KIẾN LONG


Cố Phù Du đặt cầm ở trên gối, cá mặn như thế nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, hỏi: "Tư Miểu, trên người ta có mùi gì kỳ quái sao?"
Tư Miểu không thể nhịn được nữa, cầm lấy mấy bình thuốc chọi nàng: "Ngươi đã hỏi mấy trăm lần, ta đã nói không có!"
"Ngươi thấy có phải là sau khi ta cùng nàng định khế, quan hệ không giống nhau, cho nên nàng có thể ngửi thấy mùi vị khác trên người ta mà người khác không thể ngửi được."
"Không có tiền lệ."
Cố Phù Du bĩu môi, nói: "Mỗi lần ta đi qua, nàng cách ta ít nhất một bước."
Nàng muốn trực tiếp tìm Chung Mị Sơ mở miệng hỏi rõ ràng, nhưng vạn nhất là ngửi thấy mùi vị rất khó ngửi, biết rồi cũng rất xấu hổ, vì vậy nên không có cái dũng khí để đối mặt thực hiện.

Tư Miểu liếc xéo nàng một cái, hỏi: "Ngươi không phải ghét nàng cứng nhắc sao, tại sao khoảng thời gian này chăm chỉ đến chỗ nàng như vậy?"
Cố Phù Du nói: "Ngươi không hiểu, ta đây là hỗn cái quen mặt.

Chung sư tỷ này, nói thế nào đây, coi như không thích ngươi, đến lúc thật sự có chuyện cũng sẽ bởi vì ba phần tình cảm này mà rút kiếm giúp đỡ."
Lại nói, địa giới kia của Chung Mị Sơ là rất an nhàn!
Sau khi nàng đem 《 Trận pháp tân giải 》đưa cho Chung Mị Sơ, nhận được mệnh lệnh rõ ràng của Lục Hạc, để cho nàng đi giải thích nghi hoặc của Chung Mị Sơ.

Người ở bên vào nhìn thấy, để nàng giải thích nghi hoặc cho Chung Mị Sơ, quả thực nói mớ giữa ban ngày.

Nhưng Lục Hạc đã xem qua nguyên bản quyển 《 Trận pháp tân giải 》, chữ viết qua loa cuồng loạn, hắn ngược lại không sợ Chung Mị Sơ không hiểu ý tứ trong sách, hắn chỉ sợ Chung Mị Sơ nhìn không hiểu Cố Phù Du.

Từ đó Cố Phù Du liền khoái hoạt, có thể quang mang chính đại an nhàn trốn trên Cốc Thần phong.
Không cần tiếp tục nghe những lão cứng nhắc kia thao thao bất tuyệt, một ý nói tới nói lui không yên, mở miệng ngậm miệng "Không có quy củ, không làm được gì"
Cũng không cần nhìn từng đôi sư huynh sư muội bên cạnh xem thường, Cố Phù Du thật sự lo lắng nếu tiếp tục như vậy, con mắt bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra tật xấu.
Được Lục Hạc ân chuẩn, Cố Phù Du đi đến Cốc Thần phong mấy lần, những thủ vệ kia cũng không ngăn cản nàng nhưng nàng đã quen đi từ phía sau phong rồi.

Viện mà Chung Mị Sơ ở gọi Hòa Trần Hiên, u nhã yên tĩnh, hoang vắng.

Nàng vẫn luôn cho là chỉ có một mình Chung Mị Sơ ở, tuy rằng không phải, còn có một người khác, hiện nay đang bế quan, cho nên nàng đi tới mấy lần cũng chưa thấy người nào khác, nhưng nói Chung Mị Sơ ở một mình cũng không có gì sai biệt lắm.

Ban đầu Chung Mị Sơ đuổi nàng xuống núi, nàng đúng lý hợp tình nói Lục Hạc kêu đến, Chung Mị Sẽ cũng sẽ không đề cập đến việc để nàng xuống núi, chỉ coi nàng như là không khí, cách xa nàng.

Chung Mị Sơ vốn dĩ là ít nói, không để ý tới Cố Phù Du, một ngày đều sẽ không cùng Cố Phù Du nói một câu nào.

Nhưng điều này tốt hơn những người âm dương quái khí ở trong bóng tối trào phúng nhiều, mà một người đẹp như vậy, coi như chỉ là ngồi ở bên cạnh, cũng vui tai vui mắt.
Chủ yếu nhất chính là chỗ đó của Chung Mị Sơ có rất nhiều loại tàng thư, quả thật diệu.

Trước kia muốn trốn Cố Phù Du sẽ chạy đến Hi Di phong của Lục Hạc trưởng lão, bây giờ vừa nghĩ đến trốn tiết liền chạy về Cốc Thần phong Hòa Trần Hiên của Chung Mị Sơ.

Này một chạy, thu vàng chuyển đông bạc, hồng phong đổi tuyết trắng.

Ngày hôm đó, Cố Phù Du chạy lên núi, cách tường viện gọi: "Chung sư tỷ!"
Cửa lớn mở ra, rũ trước cửa vẫn là phong màn xanh nhạt dùng vào ngày mùa hè.
Thật lâu, Chung Mị Sơ đi ra, đứng cạnh cửa, cánh tay thon dài đem phong màn vén lên, lộ ra nửa người, con ngươi nhạt nhẽo nhìn về phía nàng.

Cố Phù Du hỏi: "Đầu xuân năm sau, Tiên Lạc mở ra, chúng đệ tử sôi nổi báo danh muốn tiến vào Tiên Lạc đi du lịch một phen, ta xem danh sách dán trước đại điện vì sao không có tỷ?"
Tiên Lạc này là tiểu thế giới mà thiên địa tự sinh ra, tương truyền là cội nguồn linh lực của thiên hạ, tẩm bổ tu sĩ trong thiên địa.
Thành tiên, sau khi tiên nhân ngã xuống sẽ rơi ở bên trong, thân thể tặng lại tiểu thế giới, tất cả linh lực sẽ hòa vào bên trong tiểu thế giới, các dạng pháp bảo trên người tiên nhân rơi rải rác trong đó, vì một đời tu sĩ mới sử dụng.


Như vậy tuần hoàn đền đáp lại, lặp lại không ngừng.
Cho nên tiểu thế giới này được cái danh xưng, gọi là Tiên Lạc.

Bảy trăm năm mới mở ra một lần.

Bên trong Tiên Lạc linh thú ở khắp nơi, kỳ hoa dị thảo nở khắp núi, thiên địa dị bảo không chỗ nào không có.

Gặp tu sĩ không không muốn đi tham gia chút náo nhiệt, nhưng nếu là gặp cơ duyên, nhất định bay lên trọng thiên, coi như không có gặp cũng có thể rèn luyện một phen.
Trong môn phái ai cũng có thể vào Tiên Lạc, nhưng chuyện quan trọng đầu tiên phải đệ trình danh sách, để đến lúc kiểm tra thương vong.

Không đệ trình danh sách, coi như không muốn vào Tiên Lạc, sau khi quá hạn không cho phép một mình đến.

Cố Phù Du dự định đi một vòng, coi như không tìm thiên địa dị bảo gì, cũng có thể đào chút gì đó cũng được.
Vậy mà xem danh sách trước đại điện, trước sau nhìn mấy lần đều không thấy tên Chung Mị Sơ, cho nên chạy lên núi hỏi nàng, sợ bản thân nàng đã quên.

Lúc lên núi Cố Phù Du phản ứng lại lại cảm thấy buồn cười, cảm giác mình đang nghĩ cái gì.

Chung Mị Sơ là người nào, coi như bản thân nàng quên, Chưởng môn có thể quên sao, các Đại trưởng lão có thể quên sao, nàng đây là không bận tâm.

Chung Mị Sơ trả lời: "Chưởng môn nói tu vi ta không đủ."
Hóa ra là căn bản không dự định đi.

Sau khi Cố Phù Du nghe xong, mím mím khóe miệng, có chút mất mát.
Nghĩ thầm hẳn là Chưởng môn cảm thấy Tiên Lạc nguy hiểm khó dò, sợ Chung Mị Sơ có gì sơ xuất.

Tiên Lạc này nói nguy hiểm cũng xác thật là nguy cơ tứ phía, không cẩn thận chết cũng rất khó nói.

Chung Mị Sơ bây giờ vẫn còn trẻ, loại thiên tư này bảo vệ tốt ở phía sau, bảo đảm nàng có thể trưởng thành, không cầu nhanh, chỉ cầu ổn, nói như vậy cũng có thể.

Chỉ là nói tu vi Chung Mị Sơ không đủ liền thật quá đáng, Chung Mị Sơ không đủ tư cách tiến vào Tiên Lạc, vậy Cố Phù Du nàng tiến vào Tiên Lạc tính là gì, chịu chết sao!
"Ta muốn đi dạo trong Tiên Lạc, ngày xuân Tiên Lạc mở ra, khoảng thời gian này ta muốn chuẩn bị một chút, không thể đến Cốc Thần phong quấy rầy Chung sư tỷ, Chung sư tỷ bảo trọng." Cố Phù Du kề sát ở bên tường, nói cười yến yến.

Chung Mị Sơ không đi, dò hỏi này liền đổi thành cáo biệt.

Chung Mị Sơ đáp lại nàng một câu: "Thuận buồm xuôi gió." Lại không có nói gì khác.

Sau khi Cố Phù Du nói lời từ biệt, quả thật như lời nàng nói, một khoảng thời gian không có đến Cốc Thần phong.
Chung Mị Sơ vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường ngày nhưng luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.

Trên Cốc Thần phong luôn luôn yên tĩnh, Cố Phù Du lỗ ma~ng xông tới, nháo ầm ĩ, đánh vỡ yên tĩnh, nàng không quen.

Bây giờ Cố Phù Du không đến, Cốc Thần phong lại khôi phục yên tĩnh như ngày xưa, chỉ có tiếng gió, tiếng đàn, tiếng tuyết rơi, nàng cũng không quen.

Chung Mị Sơ hơi nhấc ngón tay, tiếng đàn tạm ngưng, nàng đứng dậy đặt đàn xuống chuẩn bị ra bên ngoài.


Không tự giác đi ra sau viện, mới ra cửa liền nghe được một tiếng, con ngươi hơi hơi sáng ngời, theo tiếng quay người lại, lại thấy không phải có người đến mà là một đống tuyết đọng trên nhánh cây bạch quả rơi xuống.
Chung Mị Sơ ngơ ngác đứng một lúc, nhìn bầu trời âm trầm, bông tuyết xé đông lay động mà rơi xuống, nàng lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người lại vào phòng.

Tuyết trắng tan ra, mùa xuân tháng ba, chính là lúc Tiên Lạc mở ra.

Tiên Lạc ở nơi giao giới giữa Trung Châu cùng Nam Châu, tên là Lăng Hoa, ý chỉ tấm gương, được đặt cái tên như vậy vì lối vào của Tiên Lạc mỗi lần đều mở trên không trung, giống như một mặt gương, phản chiếu núi sông hiện thế.
Lăng Hoa là một mảnh cánh đồng bát ngát, cỏ xanh mơn mởn, mênh mông vô bờ.

Lúc đám người Cố Phù Du lại đây, tu sĩ năm châu bốn biển đều đã đến gần đủ rồi, bãi cỏ cùng hai bên trên sườn núi đều là người, trên đất đứng không được liền có người ngự kiếm ngự kiếm huyền trên không trung.

Đoàn người sôi nổi nhốn nháo, đều kéo dài cổ chờ Tiên Lạc mở ra.

Phía trước nhất theo thường lệ là người của Tứ Tiên Tông, thanh thế to lớn, nhìn dáng dấp có không ít là cao thủ tông tộc.

Cũng không biết là dùng để bảo vệ đệ tử trẻ tuổi hay là đến tìm bảo vật, cũng hoặc là cả hai.
Giờ Ngọ ba khắc vừa đến, trong đám người hô một tiếng, Tiên Lạc đúng giờ mở ra.

Phía trên cánh đồng bát ngát, hiện lên một điểm sáng, sau đó điểm sáng này từ từ mở rộng thành một vòng sáng.

Bên trong vòng sáng cũng là một bầu trời xanh thẳm.

Một vị đạo nhân tay cầm roi dài trên sườn nói, đánh ba lần roi về hướng không trúng, tiếng đùng đùng ở trên cánh đồng bát ngát này có thể nghe được rõ ràng.

Thời cổ xuân tiên tam vang, mang ý nghĩa nông dân trồng trọt.

Bây giờ xuân tiên tam vang, ra hiệu Tiên Lạc mở ra, chúng tu sĩ vào Tiên Lạc tu hành, đối với tự thân linh lực cũng có thể được cho là trồng trọt.

Người của Tứ Tiên Tông xông lên trước, vào Tiên Lạc, chúng tu sĩ còn lại theo sát mà vào.

Cố Phù Du nhìn tu sĩ, ngự kiếm cưỡi gió, từng mảnh từng mảng như cá chép vượt sông.
Cố Phù Du cười nói: "Cổ có cá vượt Long Môn, hôm nay có người vào Tiên Lạc."
Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.

Cố Phù Du quay đầu nhìn lại.

Nguyên Trường Tuế vẻ mặt quái dị, lạnh lùng liếc nàng một cái.

Cố Phù Du tặc lưỡi, đại não đâu mà răng cũng đau.
Từ khi nàng ở trên Kiến Tố phong lần thứ hai nàng triệu hoán Chung Mị Sơ đến, đệ tử tận mắt nhìn thấy đều tin linh thú của nàng chính là Chung Mị Sơ, những người khác trong môn không tin cũng chuyển thành bán tín bán nghi.

Nguyên Trường Tuế bị Chung Mị Sơ giội một chén trà trở nên thành thật rất nhiều, không lại khắp nơi tìm nàng gây phiền phức, nhưng hắn bắt đầu trở nên âm dương quái khí, thường thường ở sau lưng nàng dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm nàng một chút.

Cố Phù Du chỉ sợ người này ngày nào đó bất thình lình đâm sau lưng, như vậy Cố Phù Du cũng tình nguyện hắn công khai ngáng chân như thường ngày.
Bên kia tu sĩ vào Tiên Lạc đi gần hết rồi, Cố Phù Du cũng không cùng Nguyên Trường Tuế so đo, ngồi trên linh thú của Tư Miểu, Cố Hoài Ưu ngự kiếm, ba người một đường đi vào trong Tiên Lạc.


Tư Miểu triệu hồi ra chính là một con Tam Túc Ô[1], toàn thân đỏ choét, cánh chim thiêu đốt liệt hỏa hừng hực.

[1]Tam Túc Ô: Quạ đen ba chân.
Trong ba người bọn họ, vẫn là linh thú mèo rừng của Cố Hoài Ưu triệu hồi bình thường một chút.

Bởi vì Tư Miểu định khế Tam Túc Ô nói theo một ý nghĩa nào đó còn hiếm lạ hơn nàng định khế Chung Mị Sơ, cũng không phải nói Tam Túc Ô là linh thú gì hi thế, lại hi thế như thế nào có thể hi thế như Nam Chúc Quân.

Mà là có truyền thuyết nói Tam Túc Ô cắn chủ, triệu hoán Tam Túc Ô cùng định khế, cuối cùng sẽ có một ngày chết ở dưới hỏa diễm của Tam Túc Ô.

Mọi người gọi đây là "Chơi với lửa có ngày chết cháy".
Người tu đạo đối với những cấm kỵ này, thà rằng tin có, không thể tin không, thế là đều coi Tam Túc Ô là vật có điềm xấu, mặc dù triệu hoán ra Tam Túc Ô cũng sẽ không có người định khế.

Nhưng mà Tư Miểu cũng không để ý loại truyền thuyết này, trái lại rất yêu thích linh thú này.

Nàng là hỏa mộc song linh căn, hỏa hệ linh thú này cùng nàng tương thích, giỏi nhất trợ nàng luyện chế đan dược, cho nên nàng không chút do dự định khế.

Cố Phù Du cùng Tư Miểu ngồi trên Tam Túc Ô tiến vào Tiên Lạc, tu sĩ qua đường nhìn thấy hai người cưỡi linh thú là Tam Túc Ô, dồn dập liếc mắt chậc lưỡi, âm thầm lấy làm kỳ.

- ------ Thời đại bây giờ, thật sự có người không sợ chết, dám đem Tam Túc Ô làm linh thú.

Từ giữa vòng sáng kia tiến vào, chính là một phen tân thiên địa, bầu trời xanh vạn dặm, nhật nguyệt cùng hiện, dưới chân vẫn là cánh đồng.
Cỏ dài đến eo, xanh ươm tươi tốt, gió thổi cỏ lay, rào rạt ào ào.
Bên trong Tiên Lạc, linh khí dồi dào, hít vào một hơi, lục phủ ngũ tạng đều có thể hít một không khí ngọt ngào.

Tiên Lạc này bảy trăm năm không có người bước vào, rất nhiều linh thú cũng không sợ người, đứng ở tại chỗ nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Có một ít nội đan của linh thú có thể trợ tu luyện, có thân thể dùng để luyện pháp khí, hoặc luyện thuốc, không được gì thì cũng có thể bắt đi bán, đổi chút linh thạch.

Tu sĩ mỗi người bắt đầu làm nóng người, muốn bắt đầu bắt giữ.

Làm sao nghĩ đến bên trong bình địa bỗng nổ lên một đạo sấm sét, liên tiếp chính là một chuỗi nổ vang, giống như đốt pháo năm mới, đùng đùng đùng đùng không ngừng, đánh vỡ yên tĩnh bốn phía.

Cố Phù Du nhìn về phía phát ra động tĩnh, chỉ thấy những điểm đen đầy trời từ không trung rơi xuống, quan sát một chút, là thiết cầu mọc đầy gai nhọn.

Cố Phù Du cười lạnh: "Mãn Thiên Tinh."
Thì ra sấm sét nổ vang này là pháp khí Mãn Thiên Tinh.

Vốn là thiết cầu to bằng lòng bàn tay, một ném quăng ra tử mẫu chia lìa, lan ra vô số tiểu cầu mang kim đâm, nổ thành đốm lửa, tiếng vang to lớn, chấn thiên triệt để.

Nguyên tác pháp khí này chỉ là dùng để "rút dây động rừng", thức tỉnh, xua đuổi linh thú ngủ đông hoặc hôn mê, cho nên pháp khí này lại được gọi tên là ------ Kinh Trập.

Bây giờ sửa lại vô cùng hung tàn, không chỉ có âm thanh lớn, hơn nữa lực sát thương mạnh, là pháp khí đệ tử Hư Linh Tông dùng để săn thú nhiều nhất.

Đất từng mảng từng mảng bị nổ nát nhừ, cánh đồng yên bình bị đánh vỡ, nổ chết không ít linh thú, linh thú còn lại bị kinh động, hoảng loạn chạy trốn.

Không chỉ có như vậy, một ít tu sĩ ở bên dưới không kịp né tránh, cũng bị nổ tổn thương, tức khắc nổi trận lôi đình: "Cái đồ không có mắt nào, không nhìn trúng rồi vứt, làm bị thương ông nội ngươi..."
Quay đầu nhìn lên trên trời, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.
Chỉ thấy trên không trúng bốn con ngựa bay kéo theo bảo xe, một tên công tử môi hồng răng trắng, tử bào ngọc quan, eo quải bảo đao đứng ở trước xe, không dừng tay vứt Mãn Thiên Tinh.

Người này tên là Tả Thiên Lãng, chính là tiểu tôn tử [2] của Tông chủ Hư Linh Tông, được muôn ngàn sủng ái, bên trong Nam Châu không người không biết, không người không hiểu.

[2]Tôn tử: cháu trai.

Mọi người vừa thấy người khởi xướng là hắn, tức khắc ngừng chiến tranh.

Nghĩ thầm, ai, tính toán một chút, không thể trêu vào.
Thế giới này, năm châu bốn biểu, ngoại trừ Trung Châu cùng Tứ Hải là Thanh Loan tộc, Long tộc cai quản, còn lại bốn châu Đông Tây Nam Bắc có thể là vật trong lòng bàn tay của Tứ Linh Tông.

Hàng vạn năm trước Tứ Tiên Tông cường thịnh nhưng cũng chỉ là một Tông Môn mà thôi, các đại môn phái vẫn là làm theo ý mình.

Sau đó bởi vì hình thành thế môn phái yếu dựa vào Tiên Tông mạnh mẽ, cống lên linh thạch, tìm kiếm bầu nơi che chở.

Tứ Tiên Tông mượn cơ hội này âm thầm nhúng tay vào Tông Môn, từng bước xâm chiếm các thế lực Tông Môn, mượn cơ hội lớn mạnh, cho đến bây giờ đã từng người trở thành bá chủ một châu, một tay che trời.

Chính là như thế, cũng thế.
Tông chủ Tam Tiên Tông ba châu Đông Tây Bắc đều là nhường ngôi làm hiền, người có tài vì đó bầu không khí tốt xấu cũng coi như thanh minh.
Chỉ duy Nam Châu Tiên Tông Hư Linh Tông, là cái thế gia tông tộc, trên dưới toàn Tiên Tông đều do tu tiên thế giả Tả gia nắm giữ.

Loại tông tộc này bên trong không thiếu quyền lợi phân tranh, lòng người không bỏ ở trên tu hành, ngược lại đầy mắt đều là quyền lợi danh dự, tranh đấu gay gắt.
Nhưng vừa vặn là Tả gia Hư Linh Tông lại là mạnh nhất trong Tứ Tiên Tông.

Tả gia sẽ lựa chọn nữ tử tư chất kỳ giai để sinh sản huyết mạch, con cháu từ trên xuống dưới của Tả gia tư chất là mười thì sẽ có tám giai, đây là một nguyên nhân.

Tả gia ở Nam Châu bài trừ dị kỷ, ngoại trừ thành Tiêu Dao do Cố Vạn Bằng chưởng quản cùng Huyền Diệu Môn trong tay Quý Triều Linh hai đóa kỳ ba này, các Tông Môn, thành trì còn lại không một cái nào không bị thế lực Tả giả khống chế.

Bên trong một châu này muốn có bao nhiêu tài nguyên, toàn bộ đều sẽ bị Tả gia tùy ý thuyên chuyển, muốn thế lực không mạnh mẽ cũng khó, này chính là một nguyên nhân khác.
Tả gia này ở trên Nam Châu, nghiễm nhiên như đế vương của một quốc gia thời cổ.
Nuông chiều một tốp hậu nhân con cháu hoành hành không cố kỵ, tranh cường háo thắng, lần này vào Tiên Lạc cũng tất nhiên là muốn nháo cái thoải mái.

Mọi người kiêng kỵ Tả gia Hư Linh Tông, giận mà không dám nói gì, cũng không dám cùng bọn họ tranh đoạt linh thú, chỉ yên lặng rời khỏi nơi này.

Tả Thiên Lãng đạp người bên cạnh một cước, nghiêng mắt lười nhác nói: "Nhiêm Nô, còn không đi xuống dưới giăng lưới săn thú, lần này còn bị bại bởi tộc nhân dòng bên, xem ta lột da của ngươi không."
Nam nhân kia vóc người tám thước, vượn bối ong eo, khúm núm vâng vâng dạ dạ, lĩnh mệnh lệnh, nhảy xuống bảo xe, không để ý Mãn Thiên Tinh, mang theo lưới săn thú đi rồi.

Cố Phù Du cách không xa, sau khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Nhiêm Nô kia là nô lệ.

Tồn loại loại nô lệ này bắt nguồn từ Hư Linh Tông, đã có ngàn năm lịch sử, tuy rằng trước đây các Tông Môn bên ngoài chỉ trích Hư Linh Tông vô nhân đạo nhưng bây giờ đã thấy nhiều chỗ tốt của nô lệ, chỉ trích chẳng biết đi đâu, cũng bắt đầu mua nô lệ của Hư Linh Tông.

Hư Linh Tông thành lập thành Bạch Lộc chuyên môn huấn luyện nô lệ.

Những nô lệ này về sau tiến vào thế gia là nô, năng lực có chút yếu, liền tên cũng sẽ không có, chủ nhân tiếp tục sử dụng hàng hào của thành Bạch Lộc, như Thập Nhất, Thập Nhị, hơi hơi cường chút, chủ nhân vì biểu hiện coi trọng sẽ đặt tên một lần nữa, nhưng cũng phải ở phía sau rơi xuống một chữ "Nô", để biểu thị thân phận của mình.
Những nô lệ này đã không thể được gọi là người, bọn họ bị định khế, cả đời kém người một bậc.

Ở trong mắt rất nhiều người, mạng của nô lệ không đáng là mệnh, vì lẽ đó Tả Thiên Lãng mắt cũng không chớp để Nhiêm Nô đi đến bên dưới Mãn Thiên Tinh đầy trời.

Trong đầu Cố Phù Du hiện lên thân ảnh của Chung Mị Sơ, thanh tú tuyệt đại, thanh tao vô song.

Đối với việc định khế Chung Mị Sơ, Cố Phù Du cũng không biết chính mình áy náy nhiều hơn hay là kinh hỉ nhiều hơn.

Ngày đó nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không nghĩ đến rất nhiều hậu quả ở phía sau, càng không có nghĩ tới khế ước có thể định thành...
Kỳ thật Chung Mị Sơ không thể nói là nô lệ, nhưng nói tới người bị định khế, trước hết lúc nào cũng nghĩ đến hai chữ nô lệ.

Nàng rốt cuộc vẫn là trong lòng không yên, âm thầm hạ quyết tâm ------ từ nay về sau nàng sẽ đối tốt với Chung Mị Sơ!.


Bình luận

Truyện đang đọc