KIẾN LONG

Lúc bốn người đến tòa hắc sơn bên trong nội tầng Tiên Lạc thì từ rất xa đã nhìn thấy một bóng người ở dưới chân núi, tay cầm pháp trượng, là Thanh Mạn không thể nghi ngờ.

Trên sườn núi đã nứt ra một khe hở, ánh lửa chói mắt phát ra. Mọi người đi đến chân núi, Thanh Mạn chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, lại chuyển qua vết nứt kia: "Chu Yếm không thể làm tổn hại phong ấn nhanh như vậy, các ngươi ở bên ngoài đã làm chuyện tốt gì?"

Chung Mị Sơ nói giản lược gút mắc của bốn châu một lần, còn nói thêm chuyện Thanh Quân hiện thân.

Thanh Mạn im lặng một lúc lâu, thờ ơ nói: "Đã như vậy, ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, đừng coi thường Chu Yếm, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không phải là đối thủ của nó, cho dù bị nhốt lại, nó cũng cực kỳ nguy hiểm, coi như vậy, các ngươi cũng muốn đi vào?"

Cố Phù Du lén lút nhìn Chung Mị Sơ, nàng không quá muốn Chung Mị Sơ đi vào, thế nhưng Chung Mị Sơ nhất định không nghe lời, Chung Mị Sơ sẽ không bàng quan đứng nhìn, sẽ không mặc kệ nàng một mình thâm nhập vào nơi nguy hiểm, khi biết có một kỳ pháp triệu hoán này, không cần hy sinh bất kỳ người nào ở lại trong trận, nàng càng là nghĩa vô phản cố [1].

[1] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước

Cố Phù Du nói: "Ta nói chúng ta muốn đi về, Thanh Triết tiền bối cũng nhất định không cho."

Thanh Triết: "..."

Thanh Triết nói với Thanh Mạn: "Ta nhớ ngươi có một chút hiểu biết với Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà Trận, vậy ở đây bố trí những tượng đá đó đi."

Khi nói chuyện, Phong Tuế đã lấy tượng đá ra. Thanh Triết nhìn thoáng qua, nói: "Nếu như có tình huống gì, cũng có thể ở bên ngoài tiếp ứng."

Thanh Mạn không nói gì, Thanh Triết biết nàng là ngầm đồng ý.

Bốn người còn lại không có ở lại thêm một khắc, từ vết nứt kia tiến vào bên trong, đứng ở vết nứt đã có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, từ vết nứt bay xuống, khi đáp xuống đất, càng cảm thấy khô nóng không chịu nổi.

Thời điểm như thế này, đủ thấy chỗ tốt thủy linh căn của Chung Mị Sơ, Cố Phù Du hận không thể dính lên người nàng, dọc đường đi ôm eo nàng, lại khoác tay Chung Mị Sơ lên vai mình, tuy không dễ đi đường, nhưng lại vô cùng thoải mái.

Phong Tuế ở một bên sắc mặt nhiều lần thay đổi, muốn nói lại thôi, chỉ biết im miệng. Cố Phù Du tuy nhìn thấy, nhưng vẫn chưa để trong lòng, giờ phút này nàng bị khô nóng và Chu Yếm làm phân tâm, không nhìn ra đồ nhi này của nàng đang giãy giụa lăn lộn ở bên trong đại dương tư tưởng về thiên lý cương thường [2].

[2] Cương thường hay đầy đủ là tam cương ngũ thường, ý chỉ những chuẩn mực đạo đức, đời sống, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo

Bên trong núi là một lỗ trống khổng lồ, tương tự như hang động đá vôi, những tảng đá lởm chởm, măng đá san sát, con đường quanh co, khác biệt là hang động đá vôi do nước ngầm xói mòn mà thành, mà lỗ trống chắc là do cực nóng mà thành, hỏa diễm hòa tan núi đá, bên trong ngọn núi đều cháy thành màu đen.

Mọi người đi xuống dốc, càng đi về phía trước, tim đập càng nhanh, đợi đến khi hết đường, trước mặt rộng mở thông suốt. Nhìn từ bên ngoài thấy tòa hắc sơn này hùng vĩ mà huyền bí, trong lòng núi càng thấy rộng lớn hơn.

Trước mặt bốn người là vực sâu vô định dị thường, dưới vực là dung nham chảy xuôi, hồng quang chiếu rọi cả sơn động.

Ngọn núi này không phải là núi lửa, mà là bị ảnh hưởng bởi năng lực của Chu Yếm. Hung thú bị thế nhân đeo lên ác danh to lớn nửa người nằm ở trong vực sâu, chỉ lộ ra phần từ bụng trở lên, quả nhiên là bạc đầu, một đôi bàn tay đỏ tươi như nhuốm máu, ánh lửa làm bộ lông trắng như tuyết của nó ánh lên một tầng màu đỏ quỷ dị, giống như Viên Sơn mà cũng không giống, nếu như bộ lông của Viên Sơn được nhuộm trắng, về ngoại hình có mấy phần tương tự, nhưng về khí thế, Viên Sơn hoàn toàn không bằng Chu Yếm, Chu Yếm nhắm mắt, mọi người nhìn một cái cũng run sợ không thôi, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng thật cẩn thận. Đại khái chính là sự khác biệt giữa mèo và hổ.

Chu Yếm dựa lưng vào vách núi, một bộ hài cốt rồng hoàn chỉnh quấn quanh cơ thể nó, xương rồng đó to lớn, giống như xiềng xích, trói Chu Yếm lại, một đôi vuốt rồng lộ ra bên ngoài dung nham, một cái đâm vào cơ thể Chu Yếm, một cái gâm vào trong vách núi.

Chu Yếm và xương rồng này tựa như cây và cây tơ hồng, quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời.

Trực quan nhìn qua, chấn động khiến người sợ hãi.

Một mặt than thở về tình hình chiến đấu khốc liệt năm đó, ngọn núi này cũng không phải đã ở đây ngay từ đầu, năm đó Thanh Loan tộc dời núi, Long tộc vây nhốt Chu Yếm, hai tộc hợp lực, liều mạng lòng quyết muốn chết mới có thể trấn áp Chu Yếm, một mặt lại kinh hãi sự cường đại của Chu Yếm, nhiều trận pháp áp chế như vậy, nó vẫn có đủ uy lực để hóa bên trong tòa núi đá này thành dung nham.

Cố Phù Du tiến lên vài bước, gần như là đi đến bên bờ vực sâu mới dừng lại, đây cũng không phải hành động mà nàng có ý thức làm, mà là bản năng của cơ thể này.

Thanh Triết và Chung Mị Sơ đi đến, Thanh Triết nhìn xương rồng kia, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới thở dài: "Đế Ất..."

Trong lòng Chung Mị Sơ có chút linh cảm, nghe thấy Thanh Triết lên tiếng, mới xác định được thứ khóa lại Chu Yếm chính là hài cốt của Đế Ất.

Cố Phù Du ngơ ngác nhìn xương rồng uốn lượn kia.

Dường như có một cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt, mang theo hương vị đặc trưng của mùa hạ.

Đó là sau giờ Ngọ, trước mái hiên trong đình viện có một gốc cây dâu thật to, từng tầng lá dâu che khuất ánh mặt trời, ánh sáng loang lổ chiếu xuống hàng lang, nàng cầm thẻ tre, đang viết, mỉm cười oán giận với thiếu niên dựa vào lan can bên cạnh: "Thanh Loan trong tộc nói ta không có lòng tu luyện, vùi đầu làm những việc này, quá ham chơi, không chịu nổi chức trách lớn, loại đồ vật này, làm đến phá trời cũng chỉ là một đống trúc gãy, trăm năm sau đặt trong nhà kho sẽ sinh ra bụi bặm, không có một chút ích lợi cho việc tu tiên, bảo ta sớm hồi tâm chuyển ý."

"Đế Ất, rõ ràng ta không phải vui đùa, tại sao bọn họ không tin."

Thiếu niên mi mục như họa, da trắng như ngọc, có một đôi mắt vàng trong veo, khoanh tay, nói: "Sinh mà không giống, sâu mùa hạ không biết có băng."

Nàng biết sâu mùa hạ mà Đế Ất nói chính là những Thanh Loan kia, vô cùng vui vẻ, cầm thẻ tre cười rộ lên, nói: "Đế Ất, nói chuyện thật ngông cuồng nhe, nếu như bọn họ nghe được lời này của ngươi, ngươi lại lên Đan Huyệt Sơn, chắc chắc sẽ thiết lập chín chín tám mươi mốt cửa ải khó cho ngươi." Đế Ất tuy không giống với Thần Long khác, nhưng cũng không sửa đổi được một ít tập tính nhỏ của Long tộc.

Đế Ất nói: "Tuổi thọ của Nhân tộc chỉ là trăm năm thoáng qua, văn hóa sinh sôi truyền thừa, nhưng vẫn không ngừng, trái lại càng ngày càng phồn thịnh, chính là bởi vì bọn họ biết nhận biết thông qua những thẻ tre nhỏ được lan truyền trên tay ngươi, chưa bước chân ra khỏi cửa đã biết thiên hạ cổ kim. Long tộc và Thanh Loan tộc mặc dù không tu tiên, tuổi thọ cũng dài đằng đẳng, cho rằng thời gian sung túc, có thể có kiến thức của mình, có vài thứ cũng là miệng tương truyền, cho nên không chú trọng những thứ này, nhưng ký ức không chịu nổi thời gian dài như vậy, đồ vật quý giá nếu không ghi chép lại, đều sẽ lãng quên."

"Thanh quân, thời gian sẽ chứng minh ngươi đúng, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày, thế nhân sẽ coi vật trong tay ngươi là trân bảo." Đế Ất trịnh trọng nói, hắn luôn nói chuyện như vậy, khiến người tin phục.

Trong đầu Thanh Quân nghĩ về tương lai Đế Ất miêu tả, không cầm lòng được hỏi: "Thật không?"

Đế Ất đáp: "Thật."

Một chữ thật chạm đến trái tim nàng, Thanh Quân giơ thẻ tre, áp vào bên má, thẻ tre lạnh lẽo làm cho nàng biết mặt mình nóng bừng.

Ngọn gió mùa hạ này, cây dâu xanh mướt, gió thổi lá cây xào xạc, ánh sáng thay đổi ở trên hành lang, cùng với thiếu niên đứng ở bên lan can, trở thành ký ức vĩnh viễn không thể phai mờ của nàng.

Nước mắt của Cố Phù Du không ngừng chảy xuống, giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt. Chung Mị Sơ không biết tại sao, gọi: "A Man?"

Cố Phù Du định thần lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chung Mị Sơ, hỏi: "Sao vậy?"

Chung Mị Sơ vẻ mặt phức tạp, mím môi, nói: "Ngươi đang khóc."

Được Chung Mị Sơ nhắc nhở, Cố Phù Du mới phản ứng lại, lau mặt một cái, một tay đầy nước mắt. Nàng chớp chớp mắt, nước mắt này không phải của nàng, bi thương trong lòng cũng không phải của nàng, nàng nói với Chung Mị Sơ: "Không phải ta."

Chung Mị Sơ lập tức hiểu ra, không phải Cố Phù Du đang khóc, là Thanh Quân đang khóc.

Nói xong câu đó, Cố Phù Du đột nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt, như thể có thứ gì đó chạy ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt đó, có một cảm giác nhẹ nhàng không chân thật.

Chung Mị Sơ, Thanh Triết, Phong Tuế nhìn thấy một mảnh thanh khí bồng bềnh, tựa như Thanh Loan xòe cánh bay lượn, hư vô mờ mịt, kèm theo một tiếng chim hót, như thật như ảo, xoay quanh một vòng, phân tán ở trên xương rồng.

Chân Cố Phù Du mềm nhũn, lảo đảo một bước muốn té ngã, Chung Mị Sơ ôm nàng. Cố Phù Du thuận thế ôm nàng: "Nàng đi rồi."

Không biết có phải là do Thanh Quân hoàn toàn biến mất hay không, Cố Phù Du chiếm lấy toàn bộ cơ thể, có một cảm giác dồi dào trước nay chưa từng có, hơn nữa linh lực đang tăng lên, như thể suối nước bị chặn lại đã được thông suốt, nước suối không ngừng dâng trào, nàng có một linh cảm, nàng có lẽ sắp đột phá cảnh giới Phân Thần.

Thanh Triết thất thần nhìn phương hướng thanh khí kia biến mất, hồi lâu, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với hai người: "Mau mau sửa chữa trận pháp đi."

Cố Phù Du đứng thẳng người, không còn cảm giác vô lực như trước, mới bắt đầu cùng Thanh Triết và Phong Tuế một đường động thủ sửa chữa Liên Hoàn Trận.

Trận pháp đó bao phủ từ cuối con dốc nơi mọi người đang đứng đến vách núi phía sau lưng Chu Yếm, đã hư thành cái sàng, còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng. Cố Phù Du làm chủ, hai người Thanh Triết và Phong Tuế hỗ trợ, Chung Mị Sơ chú ý hành động của Chu Yếm, dù cho là có Ẩm Hận trong tay, cũng phải mất một lúc.

Cố Phù Du một mặt sửa chữa, một mặt phân thần đi nhìn Chu Yếm. Chu Yếm nhắm hai mắt, như thể đang trong giấc ngủ say, tiếng gầm của Chu Yếm mấy ngày trước đứt quãng, Cố Phù Du chỉ hy vọng hôm nay đuổi kịp tới thời điểm nó nghỉ ngơi, nhân lúc trước khi nó tỉnh lại, mở cổ họng gầm như điên, có thể xong việc lui ra ngoài.

Một lần phân thần này, liền không rảnh chú ý những chi tiết kia. Nàng ở đây càng lâu, càng không thể bình tĩnh được, nhưng bản thân nàng cũng không có chú ý đến, khô nóng đến hoảng, không phải trên thân thể, mà là trong lòng.

Liên Hoàn Trận hoàn toàn liên kết với nhau, cho dù là về bố cục hay là lượng linh lực, cần phải vô cùng tinh tế cẩn thận, Cố Phù Du làm sai vài chỗ, Thanh Triết cau mày, Phong Tuế cũng nhìn ra nàng lực bất tòng tâm, khuyên nhủ: "Sư tôn, có phải người mệt không, nếu không trước nghỉ ngơi một lúc."

Cố Phù Du mồ hôi lạnh đầm đìa, lắc đầu, nói: "Không sao."

Một tấm lụa sạch sẽ áp lên thái dương nàng, cảm giác mát mẽ thấm vào trong lòng này, thoải mái không thể tưởng tượng được, nàng quay đầu lại nhìn, thì ra là Chung Mị Sơ đi tới, lấy tay áo giúp nàng lau mồ hôi lạnh ở bên trán.

Cố Phù Du mỉm cười với nàng, tham lam một chút lạnh đó, kéo tay áo của nàng, không cho nàng cách quá xa.

Thời gian cực kỳ khó qua, thật vất vả sửa chữa nơi tổn hại cuối cùng, chỉ đợi thay Ẩm Hận vào mắt trận, ở ngay phía trên xương đầu rồng của Đế Ất.

Đoàn người sửa chữa trận pháp, đã đi tới bên trái Chu Yếm. Xương rồng của Đế Ất, một hàng xương sườn bên cạnh tủy sống đâm vào trong cơ thể của Chu Yếm, có hai cái đã gãy, một cái xương sườn rơi xuống mép vực.

Ánh mắt Cố Phù Du sáng rực, chạy tới nhặt lên, ôm vào trong ngực. Xương rồng này chính là bảo bối có một không hai, Long tộc cởi vảy, tu bổ móng tay, mấy thứ kia đối với người bình thường chính là khan hiếm, nhưng đối với Long tộc mà nói là cực kỳ dễ có được, nhưng xương rồng, cho dù rồng đã chết, cũng không nhất định có thể có được, so với xương rồng mà nói, vảy rồng chỉ như đồ thừa.

Cố Phù Du vui mừng khôn xiết: "Chung Mị Sơ, ngươi xem."

Chung Mị Sơ vẻ mặt một lời khó nói hết, nếu như là bảo bối bình thường, Cố Phù Du đạt được, nàng đương nhiên vui mừng, nhưng thứ này, nói như thế nào cũng coi như là hài cốt của tổ tiên nàng...

Cố Phù Du liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng đang nghĩ gì, nàng nói: "Ta muốn dùng xương rồng này luyện hộ tâm lân cho ngươi, ngươi cứng rắn không thể phá vỡ, mới có thể bảo vệ ta, Đế Ất chắc hẳn cũng vô cùng nguyện ý dâng ra phần lực này để bảo vệ thân thể Thanh Quân."

Nàng nói đúng lý hợp tình như vậy, khiến người khác nghe được cũng cảm thấy đương nhiên.

Thanh Triết vốn muốn khuyên can, hắn không thích Long tộc, nhưng hài cốt Long tộc ở đây đều vì đối kháng với Chu Yếm mà chết, không thích, cũng không thể mất kính ý, những xương rồng này không cho phép bị khinh nhờn. Nhưng nghe Cố Phù Du nói như vậy, hắn thế nhưng cũng cảm thấy như vậy tốt. 

Chung Mị Sơ khẽ cười hai tiếng, không biết nên nói gì với nàng.

Cố Phù Du bảo Phong Tuế thu hồi xương rồng này, đang định đi đổi mắt trận, đột nhiên bị một tiếng gào thét đinh tai nhức óc đánh vỡ, ngọn núi rung chuyển, mọi người giống như bị đánh một đòn khó chịu vào ngực.

Cố Phù Du ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn bắt gặp hai mắt đang mở của Chu Yếm, thứ đó không tính là mắt, không có đồng tử và lòng trắng, chỉ có hai vòng xoáy lửa, không có con ngươi, cho nên không biết được nó đang nhìn vào đâu, không hiểu sao, Cố Phù Du lại cảm thấy nó đang đối diện với ánh mắt của mình.

Nàng cũng bị lốc xoáy đó hút vào nơi sâu xa, ngọn lửa đó thiêu đến cả người nàng nôn nóng bất an, như thể cảm giác điên cuồng vào đêm đánh lên Ly Hận Thiên lại dần dần thức tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc