

Tiêu Trung Đình nghe được líu lưỡi: "Kỳ Lân Tủy, Mượn Xác Hoàn Hồn, trên đời này còn có chuyện như vậy..." Chuyện của Kỳ Lân Tủy, Tứ Tiên Tông đến nay còn gạt thuộc hạ, kỳ bảo của thiên địa đột nhiên giáng thế, đột nhiên biến mất, thế nhưng lại không có mấy người biết được.

Còn có Mượn Xác Hoàn Hồn, từ xưa đến nay chưa từng có, Tiêu Trung Đình chưa từng nghe thấy.

Hắn dò xét nhìn Cố Phù Du, sâu kín hỏi: "Coi như ngươi nói thật, Cố cô nương, tại sao ngươi lại dám nói hết toàn bộ với ta, không sợ ta quay đầu lại nói cho Tả gia, tranh công với Tả gia, hoặc coi đây là lợi thế đến áp chế ngươi."

Cố Phù Du chống đầu ngón tay ở trên bàn trà, bên mép chén trà, nghiêng người nhìn ra ngoài phòng, mị nhãn như câu: "Chung Mị Sơ nói ngươi tin được."

"Chung cô nương..."

Cố Phù Du nói: "Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Ta nói thẳng với ngươi, chỉ hy vọng có thể tin ngươi, cũng hy vọng ngươi tin ta, bớt một chút nghi kỵ. Đối mặt với với quái vật khổng lồ Tả gia này, liên thủ với người khác, không thể có một chút ngăn cách, nếu không thì phải hành sự như thế nào. Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều phải dựa vào Tiêu thành chủ có dã tâm lật đổ Tả gia, nguyện ý liên thủ với ta làm tiền đề, nếu không..."

Nói đến đây, phải làm như thế nào, trong lòng Tiêu Trung Đình đã hiểu rõ, hắn nói: "Nếu như ta an phận ở một góc, không muốn ra tay, thì sao?"

Cố Phù Du nói: "Vậy hôm nay ngươi sẽ không thể hoàn chỉnh trở về."

Mặc dù nàng cười, nhưng Tiêu Trung Đình vẫn bị làm kinh sợ trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh đáng sợ.

Một lúc sau, Cố Phù Du lại cười nói: "Tiêu thành chủ đừng để ý, ta giỡn chút thôi."

Tiêu Trung Đình sửng sốt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười rất là vui sướng. Hắn vỗ trán nói: "Được! Tiêu Trung Đình ta nguyện ý đánh bạc một lần, bảy trăm năm trước vốn có ý khởi nghĩa vũ trang, bảy trăm năm sau chí khí chưa nguôi."

Tiếng cười Tiêu Trung Đình lại hoãn xuống, nói: "Chỉ có điều, ta có một điều kiện."

Cố Phù Du hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút kinh ngạc với việc hắn ra điều kiện. Tuy là nói nàng chủ động mời người khác, người khác lấy nguyện ý liên thủ với nàng làm lợi thế đưa ra một điều kiện cũng không có gì hiếm lạ, nhưng nàng luôn nhớ Tiêu Trung Đình và Tiêu Diên hơi thở thoi thóp cũng không muốn lấy linh dược của Tả gia, ấn tượng mà Tiêu Trung Đình cho nàng, không giống như người sẽ thừa cơ ra điều kiện. Chẳng lẽ làm thành chủ trăm năm, làm việc dưới tay Tả gia, cũng khôn khéo rất nhiều?

"Điều kiện gì?"

Tiêu Trung Đình trịnh trọng nói: "Nếu trời không phù hộ, ngươi và ta cuối cùng thất bại, ta hy vọng Long tộc có thể đứng ra, cứu nữ nhi của ta, cung cấp che chở cho nàng, ít nhất bảo vệ nàng một đời bình an, đừng để nàng ở lại Tả gia, chịu dằn vặt."

Hóa ra là vì nữ nhi của hắn, ngược lại cũng là nhân chi thường tình. Chỉ là...

Cố Phù Du khó xử nói: "Ta không cách nào đồng ý, Đông Hải không phải ta làm chủ..."

Bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo: "Được."

Cố Phù Du: "..."

Ánh mắt Tiêu Trung Đình buông xuống, cúi đầu về phía ngoài, cất cao giọng nói: "Đa tạ Chung cô nương!"

Tiêu Trung Đình quay sang Cố Phù Du thì ôm quyền, nghiêm nghị nói: "Cố cô nương. Tiêu Trung Đình nguyện ý lên núi đao, nguyện ý xuống chảo dầu, không cầu vinh hoa, cũng không cầu phú quý, chỉ cần có thể nhổ tận gốc Tả gia ở Nam Châu, mặc cho người sai khiến, từ bỏ cái mạng này cũng có thể!"

Cố Phù Du thấy hắn đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là thu phục được viên tướng tài đắc lực. Tuy nói trước khi gặp Tiêu Trung Đình, nàng đã nắm chắc, nhưng hắn đáp ứng rồi, thật sự giải quyết xong việc này, rốt cuộc cảm giác không giống nhau.

Cố Phù Du đã sớm thương lượng xong với Trai tiên sinh. Sau khi Tiêu Trung Đình cho thấy lập trường, nàng cũng không phí lời với hắn, trực tiếp mở miệng hỏi tình hình ở thành Bạch Lộc. Tiêu Trung Đình càng là dứt khoát, làm người nói chuyện cũng lanh lẹ, dăm ba câu, đã nói tóm tắt bàn giao rõ ràng về thành phòng của thành Bạch Lộc, lực lượng tổng quát, tính cách, tu vi, hành tung của mấy kẻ bề trên mà hắn biết.

Tiêu Trung Đình không phải người Tả gia, không có quyền lợi tiến vào trung tâm thành Bạch Lộc, vẫn là bởi vì gần trăm năm qua tu luyện khắc khổ, đã tới Nguyên Anh đại viên mãn, mới được đề bạt làm tướng quân thủ thành, nhưng những điều hắn biết đối với Cố Phù Du mà nói, như vậy là đủ rồi.

Hai người bước vào đại sảnh, nói chuyện đủ thời gian dùng cơm, khi ra ngoài thì mặt trời đã ngã về Tây, ánh sáng càng thêm nhu hòa, ấm áp.

Tiêu Trung Đình lấy một chiếc nhẫn ngọc từ trong túi áo đưa cho nàng, đó là một chiếc nhẫn trữ vật, được Tiêu Trung Đình cầm ở trên tay thưởng thức, như dương chi: "Cố cô nương, phiền người đưa vật này cho Trĩ nhi, để nàng chăm sóc bản thân thật tốt, nàng nhìn thấy vật này thì sẽ tin tưởng người." Từ khi Tiêu Trĩ gả vào Tả gia, Tiêu Trung Đình từng đến thăm nàng mấy lần, lúc đó bởi vì nàng lén chạy đến Tả gia, hắn vô cùng tức giận, rồi lại không có cách nào, không thể dùng vũ lực mang nàng trở về, hắn không làm được, cho dù là làm được, rất nhiều người của Tiêu gia, rất nhiều bá tánh của Tiêu thành nên làm như thế nào, một đại nam nhân như hắn, không chịu nổi mà rơi lệ với nữ nhi của mình.

Kể từ khi đó, Tiêu Trung Đình lại đến Tả gia thì Tiêu Trĩ đều không muốn gặp hắn, chỉ sợ phụ thân nàng thấy tình cảnh của nàng ở Tả gia, thống khổ tự trách. Bởi vì điều này, cha con hai người đã có nhiều năm không gặp.

Cố Phù Du nhận lấy. Hai người đều nhìn thấy người ngồi ở trên lan can. Chung Mị Sơ hơi dựa vào cột nhà, Nghi Nhi dựa vào trong lòng nàng, đã ngủ rồi, tà dương ấm áp buông xuống ánh chiều tà màu vàng lên người nàng. Bạch ngọc trở nên ấm áp.

Tiêu Trung Đình cúi đầu với Chung Mị Sơ, thanh âm đè thấp hơn chút: "Chung cô nương."

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi không thích hợp ở đây lâu, Khôn Linh sẽ đưa ngươi trở về, để người ở chỗ của ngươi, về sau nếu có liên hệ, sẽ để cho bọn họ truyền tin."

"Được." Tiêu Trung Đình do dự một lúc, không khỏi lại nói thêm: "Chung cô nương, chuyện của Trĩ nhi, nếu thật sự đến bước đó..." Phụ mẫu yêu con, thì lại vì đó mà mưu kế sâu xa. Ngay cả người như hắn, cũng không khỏi dông dài xác định mãi.

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."

"Đa tạ."

Tiêu Trung Đình đi về hướng hậu viện, đi theo Khôn Linh dẫn đường, đoàn người lại lặng yên ra khỏi thành.

Tiêu Trung Đình vừa đi. Cố Phù Du liền nhìn Chung Mị Sơ, hồi lâu, nói: "Kỳ thật tỷ không cần vì ta, hứa hẹn như vậy với hắn."

Tu sĩ tương đối thận trọng đối với hứa hẹn, thề với trời, bởi vì người tu hành chịu lôi kiếp, không thể dễ dàng xê dịch lời nói, nói không chừng đến lúc đó thật sự báo ứng lên người mình.

Chung Mị Sơ mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói lời nào.

Cố Phù Du nói: "Làm sao?"

"Cũng không phải vì ngươi..."

Sắc mặt Cố Phù Du thay đổi, trở nên khó nén lúng túng, vén tóc hai bên thái dương ra sau: "A, đúng, ờm..." Nàng rất muốn thu hồi câu nói kia. Bởi vì lúc trước nàng cùng Tiêu Trung Đình bàn điều kiện với nhau, Tiêu Trung Đình vốn là mở miệng với nàng, đó là giao dịch giữa nàng và Tiêu Trung Đình, Chung Mị Sơ vốn có thể đứng ngoài cuộc, Chung Mị Sơ lại đáp ứng, nàng đương nhiên cảm thấy Chung Mị Sơ là vì nàng.

Hóa ra là tự mình đa tình, mắc cỡ chết người.

"Cũng không hoàn toàn là vì ngươi."

"..."

"A Man." Chung Mị Sơ nhẹ giọng gọi, mỗi lần gọi cái tên này, đều cực kỳ nghiêm túc, hai chữ này từ môi răng nàng tràn ra, như thể dính đầy ngọt ngào: "Chuyện Tả gia, ta cũng nên có phần. Đáp lại một phần hứa hẹn này, không tính là gì."

Vẻ mặt Cố Phù Du trầm tĩnh lại, đón ánh mặt trời, màu xanh lục trong con ngươi nàng biến thành màu sắc rất đẹp: "Chung Mị Sơ..."

"Ừ, ta ở đây."

Kỳ thật ở trên chuyện Tả gia, cho dù là cùng Tư Miểu, cùng Trai tiên sinh, hay là cùng Tiêu Trung Đình, mượn lực bọn họ, nàng cũng không cảm thấy có gì cả, nàng đã nói, vì để Tả gia vạn kiếp bất phục, chuyện gì nàng cũng có thể làm, không hề có nguyên tắc, nhưng chuyện này đến trên người Chung Mị Sơ, cho dù là Chung Mị Sơ vì nàng mà đáp lại một phần hứa hẹn nho nhỏ này, nàng đều cảm thấy mình đang lợi dụng Chung Mị Sơ...

"Sắc trời không còn sớm, trở về thôi."

"Được."

Hai người đi ra quá lâu. Chung Mị Sơ ôm Nghi Nhi ngủ say cho Tinh Hán, Cố Phù Du đeo túi trữ vật lên, hai người một đường trở về phủ thành chủ.

Trong túi trữ vật của Cố Phù Du có chứa kiếm thai, bây giờ vật liệu đầy đủ, các đại căn nguyên trận pháp nàng đã thuộc nằm lòng, thông hiểu đạo lý, có thể luyện kiếm.

Tiêu Trung Đình nói thành Bạch Lộc có ba người cần chú ý nhất. Một là thành chủ thành Bạch Lộc Tả Viên Dung. Tả Thái Tuế, Tả Thiều Đức, Tả Viên Dung chính là ba huynh đệ, một người chưởng quản Tam Thập Tam Trọng Thiên, một người tiếp quản thành Bạch Lộc, một người tọa trấn thành Vạn Thông, ba chỗ này gần như hợp thành mạch máu của Tả gia. Hai là Tả Thanh Phong, bào đệ của Tả Nhạc Chi. Sau khi Tả Nhạc Chi trở thành tông chủ, hai vị thúc thúc lớn tuổi hơn hắn, tu vi Tả Thiều Đức càng cao hơn hắn một bậc, hai người lại chưởng quản hai tòa thành quan trọng, thế lực khổng lồ, ép thẳng tới tông chủ, hắn không thể yên tâm về hai người họ, nên để Tả Thanh Phong đến thành Bạch Lộc, nói là tĩnh dưỡng, thật ra là giám thị. Ba chính là đan dược sư Đỗ Phán, việc điều phối cải tiến bí dược khế ước nô lệ của thành Bạch Lộc đều qua tay hắn, năm đó cũng là hắn tự mình điều phối ra bí dược định ra khế ước nô lệ của Cố Phù Du.

Nếu như ba người cùng ở trong thành Bạch Lộc. Cố Phù Du muốn hành sự, nhất định là khó hơn trăm lần.

Tiêu Trung Đình nói với nàng bây giờ Đỗ Phán ra ngoài. Cố Phù Du biết, Đỗ Phán đang ở ngay Vạn Dược Các bên trong thành Vạn Thông. Tư Miểu ẩn nấp ở đó, hai người ở cùng một Các, đều là đỉnh cấp luyện đan sư, khó tránh khỏi giao thiệp, chuyện Đỗ Phán bây giờ ở Vạn Dược Các chính là Tư Miểu nói cho nàng.

Tiêu Trung Đình lại nói cho nàng, thành Bạch Lộc chuẩn bị lượng lớn linh thạch vận chuyển vào nơi ở của Tả Thanh Phong, Tả Thanh Phong gần nhất có lẽ muốn bế quan.

Ba người có hai người không ở, chỉ còn lại một người Tả Viên Dung, như vậy liền vô cùng dễ làm việc. Bởi vì Tả Viên Dung này là một kẻ ham mê nữ sắc, lại cực yếu đuối, còn không có can đảm bằng con cháu của hắn.

Thời cơ tốt nhất để đi thành Bạch Lộc đã ở ngay bên cạnh. Cố Phù Du nghĩ, là lúc luyện thanh kiếm kia, ở ngay trong phủ thành chủ của Tả Thiều Đức, luyện dưới mí mắt của hắn, không sao, hắn không ngăn cản, nói không chừng còn muốn đưa một ít vật liệu trân phẩm đến.

Bình luận

Truyện đang đọc